Nghe giọng nói này, Hiền phi vốn dĩ khuôn mặt đang tái nhợt lập tức khôi phục nhan sắc, "Thần thiếp thỉnh an mẫu hậu! Mẫu hậu, người hãy cứu Khanh nhi đi!"
"Mẫu hâu, người trở về sao không thông báo một tiếng, nhi tử sẽ phái người đi đón người a!" Công Tôn Nam vừa thấy người đến, lập tức bỏ dáng vẻ kiêu ngạo đi đích thân tiếp đón: "Mẫu hậu, người chậm chút!" Công Tôn Nam thật cẩn thận đỡ Triệu Mạn.
"Chậm chút? Lại chậm chút không phải ngươi đem Khanh nhi ném đi mạn Bắc sao?" Triệu Mạn hừ một tiếng, đá quý châu sai xinh đẹp trên đầu chói mắt dưới ánh mặt trời.
"Mẫu hậu, người nói đi đâu rồi!"
Hầu hạ Triệu Mạn ngồi xuống, Công Tôn Nam đem ngọn ngành sự việc kể lại cho Triệu Mạn. Biết được nguyên nhân của sự việc, Triệu Mạn cũng không còn mở miệng vì Công Tôn Trường Khanh cầu tình, ngược lại khuyên giải Hiền phi, "Hoàng thượng làm rất đúng! Ngọc không mài, không ra hồn! Ngươi khóc sướt mướt như thế, chẳng phải là khiến cho hoàng thượng thất tín thiên hạ! Khanh nhi từ nhỏ hiếu thắng, tích cách xác thực phải mài dũa một chút. Ai gia ủng hộ hoàng thượng, ngươi lui xuống đi!"
"Mẫu hậu, Khanh nhi chưa từng rời khỏi người thần thiếp, để cho Khanh nhi đi mạn Bắc, không bằng đem thần thiếp cùng đi, thần thiếp muốn bồi Khanh nhi!"
Hiền phi vẫn còn chưa hết hy vọng, quyền trượng trong tay Triệu Mạn dậm một cái trên mặt đất: "Hiền phi, ai gia còn ở đây, ngươi nói những lời này, chẳng lẽ là muốn áp chế hoàng thượng, áp chế ai gia? An ổn ở trong Hương Lan điện của ngươi đi! Ai gia sẽ giữ Khanh nhi vài ngày, chờ qua sinh nhật ai gia rồi, để nó đi mạn Bắc!"
Uy nghiêm của Triệu Mạn khiến cho Hiền phi khiếp đảm.
Vị Hoàng thái hậu này xưa nay chính trực. Tuy rằng Triệu Mạn không phải mẹ đẻ của Công Tôn Nam, nhưng bà đích thân nuôi lớn hắn từ trong tã lót, đối xử như con ruột, lúc lựa chọn người thừa kế hoàng vị đã cố định đứng về phía Công Tôn Nam, hắn mới có thể chiến thắng các hoàng tử khác ngồi trên long ỷ. Công Tôn Nam vừa đăng cơ, liền tôn Triệu Mạn làm Nhân Đức hoàng thái hậu, đối với bà hết sức kính trọng. Dù Triệu Mạn đã lớn tuổi không can dự vào chuyện hậu cung, nhưng uy nghiêm như trước vẫn còn.
Biết được chuyện này không thể thay đổi được, Hiền phi đành phải rưng rưng lui ra.
Công Tôn Nam cùng Triệu Mạn, hai mẹ con hàn huyên trong chốc lát, đề tài của Triệu Mạn đột nhiên thay đổi: "Hoàng thượng, nghe nói Khanh nhi hưu Vãn nhi rồi?"
Đề tài Triệu Mạn rời đi quá nhanh. khiến cho Công Tôn Nam sửng sốt, sau đó chỉ có thể cười khổ: "Mẫu hậu, người cũng biết rồi?"
"Hừ!" Một cỗ tức giận từ trên người Triệu Mạn tản ra: "Mạng của ai gia là Nguyệt Như cứu, Nguyệt Như lúc sắp chết, ai gia đã đáp ứng nàng nhất định sẽ chiếu cố tốt Vãn nhi. Hiện tại Vãn nhi chẳng những bị Khanh nhi vứt bỏ, còn hành tung không rõ, không biết tung tích. Hoàng thượng, người là muốn vùi ai gia vào hạng bất nhân bất nghĩa sao?"
"Mẫu hậu thứ tội, là nhi tử bất hiếu!"
Triệu Mạn tức giận, Công Tôn Nam nhanh chóng quỳ xuống, dù cho hắn bây giờ là hoàng thượng cửu ngũ chí tôn, ở trước mặt Triệu Mạn thì vẫn là con trai bà. "Nhi tử đã phái người đi tìm Vãn nhi, mẫu hậu yên tâm, nhi tử sẽ không để cho Vãn nhi chịu khổ".
"Không để nàng chịu khổ? Nữ nhi nhà người ta bị vứt bỏ, cả đời đều là chê cười, cái này còn không phải chịu khổ? Hoàng thượng, ai gia rời cung ba năm, ngươi chính là như vậy giúp ai gia chiếu cố Vãn nhi?"
"Mẫu hậu, người đừng nóng giận, nhi tử lập tức cho ngự lâm quân đi tìm Vãn nhi, sẽ đi ngay bây giờ".
