Đợi khi cô tỉnh lại, trước mắt là một mảng xanh biếc thăm thẳm, trong bóng tối có nhiều chấm sao nhỏ, lấp lánh lấp lánh rất có tiết tấu di động giữa không trung.
Thiên Anh khẽ lay gọi La Phù Sinh nằm bên cạnh cô, cơ thể anh vẫn giữ hình cung cứng ngắc, cô lén anh lau đi nước mắt.
La Phù Sinh bị Thiên Anh gọi tỉnh, cũng từ từ mở mắt, nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt, hồi lâu không lên tiếng.
– La Phù Sinh, chúng ta chết rồi.
– Hửm?- La Phù Sinh chưa kịp tiêu hóa câu nói này.
Thiên Anh chỉ tay lên trên, La Phù Sinh theo phương hướng ngón tay Thiên Anh xoay người nằm thẳng trên đất, ngửa mặt nhìn lên, một khoảng xanh thẳm đầy chấm sao soi sáng cảnh vật xung quanh thành mộng ảo mê người, hệt như thiên đường.
Hai người cứ lẳng lặng nằm đó, cảm nhận sự yên tĩnh mỹ lệ của thiên đường.
– Thiên đường đẹp quá, trước giờ tôi chưa từng nghĩ, thiên đường có màu sắc này, tựa như sao phủ kín không gian, còn có nhiều sao băng xẹt qua như vậy. Vui thật!
La Phù Sinh cảm thấy lời nói này thật ngớ ngẩn, nhưng lại rất đáng yêu:
– Tại sao lại vui?
– Bởi vì tôi đến thiên đường rồi. Linh mục trong giáo đường nói, chỉ có người tốt mới được lên thiên đường… La Phù Sinh, hai chúng ta đều là người tốt.
La Phù Sinh nghe vậy, quay đầu qua nhìn Thiên Anh, đúng lúc cô cũng nghiêng đầu nhìn La Phù Sinh, một con đom đóm đậu trên trán cô, La Phù Sinh vươn tay chạm khẽ vào nó, con đom đóm nọ bay đi, xẹt ngang qua khuôn mặt La Phù Sinh. Thiên Anh chưa từng nhìn thấy một La Phù Sinh dịu dàng như vậy bao giờ.
Hai người im lặng, sự im lặng này kéo dài thật dài, nhưng lại không ngượng ngùng.
La Phù Sinh đột nhiên hỏi:
– Cô có tiếc nuối không?
– Có chút, chưa kịp tạm biệt cha, anh trai và Mật Trúc. Còn có chút hối hận khi hiểu anh quá muộn, trước lúc chết, chúng ta ngay cả bạn bè cũng không phải.
– Vậy nếu có kiếp sau, cô có nguyện làm bạn với người như tôi không?
Thiên Anh lắc đầu, La Phù Sinh nhíu mày thất vọng, cô bật cười thành tiếng:
– Tôi không muốn làm bạn với người như anh, nhưng tôi tình nguyện làm bạn với anh. Rốt cuộc anh là người thế nào? Sau này anh từ từ nói tôi biết nhé. Ở trên thiên đường, thứ anh có chính là thời gian, bởi vì anh không cần đi xem sòng bạc, thu nợ, đánh nhau, cũng không cần uống rượu, không mình đầy thương tích nữa. Chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian trò chuyện với nhau.
Thiên Anh nói xong, hai người nhìn nhau cười.
Bầu không khí lãng mạn nhanh chóng bị tiếng réo ùng ục trong bụng của Thiên Anh cắt ngang, La Phù Sinh nhìn thoáng qua bụng cô. Kể ra từ lúc bị bắt cóc đến giờ đã một ngày một đêm cô không ăn gì rồi.
– Tại sao người chết còn có thể đói bụng nhỉ? Anh nói xem, ở thiên đường có bánh bao Gia Kế không? Tôi muốn ăn ghê…
La Phù Sinh bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, ngồi dậy:
– Tôi về trần gian mua cho cô nhé.
– Hả, anh còn có thể trở xuống à?- Mắt Thiên Anh chớp chớp, ngây thơ hỏi.
