• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Nhạn Quy tỉnh dậy, Nguyên Trăn đang lau hai má cho nàng, lọt vào trong tầm mắt của nàng chính là khuôn mặt tuyệt đẹp của nam nhân.



Nhạn Quy thật sự sợ đến mức ngồi bật dậy.



Nàng ngơ ngác và lúng túng: “Vương, Vương gia, tại sao ta lại ở đây với ngài?”



Không phải là nàng đang nghỉ trưa ở nhà sao?



“A!”



Ngay sau đó, những đoạn ký ức khó chịu trong khoảng thời gian này nhanh chóng tràn vào trong đầu của nàng, khuôn mặt hoang mang của Nhạn Quy dần dần trắng bệch, nàng nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, thật lâu cũng không lên tiếng.



Nguyên Trăn đứng ở bên cạnh và cũng không lên tiếng quấy rối.



Mãi cho đến khi Nhạn Quy hỏi lại hắn: “Ta có thể không gọi ngài là hoàng thúc được không?”



Nàng thật sự rất muốn chết ngay bây giờ, nàng vậy mà lại thành thân với Nguyên Chính Tự, lặp lại những sai lầm của kiếp trước và còn gọi nam nhân mà nàng muốn đối xử tốt trong kiếp này là hoàng thúc giống như Nguyên Chính Tự.



Nàng không thèm gọi hắn là hoàng thúc, hắn còn kém nàng cả một thế hệ cơ mà!



Chờ đợi trong một thời gian dài nhưng lại nghe thấy một câu cầu xin như vậy, Nguyên Trăn có chút dở khóc dở cười. Hắn ném khăn mặt ở trong tay cho Tiết Tuân đang đứng ở một bên, sau đó cười nói: “Tiểu nha đầu muốn gọi thế nào thì gọi.”



Khi hắn vừa dứt lời thì thấy đôi mắt của nữ tử đỏ lên, nước mắt lã chã rơi xuống.



Nguyên Trăn lập tức lúng túng, không biết tại sao nữ tử lại khóc.



Đột nhiên nghe thấy nàng vừa khóc vừa nói: “Đời này ta không thể cưới Nguyên Chính Tự được, cưới y thì chẳng khác nào ta sống vô ích.”



Nếu như không có người ở trước mặt thì có lẽ nàng sẽ gào khóc thật lớn, như vậy nhất định làm cho người khác cảm thấy kinh ngạc.



Lời nói của Nhạn Quy khiến đôi mắt màu trà của nam nhân dần trở nên sâu sắc hơn. Tối hôm qua, hắn đã nói với Diệp Tu Di về chuyện Nhạn Quy nói mớ vào đêm hôm đó, và cho dù nàng bị vu thuật khống chế thì nàng vẫn có khả năng suy nghĩ độc lập, đặc biệt là có một nỗi ám ảnh nào đó đối với Nguyên Chính Tự và Lâm Chỉ Uyển.



Diệp Tu Di nói với hắn rằng nàng có thể là một người tái sinh, kiếp trước từng có một mối thù khắc sâu vào linh hồn với Nguyên Chính Tự và Lâm Chỉ Uyển, cho nên Lâm Chỉ Uyển không thể khống chế nàng, khiến cho nàng ghét bỏ Nguyên Chính Tự.



Lúc đó, Nguyên Trăn liền nghĩ đến những gì Nhạn phu nhân đã nói với hắn.



…Đời này nàng có hai nguyện vọng, đó là bảo vệ gia quyến và chăm sóc hắn thật tốt.



Một đứa trẻ chưa trải qua những thăng trầm của cuộc sống thì làm sao có thể nói ra những lời bi thương và quyết đoán như vậy chứ?



“Được, ta sẽ giúp nàng hòa ly và không bao giờ để cho nàng có tiếc nuối.” Nam nhân đáp lại nàng.