Ngự lâm quân ở trong kinh thành tìm người, cong Hạng Quân Vãn lúc này đang đứng trước cử phủ Đại tướng quân, híp mắt nhìn ba chữ lớn "Tướng quân phủ" bằng vàng rực rỡ trên cửa.
"Cốc cốc cốc...." Lạc Tuyết tiến lên, nắm tay nắm cửa hình sư tử gõ gõ.
Chờ một hồi lâu, mới nghe được âm thanh lười biếng truyền đến, cửa chậm rì rì mở ra một khe nhỏ, hiện ra khuôn mặt buồn ngủ mệt mỏi, "Ai a? Ngươi tìm ai?"
"Nhanh đi thông báo! Nói là Nhị tiểu thư đã trở lại!"
"Nhị tiểu thư? Nhị tiểu thư nào?" Thủ vệ gác cửa chưa phục hồi tinh thần, khi hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Hạng Quân Vãn thì mắt trợn lên, hét lên một tiếng"Quỷ a!" Sau đó lạch cạch một tiếng đóng cửa lại, đem Hạng Quân Vãn cùng Lạc Tuyết nhốt ngoài cửa.
Ngoài dự liệu của Lạc Tuyết, Hạng Quân Vãn cũng không có nhiều biến hóa, không có thương tâm muốn chết, cũng không có khóc, mà chỉ nhàn nhạt ra lệnh, "Lạc Tuyết, tiếp tục gõ cửa".
"Vâng".
Vô luận Lạc Tuyết gõ cửa thế nào, gã sai vặt vừa rồi cũng không chịu mở cửa, chủ tớ hai người trực tiếp bị gạt ở ngoài cửa phủ tướng quân, không có người quan tâm.
"Tiểu thư, phải làm sao?" Lạc Tuyết nắm tay lại, tay nhỏ bé run nhè nhẹ. Hạng Quân Vãn là chính nữ của phủ tướng quân, nay về nhà lại bị nhốt ngoài cửa, đây là đạo lý gì?
Không đợi Hạng Quân Vãn mở miệng nói chuyện, một chuỗi âm thanh như tiếng chuông truyền đến, một chiếc xe ngựa hoa lệ xa xa chạy đến, cách từ xa đã nghe thấy âm thanh huyên náo chơi đùa của vài nữ nhân: "Tứ muội muội, muội mặc la quần (quần áo) của Yên Chi Cẩm thật xinh đẹp! Thêu hai mặt này quả thực là cực kỹinh đẹp, muội xem, hồ điệp phía trên giống như thật vậy! Chỉ là, quá mắc!"
"Tam tỷ tỷ, mắc cũng đáng a! Nay trong kinh thành thân phận tiểu thư giống chúng ta, người nào không muốn có một la quần của Yên Chi Cẩm? Hôn nay nếu không phải chúng ta để lộ thân phận tiểu thư của phủ tướng quân, phỏng chừng phải chờ tới tháng sau!" Hạng Quân Nhu vuốt la quần trong tay, càng xem càng thích, hận không thể lập tức trở về trong phòng thay.
Nhìn bộ dáng của Hạng Quân Nhu, Hạng Quân Yến không ngừng hâm mộ. Đều là tiểu thư của phủ tướng quân, nàng lại kém xa so với Hạng Quân Nhu. Cùng là thứ xuất, mẫu thân của Hạng Quân Nhu - Ngọc phu nhân chưởng quản toàn bộ nội vụ của phủ tướng quân, tỷ tỷ Hạng Quân Mỹ lại là Thái tử trắc phi, Hạng Quân Nhu ở phủ tướng quân quả thực hưởng thụ đãi ngộ của chính nữ.
La quần như bướm bay hôm nay, Hạng Quân Yến yêu thích cực kỳ, tiếc rằng giá cả quá cao, nàng không có nhiều ngân lượng như vậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn la quần mình yêu thích rơi vào tay Hạng Quân Nhu. Hiện tại nhìn Hạng Quân Nhu cầm la quần trên người khoa tay múa chân, Hạng Quân Yến ngoài mặt tươi cười, trong lòng lại hận không thể đem váy này đoạt lại.
Hạng Quân Yến ghen tị Hạng Quân Nhu, Ngũ tiểu thư Hạng Quân Văn cùng Lục tiểu thư Hạng Quân Lam bên cạnh lại vẻ mặt hâm mộ nhìn váy thải điệp trong tay Hạng Quân Nhu.
"Tứ tỷ tỷ vốn là người đẹp, chờ thay váy thải điệp, danh hiệu đệ nhất mỹ nhân chắc phải tới trên người Tứ tỷ tỷ rồi". Hạng Quân Văn nói lời ngon tiếng ngọt khiến Hạng Quân Nhu yêu thích không thôi, vừa định mở miệng khen ngợi Hạng Quân Văn một chút, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
"Sao lại thế này?"
Hạng Quân Yến vén rèm cửa sổ, hỏi phu xe ngựa.
"Bẩm các vị tiểu thư, ngoài cửa phủ tướng quân có hai kẻ lén lút, lai lịch bất minh".
Hạng Quân Vãn nhĩ lực rất tốt, vừa nghe mình và Lạc Tuyết bị người hình dung thành lén lút, lai lịch bất minh, biểu tình trên mặt nàng nháy mắt lạnh xuống. Lạc Tuyết đứng phía sau Hạng Quân vãn cảm nhận được trên người tiểu thư phát ra hàn ý, tùng mình một cái. Tiểu thư nổi giận rồi!