Ba người trao đổi từ công việc của mỗi người đến hôn nhân đại sự của con cái.
– Đúng rồi, bộ trưởng Hứa, nếu Tinh Trình đã về nước, ông bà ta có câu đàn ông thành gia trước lập nghiệp sau, không biết hôn sự của con gái Hồng Lan và Tinh Trình, có cần…- Vốn không nên để nhà gái nhắc chuyện cưới xin trước, nhưng gần đây Đỗ Văn Viễn của Thanh bang thật sự quá lộng hành, ông không thể không mau chóng mượn sức Hứa Thụy An để thêm “vũ khí”.
Hứa Thụy An đương nhiên biết:
– Tất nhiên phải nhanh một chút chọn ngày tốt rồi! Chuyện này tôi vẫn nhớ. Chỉ là hình như Lan nhi không thích con trai tôi lắm, tôi nghĩ cứ cho chúng thêm thời gian để tìm hiểu nhau. Tránh để Lan nhi mang nỗi bực dọc đó gả vào Hứa gia, thì khổ cho con bé.
Hồng Chính Bảo vung tay:
– Tụi nó còn nhỏ biết gì, vẫn là người lớn chúng ta bảo sao chúng nghe vậy.
Hứa Thụy An nhớ lại dáng vẻ cương quyết của con trai mình, không khỏi cười khổ:
– Dù sao thời đại khác rồi, chuyện này, phụ huynh như chúng ta ít nhiều gì cũng phải xem ý tứ của bọn trẻ. Bên anh Hồng, cũng đánh tiếng thử với Lan nhi xem. Chúng ta tiến thêm một bước, nghĩ cách tác hợp thử xem.
Hồng Chính Bảo cũng biết con gái mình có tính nết gì, đồng quan điểm với Hứa Thụy An:
– Đó là đương nhiên. Bộ trưởng Hứa theo tư tưởng mới, làm việc tinh tế tỉ mỉ, không giống người thô thiển như tôi.
– Nói gì vậy chứ? Sau này, hai chúng ta là thông gia đấy- Hứa Thụy An nâng ly.
Hồng Chính Bảo cười ha ha, Lâm đ*o Sơn cũng cười hùa theo.
Hứa Thụy An đương nhiên không quên sự tồn tại của ông:
– Anh Lâm, Tinh Viện nhà chúng tôi sắp mừng sinh nhật tuổi hai mươi rồi. Qua lần sinh nhật này, hôn sự với Trọng Cảnh, cũng nên chọn ngày rồi.
Tựa như Hồng Chính Bảo, ông cũng vội vàng mối hôn sự này. Vào thời bình, người trong bộ quân chính như ông không thể không dựa vào sắc mặt của bộ kinh tế, cho dù tranh thủ chỗ dựa, tài chính dù sao cũng phải đi trước quân chính mà. Lợi thế lớn như Lâm đ*o Sơn, ông sẽ không bỏ qua.
– Đó là đương nhiên- Lâm đ*o Sơn gật đầu- Tôi vẫn luôn rất thích con bé Tinh Viện này. Thông minh đơn thuần, quan trọng là hợp với Trọng Cảnh.
Hứa Thụy An mỉm cười gật gù, Hồng Chính Bảo có hơi khó chịu. Hứa Thụy An nâng ly lên:
– Nào, vì liên hôn tương lai của ba gia tộc lớn chúng ta, cạn ly!
Là người thắng lớn trong cục diện này, Hứa Thụy An không khỏi đắc ý. Bà vợ không được tích sự gì của ông lại sinh cho ông ba đứa con ngoan. Một đứa hi sinh vì nhiệm vụ trên chiến trường nâng ông lên vị trí bộ trưởng, hai đứa con còn lại giúp ông mượn sức hai gia tộc lớn ở Thượng Hải. Ông cảm thấy hết sức mãn nguyện.
Hứa Tinh Trình cô độc đứng một mình ngoài ban công, ngẩn người ngắm bầu trời sao, La Phù Sinh từ phía sau vỗ lưng anh, kéo anh trở về thực tại.
– Nhân vật chính quan trọng là anh không ở bên trong tiếp khách, đứng đây ngẩn ngơ gì vậy?