Khi nàng nghĩ đến chuyện Nguyên Trăn đã chăm sóc và quan tâm nàng trong khoảng thời gian này thì nước mắt dường như chảy ra nhiều hơn: “Rõ ràng đã nói sau này ta sẽ đến gặp ngài mỗi ngày và chăm sóc ngài, nhưng bây giờ lại trở thành Vương gia chăm sóc cho ta.”



Nhạn Quy nói nhiều như vậy, nhưng thật ra có quá nhiều chuyện lộn xộn mà nàng không muốn xảy ra, cho nên nàng chỉ có thể dùng phương pháp này để xoa dịu cảm xúc.



Nguyên Trăn giơ tay lên và xoa cái đầu nhỏ của nàng, dịu dàng nói: “Chăm sóc lẫn nhau thì có gì không tốt sao?”



“Nhưng mà, ta nợ Vương gia quá nhiều.”



“Rất nhiều sao?”



“Đúng vậy, ngài đã cứu ta ba lần và đều là lúc nguy hiểm đến tính mạng. Ta sợ rằng cả đời cũng không trả hết được.”



“Vậy thì dùng cả đời của nàng từ từ trả lại, ta không nóng nảy.”



Những giọt nước mắt không biết đã ngừng chảy từ lúc nào, thay vào đó là khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ của nữ tử.



Hình thức ở chung với Nguyên Trăn trong khoảng thời gian này hiện lên rõ ràng trong đầu của nàng. Vốn dĩ có ấn tượng tốt với Nguyên Trăn thì bây giờ Nhạn Quy không biết phải đáp lại như thế nào.



Nam nhân lại rất chu đáo mà không tiếp tục nói về chủ đề này nữa.



“Cơ thể cảm thấy như thế nào?”



Nữ tử cảm nhận một cách nghiêm túc, rồi gật đầu nói: “Rất tốt, nhưng mà Vương gia, có phải Nhạn Quy bị ma quỷ mê hoặc đúng không?”



“Sao lại nói vậy?”



“Nếu không thì làm sao đang yên đang lành lại đã kết hôn rồi?” Còn là người mà nàng hận.



“Đúng là bị mê hoặc, nhưng bây giờ sự việc đã trôi qua rồi, về sau sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.”



Sau đó, Nguyên Trăn nói cho nàng biết từ đầu đến cuối những gì đã xảy ra với nàng. Hắn cảm thấy chuyện này phải nói cho người trong cuộc biết, nàng có quyền biết và phải biết.



Bởi vì hắn biết rằng nữ tử cần câu trả lời này.







Phủ Tự Vương.



Lúc này, ở đây chính là một mớ hỗn loạn.



Nguyên Chính Tự không ngờ rằng đối tượng trong buổi tối tràn đầy vui vẻ của y lại là nha hoàn của Lâm Chỉ Uyển.



Vậy thì thê tử của y đâu?



Nhạc Vận khóc lóc dưới chăn bông.



Nhạc Vận nắm chặt cái chăn mà nhỏ giọng khóc, nàng ta không thể nói bất cứ cái gì.



Sau khi xảy ra quan hệ với Nguyên Chính Tự, nàng ta vô cùng kích động đến mức không ngủ được. Đến lúc Nguyên Chính Tự lại ngủ say lần nữa, nàng ta mới nhẹ nhàng đứng dậy và đi thu dọn các tang vật.



Xử lý xong, nhìn thấy tiểu thư đã ngủ say, nàng ta liền quay lại và trèo lên giường của Nguyên Chính Tự.



“Khóc cái gì mà khóc, tiểu thư nhà ngươi đâu?”



Nhạc Vận nức nở nói: “Bởi vì đến thời kỳ kinh nguyệt, tiểu thư lo lắng sẽ làm Vương gia khó chịu nên mới bảo Nhạc Vận đi. Lúc đó Vương gia uống rượu, sợ đêm thức dậy khát nước mà không ai hầu hạ nên bảo nô tỳ đến đây trông coi.”



Nguyên Chính Tự khẽ ngửi một cái, bảo sao mà y tỉnh dậy đã ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt.