– Ừ, tôi không uống nhiều, giờ chuẩn bị bới đá đây, mau chạy thôi- Nói xong, La Phù Sinh ngồi dậy cố nén cơn đau trên lưng đi tới bên đống đá, bắt đầu moi đá.
Thiên Anh ngồi ở bên cạnh, nhìn ngó xung quanh cố gắng nhớ lại:
– À, chỗ này vẫn là hang núi.
– Ừ- La Phù Sinh cố gắng xê dịch tảng đá chắn trước cửa hang.
– Vậy chấm sao xanh biếc kia là gì?
– Đom đóm.
Thiên Anh à một tiếng thật dài, trông có vẻ thất vọng:
– Tôi còn tưởng nơi này là thiên đường chứ.
– Đó là do cô uống nhiều quá rồi.
Thiên Anh đột nhiên ý thức được gì đó, nhìn La Phù Sinh quay lưng về phía cô, vẫn đang đào đá:
– Vậy lúc nãy anh bị tảng đá rớt trúng rồi sao?
La Phù Sinh cố nén mùi máu tươi xuống cổ họng, thờ ơ đáp:
– Nếu tôi bị rớt trúng, hai ta thật sự sẽ gặp nhau ở thiên đường.
Trong lòng Thiên Anh được an ủi chút ít, đứng lên giúp La Phù Sinh cùng nhau moi đá.
La Phù Sinh chịu đựng đau nhức trên lưng, đào đá đến mồ hôi ướt đẫm. Bên tai đột nhiên vang lên tiếng hát hí khúc của Thiên Anh, là đoạn trích anh thích nghe nhất, giọng hát của cô như có một loại ma lực, khiến anh lần nữa tích tụ sức mạnh.
***
Cửu Tuế Hồng đứng đội mưa ở cửa lớn, lo lắng nhìn ra bên ngoài, một học trò che mưa chạy về, báo với ông:
– Sư phụ, Thiên Anh không về rạp hát.
Lại có thêm vài người chạy về.
– Sư phụ, ở bến tàu không còn thuyền, không thấy Thiên Anh.
– Sư phụ, ở nhà ga cũng không có người nhìn thấy Thiên Anh.
Cửu Tuế Hồng vẻ mặt lo lắng, chỉ còn mỗi chỗ Thiên Tứ chưa mang tin tức về.
Đoàn Thiên Tứ đứng trong mưa gõ vào song sắt biệt thự họ Hứa, trong miệng hô tên Thiên Anh.
Quản gia mặc áo mưa đi ra, mất kiên nhẫn nói:
– Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, trong nhà này không có ai tên Thiên Anh hết. Nhân lúc ông chủ và cậu chủ vẫn chưa về, mau cút đi. Nếu họ về, quấy rầy họ nghỉ ngơi, thì không phải khách sáo với cậu như hiện giờ đâu. Cút!
Đoàn Thiên Tứ chưa từ bỏ ý định, tiếp tục lay cửa. Quản gia nhà họ Hứa lắc đầu, dùng ánh mắt như nhìn kẻ điên nhìn anh, trời mưa to như vậy, không được nằm trong ổ chăn ấm áp mà ngủ, phải đứng đây đôi co với thằng điên này.
Lúc này, sư đệ bên cạnh kéo Đoàn Thiên Tứ lại:
– Sư huynh, chúng ta đã đợi ở đây suốt sáu tiếng đồng hồ rồi. Nếu Thiên Anh ở đây, sớm đã nghe tiếng la của anh rồi, đây là nhà bộ trưởng bộ quân chính, chúng ta vẫn nên quay về trước đi.
– Thiên Anh nhất định ở trong đó! Nếu không thì đang ở cùng với Hứa Tinh Trình. Tránh được nhất thời không tránh được cả đời, tôi sẽ đứng ở đây, không đi đâu hết- Đoàn Thiên Tứ trong mưa, hành động điên rồ, khuôn mặt điển trai bị mưa xối đến trắng bệch.
Sư đệ lắc đầu bất đắc dĩ, đành phải đứng cùng anh.