– Ha ha, tôi mà là nhân vật chính gì chứ. Bữa tiệc này thật sự tổ chức cho tôi sao? Nhân vật chính thật sự đang ở bên trong tán gẫu kìa- Đối mặt với bạn thuở nhỏ, Hứa Tinh Trình không cần ngụy trang.
– Anh đó, bữa tiệc hôm nay là tổ chức cho anh, người khác không biết, tôi còn có thể không biết ư? Vừa rồi ở bên trong bác Hứa còn thương lượng chuyện hôn nhân của anh và Hồng Lan với cha nuôi tôi, tôi nghe thấy hết. Đừng đứng đây nữa, mau mau vào trong tìm Hồng Lan tâm sự đi.
– La Phù Sinh! Tại sao anh cứ ghép đôi tôi với cô ấy vậy?- Hứa Tinh Trình khó chịu ra mặt.
La Phù Sinh tức giận với sự ghét bỏ rõ ràng trong giọng điệu của anh, sắc mặt nguội lạnh:
– Hai người một là bạn tốt nhất của tôi, một là em gái tôi, tôi đương nhiên hy vọng hai người tốt. Hơn nữa, chuyện hôn nhân của hai người, phụ huynh đều quyết định xong rồi. Lan nhi tuy tính tình hơi quá, nhưng tâm lại tốt. Hai người nên tiếp xúc nhiều hơn sẽ hiểu nhau thôi.
– Không phải vấn đề là được hay không được, mà là tôi đã có người tôi thích!- Hứa Tinh Trình mất kiên nhẫn đáp.
La Phù Sinh tưởng rằng Hứa Tinh Trình đang viện cớ vậy thôi, liền cười:
– Anh có người anh thích à? Đừng quậy nữa, anh mới về được mấy ngày, gặp được mấy người? Cái cớ này dở quá.
– Tôi…- Hứa Tinh Trình bị La Phù Sinh hiểu lầm, vừa định lên tiếng nói chuyện của Thiên Anh.
Lúc này, Lâm Khải Khải đi tới gọi hai người họ:
– Hai cậu ở chỗ này à, mau trở vào nhà thôi, phải chụp ảnh kỉ niệm, mọi người đủ mặt cả rồi, còn thiếu hai cậu thôi đó.
– Đến đây, đại ca- La Phù Sinh đáp, nói xong liền huých cánh tay Hứa Tinh Trình, ý bảo cùng nhau vào nhà, Hứa Tinh Trình thở dài, đi vào cùng anh.
Chính giữa phòng khách, Hứa Thụy An ngồi ở trung tâm, Hồng Chính Bảo và Lâm đ*o Sơn ngồi hai bên, sau lưng là con cái của họ đứng dàn hàng. Thợ chụp ảnh đang chỉnh ống kính, còn Hồng Lan và Hứa Tinh Trình vì La Phù Sinh an bài, nên đứng cạnh nhau, hai người rất không tự nhiên, chính giữa chừa ra một khoảng cách rất lớn đủ để một người đứng chen vào.
– Nào, mời cô Hồng và cậu Hứa ở phía sau đứng sát vào nhau, gần thêm chút nữa, rồi cười nha.
Hứa Tinh Trình nhích lại gần Hồng Lan, Hồng Lan lại cố tình giữ khoảng cách xa hơn với anh, kết quả chen đến chỗ La Phù Sinh.
Hứa Tinh Trình mặt tỉnh bơ, những người khác đều mỉm cười.
– Cậu Hứa, mời cậu cười một cái- Thợ chụp ảnh nói, Hứa Tinh Trình miễn cưỡng cười cười.
Hồng Lan ở bên cạnh lẩm bẩm:
– Cười còn xấu hơn cả mếu.
– Như nhau thôi, đồ nữ ma đầu- Hứa Tinh Trình cũng nhỏ giọng đáp trả.
– Tôi là nữ ma đầu, anh đừng bám riết đòi kết hôn với tôi nha- Hồng Lan cố tình nói khích anh.
Hồng Chính Bảo nghe thấy Hồng Lan nói vậy, tằng hắng một tiếng. Hồng Lan nghe thấy tiếng hắng giọng của cha, không vui quay đầu bày ra tư thế chụp ảnh.