Nhưng y cũng không dám để cho Lâm Chỉ Uyển biết y đã ngủ với nha hoàn của nàng ta. Bọn họ vừa mới kết hôn, nói ra thì sợ Lâm Chỉ Uyển sẽ không thể chịu đựng được.



Nếu chuyện này đến tai Lâm tướng quân, mà Lâm tướng quân lại rất yêu thương con gái của mình thì ông ta sẽ rất khó chịu.



“Nhớ kỹ, ngươi không được phép nói với tiểu thư về chuyện tối hôm qua và cũng quên chuyện này đi cho bản vương, trước như thế nào thì về sau vẫn như thế, ngươi đã nghe rõ chưa?”



Nhạc Vận không ngờ rằng mọi chuyện mà nàng ta làm đã vô ích rồi. Nhị hoàng tử không có ý định lấy nàng, nàng ta vẫn là nha hoàn, vẫn là phận nô tỳ thấp kém có thể bị người ta bắt đi bất cứ lúc nào.



Nhạc Vận muốn tự mình đấu tranh, mặc dù là làm nha hoàn dùng để ấm giường cũng được.



Đột nhiên nghe thấy Nguyên Chính Tự khẽ quát một tiếng: “Còn không mau cút đi? Muốn chết đúng không?”



Nhạc Vận đâu còn dám ở lại nữa, nàng ta mặc quần áo một cách qua loa rồi chạy về phía phòng ngủ của mình.



Lúc này, nước mắt thật sự không kìm được nữa mà chảy xuống, nàng ta xinh đẹp lại có thể hầu hạ người khác, nhưng tại sao Vương gia lại không muốn nàng ta, lẽ nào là vì sợ tiểu thư không vui sao?



Trong đầu nàng ta chợt hiện lên gương mặt già nua kinh khủng của Quỷ bà, Nhạc Vận cảm thấy mình không thể cứ im lặng như vậy, nàng ta cần phải làm gì đó.







Dưới danh nghĩa là thê tử của nhị hoàng tử, Nhạn Quy ăn không ngon ngủ không yên, cả người chỗ nào cũng thấy khó chịu, nàng không thể chịu nổi một ngày nào nữa.



Nguyên Trăn đã nhìn ra từ sớm, hắn nắm tay nữ tử rồi đi ra ngoài.



“Vương gia, ngài đi đâu vậy?”



“Vào cung.”



“Vào cung làm cái gì?”



“Hòa ly, đồ ngốc. Bảo hoàng đế ban thánh chỉ thì không phải là mọi chuyện đều đã được giải quyết rối sao?”



Nhạn Quy cảm thấy vui sướng đến phát điên, nàng cảm thấy bản thân có thể quen biết Nguyên Trăn đúng là một vinh dự rất lớn. Nếu không có hắn thì có lẽ cả đời này nàng vẫn sẽ rơi xuống vực sâu và bị hành hạ như trước.



Cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của nam nhân, Nhạn Quy nhẹ nhàng cầm lại.



Nàng không biết cảm giác của bản thân đối với hắn là gì, nhưng nàng biết nàng thích hắn. Có ai lại không thích một nam nhân hoàn hảo và nổi bật như vậy chứ?



Hoàng cung, trong ngự thư phòng



“Hoàng đệ tự mình đưa nữ nhân này đến để lấy thánh chỉ ly hôn. Trẫm đã sống mấy chục năm rồi nhưng thật sự là chưa bao giờ nghĩ tới chuyện như vậy sẽ xảy ra trên người của ngươi.”



Một nam nhân từ trước đến nay luôn không thèm nhìn một nữ nhân nào thật sự lại rơi vào trong tay một nữ tử bình thường và không có gì nổi bật như vậy. Đây có phải là duyên phận mà mọi người thường nói không?



Rất nhiều nam và nữ khi thành thân với nhau, người ngoài nhìn vào đều cảm thấy rất khó tin, rõ ràng bọn họ không hợp nhau, nhưng lại hấp dẫn lẫn nhau và bất cứ ai cũng không thể chia rẽ bọn họ.



