Cửu hoàng thúc và phụ thân y không phải cùng một mẹ sinh ra, tuy rằng đều là do hoàng hậu sinh, nhưng cũng vì hoàng nãi nãi qua đời sớm, nên hoàng gia gia mới lấy vợ mới, nên hoàng thúc mới được sinh ra, đây cũng là lý do vì sao chỉ có hoàng hậu mới có thể giữ con nối dõi của Đại Kỳ ở thời của phụ hoàng, lại có nhiều tỷ muội như vậy.
Đều là thân phận cao quý như nhau, tại sao lại phải thiên vị hoàng thúc thế, cho dù thành hoàng đế cũng không giảm bớt chút nào.
Nói tới, y mới là cốt nhục thân thích của ông ta, là huyết thống kế thừa của ông ta, sao có thể hậu đây khinh đó được chứ.
Tương lai nếu đổi lại y làm hoàng đế, y nhất định sẽ giẫm đạp lên hoàng thúc, để người đó biết sự uy nghiêm của bậc đế vương nằm ở chỗ nào, Nguyên Chính Tự y đã từng chịu nhiều ủy khuất, chịu nhiều tàn khốc.
Sức khỏe của Nguyên Trăn không tốt, nhường chỗ cũng là điều dễ hiểu, hắn lặng lẽ lướt nhìn Nguyên Chính Tự, rồi chuyển sang Triều Hòa Đế, nói: “Chắc là từ những ngôi làng cổ ở dưới núi Ô Nha của Bắc Điện Quốc.”
Nghe vậy, khẩu khí của Triều Hòa Đế dịu đi một chút: “Cửu đệ từng tiếp xúc với Bắc Điện, chắc là có cách giải quyết?”
“Đương nhiên, cùng lúc với bồ câu đưa tin bên Bắc Điện, không lâu sau đó có một vị thần bà đến Đại Kỳ chúng ta.”
“Tốt lắm, tốt lắm, có thể giải quyết được thì tốt.” Triều Hòa Đế nhẹ nhàng đáp, sau đó chuyển chủ đề khác, nói tiếp: “Bây giờ tin đồn lan truyền bên ngoài làm ảnh hưởng thể diện của hoàng tộc ta, nếu như không…”
“Bệ hạ yên tâm, tin đồn sẽ không kéo dài tới ngày mai đâu.” Hắn sẽ không để khi Nhạn Quy tỉnh lại còn phải đối diện với những lời dị nghị, chỉ trích của dân chúng.
“Chuyện này, chắc là có người cố ý gây nên.”
“Ừ, đã phái người đi điều tra.”
Hoàng đế cảm thấy rất là hài lòng, ông ta hoàn toàn yên tâm về vị hoàng đệ này.
Nguyên Chính Tự nghe hai người nói qua nói lại như chốn không người, xem y như là không khí ném qua một bên, một tia hung hãn xoẹt qua nơi đáy mắt.
Rõ ràng y mới là người bị hại, tại sao không nhận ra chỗ khó của y, từ nhỏ đến lớn đều không nhận ra.
Y sinh ra đã là một sai lầm, là do y muốn sao? Hung thủ thật sự không phải là nam nhân trên đầu y sao?
Còn hoàng thúc, là hắn làm chủ hứa gả Nhạn Quy cho y, vu thuật cũng không phải là do y làm, sao lại cướp vợ của y đi, từ đầu đến cuối, y đã làm sai gì sao? Sai không phải đều là do trưởng bối các người tự cho rằng trong tay mình nắm quyền lực, độc đoán chuyên quyền sao?
Tay bất giác siết chặt thành quyền, mà nhất cử nhất động của y, đều bị Nguyên Trăn nhìn thấy hết.
Đột nhiên, Nguyên Trăn khẽ hỏi: “Chuyện thích khách, điều tra thế nào rồi?”
Nghe vậy, gương mặt nhuốm màu năm tháng của hoàng đế đột nhiên tối sầm lại, nhìn chằm chằm Nguyên Chính Tự, nói dồn dập: “Còn chưa tới bảy ngày nữa là tới kỳ hạn, nếu không phải nể tình hoàng thúc của con, nhiệm vụ này của con chưa hoàn thành mà còn muốn cưới thê phong vương sao? Không biết tốt xấu, kỳ hạn đã tới, nếu còn không tra ra, hoặc là tự mình hòa ly, hoặc là từ bỏ vương vị, con tự coi mà làm, lui xuống hết đi. ”
Nguyên Chính Tự sắp ói ra máu, hòa ly mà cũng nghĩ ra được, dù sao người cha này cũng không đáng tin cậy.
Hừ, muốn dùng chuyện thích khách để ta từ bỏ Nhạn Quy, nằm mơ đi, bỏ vương vị thì bỏ vương vị, sau này ta có được hai mươi vạn đại quân của Lâm tướng quân, sẽ lần lượt theo ta xuống địa ngục.
…
Sau khi ra khỏi ngự thư phòng, bước qua cửa Thái Nhân Cung.
Tiết Tuân ngồi trên xe ngựa và đợi Nguyên Trăn đến.
Từ xưa đến nay, người có thể ngồi xe ngựa đi vào tam cung lục viện này, sợ là chỉ có một mình Nguyên Trăn.
Nam nhân khép chiếc áo choàng lại, khom người bước vào trong xe.
Tiếng vó ngựa chậm rãi vang lên rõ ràng khắp thâm cung này.
“Có phái người đi tìm hiểu ngọn nguồn tin đồn này chưa?” Người trong xe ngựa giọng nói lành lạnh, yếu ớt trong mùa thu se lạnh, càng khiến người ta thêm kinh sợ.
“Vương gia, lúc ngài vào cung không bao lâu, đã có tin tức truyền đến, chờ ngài trở về sẽ phân xử.”
“Ừ.”
Khóe miệng Nguyên Trăn nhếch lên, hắn luôn rất tự tin vào tầm nhìn của mình, lựa chọn cấp dưới cho mình cũng tràn đầy tự tin.