Trong màn mưa đột ngột xuất hiện chùm sáng, xe Hứa Thụy An về đến, đang đứng đợi mở cổng. Đoàn Thiên Tứ ném ô đi, đứng trước đầu xe:
– Giao em gái tôi ra đây.
– Ai vậy?- Trong xe, Hứa Thụy An hỏi Giả Đông.
– Chính là anh trai của Thiên Anh đến báo án, để tôi xuống đuổi hắn- Giả Đông nói xong định mở cửa xe, Hứa Thụy An gọi anh lại.
– Không cần, lái xe- Hứa Thụy An mỉm cười.
Giả Đông do dự một chút, lại cảm giác ánh mắt sắc như lưỡi dao nhìn đến da đầu anh ta phát run lên. Anh ta không thể làm gì khác hơn là không màng đến Đoàn Thiên Tứ đứng chắn đầu xe, đạp chân ga chạy vào trong sân. Sư đệ thấy Đoàn Thiên Tứ không có ý định tránh đi, một phen đẩy Đoàn Thiên Tứ ra, hai người té vào vũng nước bên cạnh.
Ô tô xẹt qua làm nước văng tung tóe, tạt mạnh vào mặt hai người.
Đoàn Thiên Tứ đứng lên, định đuổi theo xe. Lúc này, có hai cảnh sát cầm theo súng trường từ trong nhà vọt ra, giơ súng lên nhắm ngay Đoàn Thiên Tứ, Đoàn Thiên Tứ đứng sững tại chỗ.
***
Mưa càng lúc càng lớn, xe Lâm Khải Khải đột nhiên phanh gấp, Hồng Lan và Lâm Khải Khải bị lực quán tính làm cho ngã nhào về trước:
– Sao vậy?
– Cậu chủ, đường phía trước bị chặn rồi.
Hồng Lan nghe xong, vội vàng mở cửa xuống xe, Lâm Khải Khải cũng xuống xe theo.
Họ đi tới đầu xe, nhìn ra trước mặt, nhìn con đường phía trước bị cây to ngã đổ chắn ngang, tình huống thế này, chỉ có vứt xe lại đi bộ mới có thể tìm người, nhưng dã thú trong rừng là mối nguy lớn.
Lâm Khải Khải lo cô gái như Hồng Lan vào đêm mưa to đi trong rừng, nên bảo cô ngồi trong xe chờ, nhưng cô không chịu, hai người tranh cãi không ngừng.
Đột nhiên, hai chùm sáng mạnh từ phía sau chiếu tới, Lâm Khải Khải cả kinh, ngẩng đầu ngoảnh lại, cách lớp kính xe, nhìn thấy hai chiếc xe tải dừng ở sau xe anh. Trên xe có rất nhiều quân nhân mặc áo mưa nhảy xuống, một vị sĩ quan ngồi ở vị trí phụ lái, chỉ huy tất cả các quân nhân, rất nhanh dọn sạch mặt đường bị chắn.
Lâm Khải Khải nhìn thấy hết thảy, vẻ mặt kinh ngạc. Hứa Tinh Trình cũng nhảy xuống xe, đứng trước đèn xe. Dưới ánh sáng ngược, bóng lưng anh có vẻ cô độc uy mãnh. Lâm Khải Khải luôn có cảm giác đêm nay với Hứa Tinh Trình mà nói nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Trên núi Thiên Vũ sau cơn mưa, mặt trời dần ló dạng, trong rừng sương mù lượn lờ. Sương sớm đọng trên lá cây nhẹ nhàng trượt xuống, dưới tàng cây, rất nhiều quân nhân chia làm mười tiểu đội tiến hành lùng sục.
Đom đóm trong hàng động đã không còn phát sáng, La Phù Sinh mượn ánh sáng từ bật lửa, dùng tay không đào đá. Cho dù trên tay anh đã được quấn vải, nhưng máu tươi vẫn thấm đầy ra tay.
Tình hình của Thiên Anh cũng không tốt hơn là bao, nhưng hai người đều là người chịu khổ được, ai cũng không than mệt.