– Cô tốt nhất đừng có suy nghĩ khác đấy, nói cho cô biết, tôi xuất ngoại là vì để trốn cô- Hứa Tinh Trình cũng không khách sáo, hung dữ nói.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hứa Thụy An và Hồng Chính Bảo đều đại biến, còn Lâm đ*o Sơn nghe xong, lại bị mấy lời hờn dỗi của đám thanh niên này chọc cười. La Phù Sinh bị kẹp giữa hai người, thật tiến thoái lưỡng nan.
Lúc này, thợ chụp ảnh hô:
– 3, 2, 1. Cười!
Hồng Lan tức giận dùng gót giày giẫm mạnh vào chân Hứa Tinh Trình, Hứa Tinh Trình chưa kịp đề phòng, bị đau đến la làng. Tất cả mọi người theo bản năng quay đầu nhìn Hứa Tinh Trình, đúng lúc thợ chụp ảnh nhấn nút, bắt trọn khoảnh khắc này.
Trong ảnh, các trưởng bối quay đầu vẻ mặt ngớ ra, Hứa Tinh Trình thì nhe răng nhếch miệng ôm đầu ngón chân, kẻ đầu têu Hồng Lan thì cười khoái chí. Lâm Khải Khải nhíu mày nhìn Hồng Lan, con mèo trong lòng Hứa Tinh Viện hoảng hốt nhảy ra, nhe răng, hai chân nằm ngoài khung hình.
Còn La Phù Sinh lại như một người đứng xem, bình tĩnh nhìn trò cười này. Năm đó, họ đương độ thanh xuân, qua bao năm tháng cũng chẳng thể quay đầu.
Dạ tiệc tan rã trong khó chịu.
***
Trong phòng khách Hồng gia, Hồng Lan dịu dàng bóp vai cho Hồng Chính Bảo, thỏ thẻ làm nũng với ông:
– Cha, cha bớt giận đi mà, con gái biết lỗi rồi.
– Hừ! Ở trước mặt nhiều người gây họa cho cha, mặt mũi cha con phải để ở đâu đây?
Hồng Lan giả ngoan ngoãn không tới một phút đã nổi nóng:
– Cha! Không phải con đã xin lỗi cha rồi sao? Sao cha không chịu tha thứ chứ?
Hồng Chính Bảo thấy Hồng Lan nổi nóng, lập tức dịu xuống, không nói nữa, cũng chỉ có mỗi Hồng Lan khiến ông chịu thua:
– Được rồi được rồi, không nói nữa.
Hồng Lan thấy thái độ ông có thể thương lượng, tiếp tục tấn công bằng lời đường mật:
– Cha, rõ ràng con không thích Hứa Tinh Trình, Hứa Tinh Trình cũng không thích con, vậy sao con phải bức thiết nạp mình? Thiếu gì người muốn kết hôn với con gái của cha chứ! Tại sao con phải thấp giọng đi cầu cạnh nhà họ Hứa?
– Người muốn kết hôn với con gái của cha đương nhiên là nhiều rồi, nhưng Lan Lan à, người có thể xứng với con lại không có mấy, điểm này cha nghĩ con hiểu rất rõ mà.
– Ai nói không nhiều? Bên cạnh con còn có… vài người!- Hồng Lan trộm nhìn La Phù Sinh, đỏ mặt.
Trong lòng Hồng Chính Bảo sáng tựa gương, híp mắt, không tỏ thái độ gì.
– Cha, nói trắng ra là cha một lòng muốn con lấy Hứa Tinh Trình, nghe theo sai khiến của nhà họ?
– Vậy thì chưa chắc, với biểu hiện ức hiếp nó hôm nay của con, con gả qua đó, tuyệt đối nắm đầu được nó, sẽ không thiệt thòi đâu- Hồng Chính Bảo cười nói.
Hồng Lan nói không lại, cấu mạnh vào vai của Hồng Chính Bảo, vùng vằng bỏ đi.
Hồng Chính Bảo thấy Hồng Lan đi xa, nụ cười trên mặt tắt dần:
– Phù Sinh, Hứa Tinh Trình này, ta nhìn nó từ nhỏ tới lớn nên hiểu nó, con người tuy rằng có chút bướng bỉnh, có chút đơn thuần, nhưng vẫn là người thật thà, ngang ngạng hơn những đứa thiếu hiểu biết. Hơn nữa, có Hứa gia làm hậu thuẫn, môn đăng hộ đối, không thiệt thòi cho Lan Lan. Phù Sinh, con nói phải không?
