Beta: Tuyết Ảnh Nhi
Vừa dứt lời, Phượng Cửu có chút thô lỗ đem Hạng Quân Vãn ôm vào trong lòng, nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng.
“Trên thế giới này chỉ có hai nữ nhân cùng ta có quan hệ, người thứ nhất, là mẫu thân của ta. Người thứ hai, là thê tử của ta. Nếu sau khi thành thân ta may mắn có được nữ nhi, như vậy nàng sẽ là nữ nhân thứ ba cùng ta có quan hệ. Về phần Vân Tranh, vô luận ả nhất sương tình nguyện làm sao, ở trong mắt ta, nàng có là núi phân, cũng cùng ta không quan hệ!”
Hai người sáp lại thật gần, Hạng Quân Vãn tinh tường nghe được nhịp tim của Phượng Cửu còn có hơi thở nam tính dương cương trên người hắn phát ra. Trong khoảng thời gian này Phượng Cửu luôn là thuận theo nàng, cho tới bây giờ chưa nói quá một câu cứng rắn, hôm nay, Hạng Quân Vãn từ thanh âm của Phượng Cửu nghe được mấy phần tức giận, hắn không thích nàng trêu chọc hắn cùng Vân Tranh như thế. Hạng Quân Vãn nghe ra ý tứ của Phượng Cửu.
“Vãn Vãn ——” Thấy Hạng Quân Vãn không nói lời nào, Phượng Cửu đưa tay chạm đến đôi môi mềm mại xinh đẹp như đóa hoa của nàng, “Vãn Vãn, đừng đem nữ nhân khác cùng ta gộp chung cùng một chỗ, bẩn…… Vô luận người khác đàm luận ta thế nào, nàng không thể hoài nghi ta. Nhất định phải tin tưởng ta, biết chưa?”
Ma xui quỷ khiến, Hạng Quân Vãn thế nhưng gật gật đầu. Cái gật đầu này, khiến cho tâm Phượng Cửu đều tan chảy. Hạng Quân Vãn tin tưởng hắn, đây là lễ vật lớn nhất hôm nay Phượng Cửu thu hoạch được.
Bởi vì đại dì mụ của Hạng Quân Vãn đã đến, Phượng Cửu bắt nàng ở lại trong phòng, không cho nàng đi Yến vương phủ. Bởi vậy làm ra một loạt hậu quả, ngay sau khi tiền đặt cược của Nam công tử cùng Yến vương thoắt một cái trở thành đề tài nóng bỏng, Nam công tử đột nhiên biến mất, rất nhiều người bắt đầu phỏng đoán hành tung của Nam công tử, càng nhiều người cho rằng Nam công tử không thể chữa khỏi bệnh cho Yến vương, rõ ràng đùa giỡn xong mất tích.
Có kẻ lại thấy trận hỗn chiến sảng khoái trên đường ngày đó, Phượng Cửu cùng Bách Lý Giao hai vị công tử danh chấn thiên hạ đều kiệt lực bảo vệ Nam công tử, cộng thêm Vân Tranh cái bà điên thích ăn dấm chua xuất hiện, đem chuyện này đẩy thành cao trào.
Mọi người đều nghị luận, Phượng Cửu công tử bị bình dấm chua Vân Tranh này làm cho phải tìm nam nhân, khiến cho bao nhiêu nữ nhân trong thiên hạ làm sao chịu nổi! Huống chi chuyện này còn có một tiểu tam —— Hi Quận Vương Bách Lý Giao, hay là, Phượng Cửu cùng Bách Lý Giao đồng thời yêu Nam công tử?
Một câu cuối cùng của Bách Lý Giao kia “Phượng Cửu ngươi cái tên hỗn đản” lại bị người khác nghe được rành mạch rõ ràng, Bắc Giao Nam Phượng nổi tiếng thiên hạ thế nhưng thích nam tử, hơn nữa vì một mỹ thiếu niên tranh giành tình nhân, sự tình gì có thể so sánh trình độ được với tin tức kình bạo này?!
Dân chúng là mảnh đất tốt để bồi dưỡng bát quái, so với Nam công tử chữa bệnh cho Công Tôn Trường Khanh, tin tức phía lại có tính chất bạo tạc hơn. Nam Nam? Đa giác luyến? NP? Thương thiên, đại địa, nam nhân tốt đều muốn yêu nhau, các nữ nhân phải làm sao?
Nam công tử ở trong các loại YY vô hạn của mọi người, bị đắp nặn thành một nam sinh nữ tướng, nhu tình như nước, khuynh quốc khuynh thành, lại công tử thần bí y thuật inh, rất nhiều người phỏng đoán Nam công tử là ốc chủ thần bí của Bách Hoa cốc, lại có người cho rằng Nam công tử nam sinh nữ tướng như thế, mang theo nữ tính âm nhu người hẳn là đến từ Di La quốc ở hải ngoại nữ tôn nam ti.
Tóm lại, chỉ là thời gian năm ngày, Nam công tử trở thành nhân vật phong vân ở Cẩm thành. Hạng Quân Vãn tránh ở phủ tướng quân điều dưỡng thân mình, nghe không được những lời đồn đãi chuyện nhảm, nhưng mà nhân vật trung tâm của những đề tài kia, Vân Tranh quận chúa lại rất không thoải mái.
“Đã chết? Đều chết hết?” Vân Tranh nhìn A Nô trước mặt, vẻ mặt khó tin. Những người đó đều là Bách Lý Thái Vi để lại cho nàng, thế nhưng ở trong một đêm toàn bộ đều chết, điều này sao có thể?!”A Nô, là ai giết chết tử sĩ của ta?”