Nếu người ngoài biết rằng hoàng đế cảm thấy hai người Nguyên Trăn và Nhạn Quy không hợp nhau thì chắc chắn sẽ nói rằng chỉ có hoàng đế đã nhìn thấy tất cả các mỹ nhân trên thế gian nên mới có tư cách xoi mói, rõ ràng con gái của Nhạn phủ cũng rất trong sáng và xinh đẹp tuyệt trần.



Nguyên Trăn nắm tay Nhạn Quy, đứng cùng với nữ tử, sắc mặt hắn bình tĩnh và thoải mái, dường như không hề cảm thấy yêu cầu của mình là rất khó để thực hiện: “Tiểu nha đầu cũng nói rằng nàng căn bản không thích nhị hoàng tử, mọi thứ chỉ là một âm mưu. ”



“Đúng vậy! Đại Kỳ của chúng ta xuất hiện loại cặn bã như vậy, còn là sinh ra từ phủ Đại tướng quân, nếu truyền ra ngoài thì danh tiếng của Đại Kỳ chúng ta sẽ bị tổn hại. Ai biết được vị đại tướng quân này có biết ơn hay không? Nhỡ đâu ông ta muốn khống chế trẫm thì sao? Nếu điều đó thật sự xảy ra thì đúng là quá đáng sợ.”



Nói xong, sắc mặt của hoàng đế đột nhiên nghiêm nghị: “Từ nay về sau, cho dù là buổi lễ lập thái tử của đại hoàng tử thì cũng sẽ không quan tâm đến suy nghĩ của bọn họ. Đến lúc đó, Cửu đệ cũng phải đến nhé!”



Khóe môi của Nguyên Trăn hơi cong lên, nói: “Đương nhiên, ta còn có một quà lớn.”



Sau khi Nguyên Trăn tự mình đến xin thánh chỉ, toàn bộ Đại Kỳ nhanh chóng biết được một tin tức rằng Nhị hoàng tử và Nhị hoàng tử phi đã hòa ly. Từ nay về sau, nàng không còn là Nhị hoàng tử phi nữa, vẫn là tiểu thư của Nhạn phủ và có lẽ sau này còn phải gọi nàng một tiếng Ngự Thân Vương Phi.



Nguyên Chính Tự có thể nói là bỏ công sức ra nhưng không có tác dụng gì, ngoại trừ Lâm Chỉ Uyển ra thì chuyện gì cũng không may mắn, không còn thê tử và tước vị cùng với đất phong cũng mất.



Mà hai ngày sau, cái gai trong mắt của y và kẻ thù chính trị là Nguyên Đình Diệp sắp trở thành thái tử.



Đêm nay, phủ Nhị hoàng tử không ngừng vang lên những âm thanh vỡ vụn.



Thậm chí sự tức giận còn lan tràn sang đến Lâm Chỉ Uyển.



Đã một ngày không gặp, từ đầu đến cuối Lâm Chỉ Uyển không hề xuất hiện, Nguyên Chính Tự đang muốn tìm nàng ta để bàn bạc.



Lúc này, Lâm Chỉ Uyển đang trốn trong chỗ của Nhạc Vận và không dám ra ngoài.



Trải qua một ngày một đêm, nàng ta phát hiện làn da của mình đều trở nên lỏng lẻo.



Nó bắt đầu phát tán từ ngực ra khắp nơi.



Nàng ta vội vàng đi đến bàn trang điểm, cũng may là khuôn mặt mà nàng ta luôn kiêu ngạo vẫn còn mượt mà như trước.



Nhưng nàng ta không biết rằng đây chỉ là vấn đề thời gian.



Khi các chức năng của cơ thể suy giảm từng chút một thì từ đầu đến chân sẽ không còn chỗ nào để thoát khỏi bị lão hóa.



Biết được Nguyên Chính Tự đang đến, nàng ta vội vàng che phủ cả người thật kín, chỉ để lại một khuôn mặt vẫn có thể cho người nhìn và chân tay.