La Phù Sinh biết cha nuôi là đang thử anh, lập tức tỏ rõ lập trường:
– Mật Trúc thật sự là mối nhân duyên tốt.
Hồng Chính Bảo thở dài:
– Phù Sinh à, con cũng lớn rồi, có người trong lòng chưa? Có phải cô gái lần trước ở sòng bạc không?
La Phù Sinh cảm thấy vết thương trên lưng vừa khép miệng lại đau âm ỷ, dường như đang nhắc nhở anh đừng đi sai bước nhầm nữa. Hồng Chính Bảo vẫn luôn hy vọng người kế nghiệp của ông ta không có thất tình lục dục. Nếu Thiên Anh bị lộ ở trước mặt cha nuôi quá sớm, chỉ e sẽ có bất trắc. Anh lưỡng lự nhiều lần, chỉ có thể phủ nhận:
– Chỉ là nhất thời hứng thú… Cha biết con là người mê tuồng mà.
– Ha ha, con giống ta, thích nghe hí. Không có thì tốt. Nam nhi chí tại bốn phương, người như chúng ta, có người trong lòng chẳng khác nào để người khác nắm được tử huyệt của mình, chỉ tổ mệt người mệt mình thôi!- Hồng Chính Bảo làm như đang nói anh, lại như không phải, vỗ vỗ vai anh rồi đi lên lầu.
***
Sô pha chính giữa phòng khách Hứa gia, cũng gió giục mây vần như vậy. Hứa Thụy An tức giận ngồi đó, Hứa Tinh Trình thì đứng ở đối diện, nghe cha răn dạy.
– Con đúng là ngày càng lớn gan, lại dám ăn nói lung tung trước mặt nhiều người có máu mặt ở Thượng Hải như vậy, ở trong mắt con còn có các trưởng bối, còn có người cha này không?
– Cha, hôn sự của con và Hồng Lan, trước giờ con đều phản đối, cha có từng nghĩ cho cảm nhận của con không?
– Hôn nhân của con cái vốn do cha mẹ định đoạt, hơn nữa Hồng Lan có chỗ nào không tốt?
– Tính cách của con và cô ấy không hợp, không có tiếng nói chung.
– Hai đứa không cần có tiếng nói chung, con chỉ cần cưới nó là được.
– Cha! Phụ nữ không phải công cụ!
– Phụ nữ và công cụ, hai thứ này có gì khác biệt?- Hứa Thụy An cười lạnh.
Hứa Tinh Trình nhớ đến mẹ mình, nghiến răng:
– Con hiểu, cha hoàn toàn không phải muốn tốt cho con và Viện Viện, chẳng qua chỉ muốn giữ chức tước của cha, thỏa mãn dã tâm của cha!
– Hỗn láo, con dám nói chuyện như vậy với cha à!- Cây gậy của Hứa Thụy An giáng xuống lưng Hứa Tinh Trình, anh không chịu thua, ưỡn thẳng sống lưng- Có dã tâm không phải chuyện xấu, dục vọng khiến con người ta trẻ trung hơn. Về chuyện của con và Hồng Lan, đều do cha tự ý an bài, số mệnh của con là làm con nhà họ Hứa, đây là vận khí tốt biết bao người ao ước mà không với tới được!
– Vậy nếu con không làm con của Hứa gia nữa thì sao?
Hứa Thụy An tuyệt đối không ngờ anh sẽ nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy:
– Con dám!
Hứa Tinh Trình quay đầu bỏ đi, đến ngưỡng cửa lại bị hai đầy tớ cản đường.
– Để tôi đi!
– Đưa cậu chủ về phòng. Trước khi đầu óc nó tỉnh táo, không cần thả nó ra.
– Vâng! Lão gia!- Đầy tớ làm ra tư thế mời Hứa Tinh Trình, anh không ngờ mấy năm không về nước, cha mình thậm chí còn độc tài hơn xưa! Anh muốn vùng vẫy, lại bị người lôi đi.