Một chùm sáng theo khe hở vách đá bắn vào, La Phù Sinh mệt mỏi rã rời mừng rỡ như điên, nhìn Thiên Anh.
Thiên Anh lại như không mở mắt được, ngã xuống, La Phù Sinh kinh hãi, chạy tới sờ trán cô, nóng bỏng tay. Dù sao cũng là con gái, trải qua cả một ngày như vậy, dầm mưa còn bị thương, đã sớm không chịu nổi, toàn dựa vào hy vọng để kiên trì. Khi nhìn thấy ánh sáng, cơ thể liền sụp đổ.
– Thiên Anh, mau tỉnh lại, đừng ngủ, mau tỉnh lại!- La Phù Sinh vỗ mặt Thiên Anh.
Thiên Anh từ từ mở mắt, nhưng cơ thể suy nhược cực độ, thậm chí ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có, La Phù Sinh xoay mặt Thiên Anh lại, tì vào trán anh:
– Nghe tôi nói đây, hiện tại cô phải mở to mắt ra, không thể ngủ. Chúng ta sắp được ra ngoài rồi. Hứa với tôi! Hứa với tôi nha!
Thiên Anh cố gắng gật nhẹ đầu một cái.
– Giỏi lắm, cứ tiếp tục như vậy. Cô nằm đây nghỉ ngơi đi, đừng ngủ! Cô hát đi, tôi muốn nghe giọng của cô. Cô có nhớ nguyện vọng đầu tiên cô từng hứa với tôi không? Khi tôi muốn nghe hí, bất cứ lúc nào cô cũng phải hát cho tôi nghe, đến khi tôi nói “hay” mới được tính.
Thiên Anh khẽ hát hí khúc câu được câu mất, La Phù Sinh mau chóng chạy tới chỗ có ánh sáng, tiếp tục liều mạng đào đá, ước gì có thể trực tiếp dùng cơ thể này phá tan cửa hang.
La Phù Sinh vừa đào, vừa gọi Thiên Anh:
– Đừng ngủ, nhìn tôi, nhìn tôi đây, tuyệt đối đừng ngủ!
Thiên Anh cố gắng mở mắt thật to, nhìn bóng lưng mờ mờ của La Phù Sinh. Trong đầu cô mơ hồ, chỉ biết hát trong vô thức, đợi chữ “hay” kia của La Phù Sinh.
Trong mộng, Thiên Anh kích động đi giữa bãi cỏ lau đầy sương mù, hệt như đang tìm kiếm gì đó, lại giống như đang bị ai đó đuổi theo.
Một tiếng súng vang lên, cô hoảng sợ, bước chân nhanh hơn, hơi thở dồn dập. Bỗng nhiên Thiên Anh nhìn thấy trên khoảng đất bằng giữa đám cỏ lau um tùm cách đó không xa, có một cậu bé đứng đưa lưng về phía cô.
Thiên Anh chậm rãi đến gần, cách cậu bé không xa thì dừng lại. Cậu bé từ từ xoay người, là La Phù Sinh lúc nhỏ.
Thiên Anh hệt như đã từng quen biết, nhưng ký ức lẫn lộn, cậu bé khẽ gọi:
– Thiên Anh… Thiên Anh…
Không biết qua bao lâu, La Phù Sinh chạy tới vỗ nhẹ lên má Thiên Anh:
– Hay lắm.
Cuối cùng Thiên Anh ngoan ngoãn ngừng hát, mệt mỏi tựa vào lòng anh, La Phù Sinh bế cô chạy về phía cửa hang.
Cửa hang chỉ đủ chỗ cho một người bò qua, anh nhẹ nhàng đặt Thiên Anh xuống, để cô ra ngoài theo hướng có ánh sáng, còn anh thì ở phía sau đẩy chân cô ra. Thiên Anh nhìn thấy tay La Phù Sinh đầy máu, đột nhiên bật khóc. Cô vừa khóc vừa cố gắng nhoài người ra ngoài, nói đến cũng lạ, vừa rồi thân thể mệt mỏi yếu ớt bởi vì những giọt nước mắt này giờ lại tràn ngập sức mạnh.
Trong lòng phảng phất có ý niệm nào đó, nếu giờ phút này bản thân cô không cố gắng, thì sẽ liên lụy đến La Phù Sinh.
– Đoàn Thiên Anh! La Phù Sinh! Đoàn Thiên Anh! La Phù Sinh!- Bên ngoài hang truyền đến tiếng gọi dồn dập.
– Ở đây!- Thiên Anh bộc phát ra tiếng kêu lớn nhất có thể.
Sau một trận yên tĩnh ngắn ngủi, trên vách núi bắt đầu xôn xao lên, có người đang gọi:
– Người ở đây, dưới mõm đá kìa.
Có người dùng vô tuyến điện gọi bác sĩ cứu viện, có người thả dây thừng xuống. Đều là quân nhân được huấn luyện bài bản, theo dây thừng từ trên tuột xuống mõm đá.
Hứa Tinh Trình, Hồng Lan và Lâm Khải Khải tuy rằng bản lĩnh không sánh bằng họ, nhưng cũng nắm dây thừng leo được xuống dưới.
Lúc này, các quân nhân đang cùng với Thiên Anh giúp kéo La Phù Sinh ra khỏi cửa hang.
Hứa Tinh Trình thấy Thiên Anh mình đầy thương tích, xông đến ôm chầm lấy cô. Thiên Anh cứng người, ngửi thấy mùi long diên hương quen thuộc trên người anh mới thả lỏng cơ thể.
– Mật Trúc… cuối cùng anh cũng đến rồi.
– Xin lỗi, anh đến muộn rồi, để em phải chịu khổ- Hứa Tinh Trình ôm chặt lấy cô, hệt như buông lỏng ra sẽ đánh mất cô vậy. Cô cũng vươn tay ôm lại anh, ăn mừng lần sống sót sau tai nạn này.
Thời điểm La Phù Sinh được một sĩ quan kéo lên, chính là nhìn thấy cảnh tượng này. Dưới mõm đá ngập tràn ánh ban mai, anh và tất cả những người khác là phông nền, chỉ có đôi tình nhân đang ôm chặt lấy nhau kia là phát sáng.
Anh quay đầu nhìn thoáng qua hang núi tối tăm đằng sau, hết thảy mọi chuyện xảy ra trong hang động này, nhất định sẽ được chôn chặt tại đây.
– Khụ khụ…- La Phù Sinh bụm miệng ho khan, máu tươi theo kẽ tay tràn ra bên ngoài.
Hồng Lan đang chạy tới chỗ anh nhìn thấy tất cả, quá hoảng sợ la lên:
– Anh Phù…
Anh ra hiệu cho cô im lặng, còn mình thì đi về phía cô và Lâm Khải Khải.
Chưa tới trước mặt Hồng Lan, chân anh mềm nhũn ngã xuống. Lâm Khải Khải đúng lúc đỡ anh, cũng cảm nhận được sống lưng anh không bình thường. Một đốt sống lưng hoặc vài cái xương sườn của anh nhất định đã bị gãy, đoạn xương gãy hướng vào trong có thể đã đâm vào cơ quan nội tạng nào đó mới khiến anh ho ra máu.
Lâm Khải Khải sợ nói ra sẽ làm Hồng Lan hoảng hốt, chỉ hỏi cô:
– Bác sĩ đến chưa?
– Đến rồi, đang chờ trên đó- Cho dù Lâm Khải Khải không nói, Hồng Lan cũng nhìn ra được tình hình La Phù Sinh không ổn, cô càng thêm lo lắng.
Dưới sự trợ giúp của vài quân nhân, họ thuận lợi kéo La Phù Sinh lên, theo bác sĩ lên xe chạy thẳng vào bệnh viện.
Thiên Anh ngẩng đầu khỏi lồng ngực Hứa Tinh Trình, muốn tìm kiếm bóng dáng La Phù Sinh nhưng không thấy đâu.
– Hồng Lan đưa La Phù Sinh đi rồi, đừng quá lo lắng- Hứa Tinh Trình nhìn thấu tâm tư cô, an ủi cô.
Cô nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng lại có chút cảm giác mất mát.