“Uyển Nhi, nàng đã nghe thấy tin tức chưa?”



Lâm Chỉ Uyển ngồi trên giường, lắc đầu. “Không biết.”



Hai ngày nay, nàng ta đâu còn có tâm trí để hỏi thăm chuyện khác, nàng ta còn muốn tập trung để giải quyết vấn đề cơ thể của mình.



Nhạc Vận cũng tìm rất nhiều đại phu cho nàng ta, nhưng bọn họ đều lắc đầu và bỏ đi.



“Từ nay về sau, Đại ca của ta sẽ trở thành thái tử.”



Khuôn mặt có chút u sầu của Lâm Chỉ Uyển lập tức cứng đờ, trong đầu nàng ta hiện lên bộ dạng Nguyên Đình Diệp mặc quần áo thái tử, thật sự là chỉ mới nghĩ cũng đã biết một cuộc sống huy hoàng và đầy màu sắc là như thế nào.



Nguyên Chính Tự rũ mắt xuống và cười lạnh nói: “Nhạn Quy đã hòa ly thành công với ta. Đại ca thì trở thành thái tử, thật đúng là trùng hợp. Có vẻ như thái tử phi của đại ca đã chọn được người rồi.”



Lời nói này của Nguyên Chính Tự đã khơi dậy thành công suy nghĩ độc ác của Lâm Chỉ Uyển. Nàng ta sẽ không bao giờ cho phép một nha đầu đê tiện như Nhạn Quy trở thành thái tử phi và ở trên nàng ta một bậc. Nghĩ đến thái độ kiêu ngạo của đối phương vài ngày trước, lòng hận thù của Lâm Chỉ Uyển không hề biến mất. Nàng ta thà để những người khác thành thân với Nguyên Đình Diệp còn hơn là Nhạn Quy. Ai cũng được nhưng riêng nàng thì không.



Nàng ta nhìn Nguyên Chính Tự và nói: “Chàng muốn làm gì?”



“Đương nhiên là ta cũng không muốn hai người họ ở bên nhau. Ta phải nghĩ cách ngăn cản họ mới được.”



Lâm Chỉ Uyển dường như rất có tài năng trong việc hại người, chỉ một lúc mà nàng ta đã có ý tưởng về Nhạn Cát.



“Không phải là nàng còn có một đệ đệ sao? Đệ đệ kia còn rất được Đại hoàng tử yêu quý. Chỉ cần hắn phạm tội nghiêm trọng và liên lụy đến toàn bộ Nhạn phủ thì vì để tránh bị nghi ngờ, Đại hoàng tử sẽ không còn liên hệ gì với Nhạn phủ nữa.”



“Đúng vậy, đúng là một chủ ý hay.”



Nguyên Chính Tự cực kỳ vui vẻ, y cười ha ha rồi đi đến trước mặt Lâm Chỉ Uyển, sau đó ôm lấy nàng ta và nói: “Kỳ kinh nguyệt vẫn chưa hết sao?”



Lâm Chỉ Uyển vô thức kéo chặt y phục của mình và nói: “Chưa hết.”



“Vậy thì cũng không cần ở trong phòng của người hầu thấp hèn này. Nàng đã là chủ nhân của nơi này. Ở đây nhiều phòng như vậy, nàng cứ thoải mái mà ở.”



Nguyên Chính Tự rất giỏi trong việc dỗ dành người khác, Lâm Chỉ Uyển nghe xong thì trong lòng mình trở nên ấm áp, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.



Tất cả những điều này đã bị Nhạc Vận vừa trở về chứng kiến, trong lòng nàng ta bắt đầu sinh ra cảm xúc ghen tị.



Y vậy mà lại nói nơi ở của nàng ta là một nơi thấp hèn, còn tiểu thư cũng không nói cái gì mà liền gật đầu đồng ý.



Trong đôi mắt của Nhạc Vận tràn đầy đau thương cùng với dấy lên một chút thù hận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK