• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thường thì chúng ta sẽ gặp duyên phận của mình ở một thời điểm mà không ai có thể nghĩ tới. Cũng không ai biết trước được ấn tượng đầu tiên hay là tốt hay xấu. Nhưng có một thứ có thể chắc chắn, đó chính là nếu đã là duyên phận thì cho dù có trải qua bao nhiêu khó khăn thì vẫn ở cạnh nhau.

Trong căn phòng với ánh sáng mờ ảo, không khí xung quanh cũng không được lành mạnh cho lắm. Có một cô gái ở trong lòng một người đàn ông, đưa tay vuốt nhẹ má anh rồi hỏi.

- Anh còn đau đầu không? Để em massage cho anh nhé.

Thực ra thì anh ta có đau đầu lúc nào đâu, nhưng nếu nói ra thì chắc chắn sẽ bị xử đẹp, nên anh ta đã chọn cách phủ nhận.

- anh hết đau đầu rồi.

- để em kiểm tra xem anh còn sốt không?

- còn.

- để em đi lấy thuốc cho anh.

- anh có thuốc rồi.

- anh để ở đâu.

- ở đây.

Một tay Anh ta đỡ lấy gáy còn một tay ôm lấy eo kéo Linh sát vào người mình hơn một chút nữa. Ở cạnh một người đàn ông có thân hình vạm vỡ quyến rũ như thế thì không một cô gái nào có thể chống cự lại được. Nhất là khi anh ta dùng ánh mắt mê hoặc kia nhìn vào mắt Linh thì mọi thứ áo giáp xung quanh cô hoàn toàn sụp đổ.

Hơn nữa Linh còn có tình cảm với người đàn ông này, mối quan hệ lại có hai người mẹ chấp nhận. Vậy thì chẳng có lý do gì khiến họ phải do dự khi ở cạnh nhau nữa.

Một cái hôn lên trán, thêm một cái ở trên mũi, nhẹ nhàng đặt lên bờ môi mềm mịn, cảm giác ngọt ngào cho mối tình đầu của cả hai người.

Lúc đầu chỉ là cảm xúc muốn ở cạnh đối phương, những càng về sau nó càng trở nên mãnh liệt, mãnh liệt đến mức cả hai người họ không ai còn muốn khống chế nữa.




Hai tay đan chặt vào nhau, nụ hôn ấy từ từ chuyển dần xuống xương quai xanh, mơn trớn nơi cổ trắng ngần.

- anh đợi một chút.

- sao vậy?

- anh có được không đó?

- Ý em là...?

- chẳng phải anh chưa từng tiếp xúc với phụ nữ sao? Liệu có được không?

- Em dám coi thường khả năng của Vũ Hoàng Việt này sao? Lần này em tiêu rồi.

Ngay sau đó là một nụ hôn vô cùng mãnh liệt, khiêu khích tất cả mọi giác quan. Quần áo của cả hai chẳng mấy chốc mà rơi xuống đất.

Nhìn thấy cơ thể của đối phương cả hai đều đỏ mặt.

- anh đỏ mặt cái gì chứ, anh là đàn ông cơ mà.

- vậy còn em, em có gì phải đỏ mặt?

- Dù sao thì người ta vẫn là phụ nữ( Ngại Ngùng) anh không được bắt nạt em đâu đấy.

Việt hôn nhẹ lên trán Linh, ánh mắt ôn như dịu dàng.

- anh sau này có thể làm mọi thứ không hoàn hảo. Nhưng anh nhất định sẽ bảo vệ em, anh chắc chắn sẽ không bao giờ để em phải chịu đựng một mình.

- được. Em tin anh.

Họ nhìn nhau, ánh mắt nồng nàn ấy thay cho bao nhiêu lời muốn nói. Có những yêu thương không thể dùng lời lẽ để diễn tả hết được, mà chỉ có thể dùng hành động để chứng minh.

Lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể của một người phụ nữ, lại còn là một người đem lại cho mình cảm giác yêu thương, muốn được nâng niu chiều chuộng. Cũng chính vì như thế mà khiến cho Việt cảm thấy bối rối, chỉ sợ sẽ làm người con gái ở bên cạnh mình phải chịu thiệt thòi.

Cho dù không từng tìm hiểu qua, tuy nhiên đó cũng là bản năng của một người đàn ông nên Việt biết bản thân phải làm những gì để Linh có được cảm giác an toàn, tâm trạng thoải mái.

Hơi thở nóng ấm phả nhẹ qua tai cùng với câu nói ấm áp.

- Anh Yêu Em.

- em cũng yêu anh...

Nụ hôn mãnh liệt kéo dài, bàn tay cũng mơn chớn đùa nghịch khắp cơ thể, khi tay anh ta chạm vào điểm nhay cảm trên người Linh, bản thân có một chút tê dại.

Từng chút, từng chút một tiến vào bên trong hoa nguyệt, chỉ một cái nhíu mày của người con gái bên dưới thôi cũng đủ khiến cho anh ta cảm thấy đau lòng.

- em có sao không?

Đang lúc ấy còn hỏi có đau không mới sợ lão Tổng, cảm tưởng như bộ phận giữa chân sắp bị rách tới nơi rồi, đau chết đi được.

Thiên hạ đua nhau bàn tán, dùng những từ ngữ hoa mỹ mỗi khi nhắc tới nó, nhưng trải nghiệm rồi mới thấu, đau đến phát khóc.

Cũng vì như thế mà mấy ngón tay Linh bám chặt vào cơ thể Viêt, vô tình tạo thành mấy vết đỏ dài, xem ra cũng phải mất cả tuần mới có thể biến mất được.

Cho đến khi cả hai cảm thấy mệt nhoài, bản thân cảm thấy không còn một chút sức lực.

- em mệt rồi, không thể tiếp tục được nữa.

- được, anh sẽ không làm gì nữa. Mau lại đây.

Linh ở trong vòng tay Việt, cơ thể anh ta thực sự rất ấm áp, khiến cho người ta có cảm giác muốn dựa mãi. Linh ngước mắt lên nhìn Việt, cô vẫn còn cảm thấy có một cái gì đó chưa đủ chắc chắn.

- Có phải bây giờ em đã chính thức trở thành bạn gái của anh rồi không?

Một cái hôn đặt lên trán thay cho câu trả lời, thêm một cái siết tay thật chặt. Nhưng Linh lại muốn nghe câu trả lời hơn, cô nắm lấy cánh tay Việt.

- Anh mau nói đi. Em là gò của anh.?

- Em là người con gái anh yêu.

- vậy được, để em thử tìm hiểu xem mấy cặp đôi yêu nhau họ sẽ làm gì tiếp theo.

Linh định lấy điện thoại để nghiên cứu thì lúc ấy có tin nhắn từ Hải.

" Bao giờ thì em về?"

Việt cũng đọc được tin nhắn ấy, anh ta đặt cái điện thoại qua một bên rồi nghiêm túc nhìn Linh.

- anh sao vậy? Sao tự nhiên thành cái mặt khó ưa rồi.

- anh cảm thấy không vui.

- xảy ra chuyện gì?

- sau này em không được nói chuyện với người khác giới nữa, nói cho em biết, anh đang rất không vui.

- không phải chứ, tổng giám đốc đại nhân à, đây là người lớn lên cùng em mà.



- ý em chính là thanh mai trúc mã?

- thanh mai trúc mã gì chứ, em với anh ấy thân thiết giống như anh em trong nhà.

Linh xoa nhẹ má Việt, nhìn qua có cảm giác giống như một con thỏ đang cố gắng vờn một con sói vậy.

- ngoan nào, em thương..

Việt bật cười, nụ cười ấy lại khiến cho tim ai kia đập loạn xạ.

- từ sau anh không nên cười nữa.

- tại sao?

- em sợ mình không kìm chế được sẽ đem anh ra ăn sạch.

- thật như vậy sao?

Việt cúi xát xuống, bé thỏ cũng lùi lại, lùi lại.

- em đùa thôi, chỉ là đùa thôi.

Bằng một lực vừa đủ, Việt kéo Linh vào lòng rồi đắp chăn cho cô.

- cô bé, mau ngủ đi.

Linh sau đó cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ vì cơ thể đã cảm thấy quá mệt mỏi. Tin nhắn của Hải cũng đã đọc nhưng cô quên không trả lời.

Người đàn ông ấy vẫn ngồi yên ở ghế đá chờ đợi, thực sự cảm thấy có một chút Xót Xa. Có đôi khi trong chuyện tình cảm người đến trước chưa chắc đã là người chiếm ưu thế. Luôn có một người đến đúng thời điểm mà cô gái bạn thích đang cần, thế rồi họ trở thành một cặp. Không nói ra chính là thiệt thòi của bản thân. Từ tiếc nuối sẽ trở thành một nỗi buồn rất lớn, rồi uất hận.