“Quận chúa, nô tỳ không có điều tra ra. Võ công đối phương quá mức cao thâm, thời điểm chờ nô tỳ cùng Hắc Ưng tới, tất cả mọi người đều chết hết.” Nghĩ tới tình cảnh ba mươi cái tử sĩ bị một kiếm phong hầu, A Nô thế nào cũng không tin vào hai mắt của mình. Năng lực của những người đó nàng đều minh bạch, tại sao lại bị chết thảm thiết như vậy, vô lực phản kháng? Rốt cuộc là ai làm chứ?
“Ai? Là ai giết chết người của ta, là ai!” Vân Tranh tức giận đến một phen xé xuống cái khăn che mặt trên mặt, vứt trên mặt đất hung hăng giẫm, “Hắc Ưng, đi thăm dò, đem người điều tra ra! Ta muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai muốn cùng Vân Tranh ta đối nghịch! Nhanh đi ——”
Hắc Ưng không nhúc nhích, biểu tình đờ đẫn như trước, phân tích lại mọi chuyện, lại làm cho tâm tình nóng nảy của Vân Tranh thoáng bình phục một chút, “Quận chúa, lúc này đây chuyện tình rõ ràng chính là nhằm vào người! Hiện tại người bên người chỉ còn lại có ta cùng A Nô, Cẩm thành cũng không phải địa bàn của chúng ta, nay địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, nếu ta rời đi tra tìm hung thủ, sợ là kẻ phía sau màn độc thủ biết sẽ đối với người bất lợi.”
Hắc Ưng nói những lời này rất có lý, cũng nói rất chính xác, A Nô vội vàng phụ họa hắn. “Quận chúa, Thái tử điện hạ đã ở Cẩm thành, người sao không đi tìm Thái tử, có hắn ở đây, tin chắc hung thủ phía sau màn cũng sẽ có sự kiêng kị?”
Nghe xong lời nói của hai người, Vân Tranh gật gật đầu, “Xem ra chỉ có thể như thế! Bất quá, mặc kệ là ai, giết người của ta, ta nhất định phải làm cho hắn trả giá đại giới! Đúng rồi, hành túng của Nam công tử các ngươi đã tra ra chưa? Phượng Cửu nữa? Hắn ở đâu, các ngươi tìm được rồi sao?”
Vừa nghe lời này, Hắc Ưng cùng A Nô đồng thời quỳ xuống, “Quận chúa tha lỗi, chúng ta không có tìm được thiếu thành chủ, cũng không tìm được Nam công tử.”
“Phế vật! Phế vật! Một đám phế vật!” Vân Tranh giận ném cái bàn đi, trà nóng trong tay lại trực tiếp vứt ở trên đầu Hắc Ưng.
Nước nóng, theo mũi Hắc Ưng nhỏ xuống, lưu lại một vệt đỏ. “Quận chúa, thiếu thành chủ tựa hồ cố ý giấu diếm hành tung của Nam công tử, thuộc hạ vô năng!”
Lời của Hắc Ưng, chắc chắn là đổ dầu vào lửa. Vừa nghĩ tới hình ảnh Phượng Cửu ôm Nam công tử không quay đầu lại, tim Vân Tranh ngay lập tức nhỏ máu. Nàng ngàn phòng vạn phòng, phòng tất cả nữ nhân, không nghĩ tới Phượng Cửu thích lại là nam nhân! Điều này làm cho nàng làm sao phòng? Khó trách Phượng Cửu nhìn thấy nữ nhân thì buồn nôn, đối với nữ nhân đều nhượng bộ lui binh, thì ra, hắn lại là người như vậy, điều này là sao?!
Cắn tiểu răng ngọc, Vân Tranh vò nát khăn lụa trong tay, ánh mắt phá lệ hung hãn, hoàn toàn phá hủy mỹ cảm trên mặt nàng.
“Nam công tử không phải chữa bệnh cho Yến vương sao, các ngươi nhờ Yến vương phủ coi chừng dùm! Tóm lại, Nam công tử nhất định phải chết! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
Chờ đến khi đại dì mụ hoàn toàn rời đi, Phượng Cửu mới cho Hạng Quân Vãn xuống giường. Hạng Quân Vãn thế mới biết lúc Phượng Cửu bỏ đi lớp da mặt vui cười kia, khi uy nghiêm lại giống như thiên thần. Nam nhân này thật sự đáng giận, vì ngăn cản nàng đi Yến vương phủ, ngày đêm canh giữ ở khuê phòng của nàng. Hơn nữa tuyên bố, nàng muốn đi gặp chồng trước cũng được, trừ phi đả bại ta.
Lời nói Phượng của Cửu, quả thật khơi mào hứng thú của Hạng Quân Vãn. Nàng đến nơi đây, còn chưa có cùng cao thủ thế giới này giao thủ qua. Cao thủ, Phượng Cửu hẳn được xem như phải, cho nên năm ngày này Hạng Quân Vãn mỗi ngày ở trong phòng cùng Phượng Cửu đánh nhau.
Phượng Cửu kiêu ngạo nói, ta chấp nàng một tay, nàng hai tay! Lời này thật sâu kích thích Hạng Quân Vãn, nàng hành động bất tiện, chỉ dựa vào hai tay chống lại Phượng Cửu. Không nghĩ tới, Phượng Cửu tên gia hỏa này thật là cái biến thái! Cho dù nàng dùng hết chiêu thức, cuối cùng đều bị tay trái của Phượng Cửu tứ lạng bạt thiên cân, thoải mái hóa giải. Hơn nữa tên kia cuối cùng còn đưa ra điều kiện vô sỉ, nếu Hạng Quân Vãn mỗi ngày đều thua dưới tay hắn, cuối cùng phải bồi thường hắn một cái hôn.
“Vãn Vãn, nàng thua, hôn của ta đâu?”