Hải cứ ngồi ở đó đợi tới 1 sáng, trong lòng không kìm được mà nghĩ lại những ngày quá khứ.

Khi Hải chưa đi nước ngoài thì ngoài thời gian học hành làm việc Linh đều tìm anh ta để nói chuyện, có bất cứ chuyện vui buồn gì cũng kể hết. Cứ ngỡ quá khứ như thế thì tương lai cũng vậy. Chỉ tiếc là thời gian qua đi thì con người cũng thay đổi, không có bất cứ thứ gì trên đời này cứ mãi dừng lại ở một điểm, cho dù đó là thứ mà chính bản thân nó không thể hoạt động.

Sáng hôm sau.

Linh bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức, cũng đến giờ đi làm rồi. Linh định dậy chuẩn bị bữa sáng thì một vòng tay ôm chặt lấy.

- em muốn đi đâu.

- sắp tới giờ đi làm rồi.

- anh không muốn đi.

Câu nói ấy còn khiến người ta kinh ngạc hơn cả thấy người ngoài hành tinh xuất hiện. Một con người cuồng công việc, dành 90%năng lượng để làm việc trong suốt một thời gian dài bỗng nhiên nói không muốn đi làm, có phải phi lý quá không.

Linh đặt tay lên trán Việt, không sốt, lẽ nào não của tổng giám đốc cũng có lúc phải nghỉ ngơi.

- em làm gì?

- anh mệt ở đâu sao?

- không mệt.

- vậy sao anh không đi làm?

- tới muộn một chút.

Cuộc nói chuyện gián đoạn vì tiếng chuông cửa.

- anh mau dậy đi, em ra mở cửa.

Linh nghĩ là mẹ Việt về, ra đến nơi thì thấy một cô gái từ đầu đến chân đều toát ra thần thái của người ̣́có tiền. Cô ta nhìn Linh cười thân thiện.

- chào cô.

- chào chị, chị tìm ai?

- tôi tìm Hoàng Việt, anh ấy có nhà không, tôi muốn gặp anh ấy.

Linh mở cửa cho cô gái ấy vào, lúc ấy Việt cũng từ phòng ngủ xuống phòng khách.

Vừa nhìn thấy Việt cô ta đã chạy tới ôm lấy, nếu Việt không đẩy ra chắc chắn cô ta cũng sẽ không buông.

- cậu về nước bao giờ?

- tôi mới về.

Rồi cô ta nhìn Linh.

- cô cho tôi xin ly nước được không?

- ngại quá, chị đợi một lát.

Linh vừa đi khỏi thì cô ta lập tức bám lấy Việt.

- cậu không nhớ tôi sao?



- mới sáng sớm đã tới đây, có chuyện gì?

- trước tôi qua đêm ở nhà cậu còn được, sáng sớm đến thì đã làm sao?

Linh lại vô tình nghe được mấy lời đó, cũng hơi sốc. Cũng không biết người phụ nữ ấy là ai mà thân thiết với Việt như vậy.

Linh đắt ly nước lên bàn.

- nước của chị.

- cảm ơn, cô cứ đi làm việc của mình đi, tôi muốn nói chuyệb riêng với Hoàng Việt.

Linh cũng không có ý định xen vào các mối quan hệ của Việt, cô định ra ngoài thì Việt kéo lại, còn để cô rất gần mình.

- chưa giới thiệu mà, đây là Linh, bạn gái của tôi.

- sao cơ, cậu có bạn gái lúc nào, sao tôi không biết gì hết vậy.

- bây giờ biết rồi.

Việt quay qua nói với Linh.

- cô ấy là bạn thời đi học.

Lúc đầu cô ta có thái độ kiểu như không thể chấp nhận, nhưng sau đó lại tỏ vẻ rất thân thiện với Linh.

- thật ngại quá, khi tới đây tôi cứ nghĩ cô là giúp việc.

Đúng là mất mặt quá mà, thế mới biết vẻ ngoài quan trọng đến mức nào. Linh còn đang chưa biết nói gì thì Việt vòng tay ôm lấy eo cô.

- ở nhà với tôi không cần quá chau chuốt, cũng không cần bôi cả tạ phấn lên mặt. Cô ấy biết tôi luôn thích những thứ thuộc về tự nhiên. Cậu không thấy rất đáng yêu sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK