• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Điềm Điềm

***********************

Hai người ra khỏi đầu ngõ, Trác Duyên còn đang suy đoán, cũng chậm rãi phác họa ra cảnh tượng lúc đó, chỉ nghe Hàn Xương bên cạnh cảm khái một tiếng: “Yến Tử, cậu nói khi nào chúng ta có thể có được một chiếc xe như vậy nhỉ, thật đẹp.”

Hắn nói là một chiếc xe sang trọng đậu ở ngoài ngõ nhỏ, mẫu xe cao lớn uy mãnh, rất được nam giới yêu thích, Trác Duyên nhận ra logo trước xe, Leopard.

“Chờ sau này cậu kiếm được tiền là có thể mua.” Trác Duyên sống lại mười năm trước, thật lòng cảm thấy nơi này khắp nơi đều là vàng, rất nhiều sản nghiệp nổi tiếng mới vừa xuất hiện. Có thể kiên trì sẽ trở thành người chiến thắng mười năm sau, ví dụ như công ty Kinh Cức.

“Tớ nào có năng lực này?” Hàn Xương thở dài lắc đầu, cũng không ôm nhiều hy vọng với mình.

Trác Duyên dừng bước, nhìn hắn cười: “Cậu cho rằng kế hoạch mùa hè của tớ là dùng để làm gì? Tất nhiên là vì tương lai của chúng ta.”

Hàn Xương vẻ mặt buồn bã: “Nhưng Yến Tử, cậu cũng biết đầu óc tớ ngốc, học thế nào thi cũng không tốt.”

Trác Duyên cười đến ý vị thâm trường: “Ngốc hay không ngốc cũng không phải là cậu quyết định.” Phải biết rằng kiếp trước Hàn Xương làm cảnh sát, nhưng bằng trí tuệ của mình phá giải không ít vụ án. Trong lòng Trác Duyên, Hàn Xương đây là đại trí nhược ngu*, hắn thường có thể phát hiện một ít chi tiết người khác bỏ qua.

*Người tài vẻ ngoài đần độn; tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi (người có tài thường trầm tĩnh, khiêm tốn nên trông bề ngoài có vẻ đần độn)

Hàn Xương hoang mang: “Vậy ai quyết định?”

“Nếu không tớ sẽ kiểm tra cậu.” Trác Duyên nhìn xe cứu thương kêu to trên đường, thoáng yên lòng, lúc này mới tiếp tục hỏi: “Cậu cẩn thận suy nghĩ một chút, cảnh tượng vừa rồi chúng ta đi qua, cậu cho rằng vì sao Đỗ Dần lại xuất hiện ở nơi đó? Tại sao lại dùng gạch đập người?”

Hàn Xương suy nghĩ một chút, sau đó gãi gãi ót, đôi mắt to ngốc nghếch sững sờ nhìn Trác Duyên: “Yến Tử, tớ, tớ cảm thấy người nọ có thể là đến tiệm bánh bao thu phí bảo kê, vừa lúc Đỗ Dần đi mua bánh bao gặp, nhất thời tức giận, vì thế liền… Yến Tử, cho dù tớ nói sai, cậu cũng đừng nhìn tớ như vậy chứ.” Hàn Xương cười khan hai tiếng, hắn cũng cảm thấy mình đang nói bậy.

“Cậu có phải xem TV quá nhiều không? Phí bảo kê?” Trác Duyên mặc dù nói như vậy, nhưng vẫn rất hiểu suy nghĩ của Hàn Xương.

“Cậu xem hai thằng em kia của hắn, không phải là giống như đám vô tích sự kia sao? Có lẽ những gì tớ đang nói là sự thật.” Hàn Xương cười ha ha: “Nhưng mà Yến Tử, vừa rồi cậu thật đúng là rất đẹp trai, tớ ở trong phòng đều nghe được, thế trận kia của cậu ngay cả bọn họ cũng hù dọa được.”

Nói xong đã đến cửa nhà Hàn Xương, Hàn Xương lấy chìa khóa ra mở cửa, bảo Trác Duyên vào trong, lúc này mới đi theo vào cửa.

Trương Lệ nhìn thấy hai người trở về không khỏi oán giận nói: “Mẹ nói hai người các con, sáng sớm chạy trốn bóng người cũng không nhìn thấy, còn có ba con, nhận điện thoại cơm cũng không ăn liền đi ra ngoài, ngay cả thân thể cũng không để ý.”

“Mẹ, mẹ đừng nói ba con, chúng con đều thấy, đầu người cũng bị vỡ hôn mê, mẹ nói sự tình có thể không khẩn cấp sao? Nếu không, chúng con nhanh chóng ăn xong, con sẽ đưa một ít đến cục cho ba.” Hàn Xương vừa nói vừa đặt ba chén cháo Trương Lệ múc lên bàn ăn.

Trác Duyên đi cầm đũa chia ra.

“Ôi chao, nghiêm trọng như vậy sao? Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Trương Lệ bưng đậu và nước sốt ra, còn có mấy cái bánh bao: “Tiểu Duyên, đây là bánh bao thịt, dì mua ở dưới lầu, con ăn khi còn nóng.”

Trác Duyên nghe lời gắp một cái bánh bao.

“À, nhân quả sự tình chúng con cũng không rõ ràng lắm, ngài chờ ba về nhà lại hỏi ông đi.” Hắn vốn định nói cho mẹ mình biết, nhưng Trác Duyên dùng chân đụng vào hắn một cái, hắn cũng không nói nữa.

“Dì Trương, đợi lát nữa con trở về dọn nhà xong sẽ tới tìm Tràng Tử cùng nhau làm bài tập về nhà.” Trác Duyên cố gắng chuyển đề tài.

Quả nhiên, Trương Lệ từ bỏ việc nghiên cứu sâu vụ án, ân cần nói: “Tiểu Duyên à, nếu không dì qua giúp con cùng chuyển, Tiểu Xương cũng đi, một mình con chuyển như thế nào?”

Hàn Xương gật đầu lia lịa.

Trác Duyên cười cười: “Dì Trương, không cần ạ, Lục Kinh lấy xe tới đón con.” Cậu bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, liền nói: “Nếu không để Tràng Tử đưa xong bữa sáng thì đi cùng con.”

Trương Lệ lắc đầu: “Dì đi đưa, để Tiểu Xương cùng con nhanh chóng trở về thu dọn đồ đạc, Lục Kinh kia là ông chủ lớn đi, cũng đừng để hắn nói cái gì.”

Trác Duyên cười đồng ý.

Cơm nước xong, Trác Duyên mang theo cặp sách cùng Hàn Xương đi về nhà, trên đường đi, Hàn Xương rất khó hiểu hỏi cậu: “Yến Tử, vì sao cậu không cho tớ nói với mẹ chứ?”

Trác Duyên rất nghiêm túc hỏi ngược lại: “Tràng Tử, nếu chúng ta không rõ ràng sự tình bắt đầu và kết thúc, vậy thì đừng dễ dàng nói với người khác. Không thể để cho suy đoán lung tung của chúng ta dẫn đến tiên nhập vi chủ*. Tớ biết cậu muốn nói Đỗ Dần là bạn cùng lớp của chúng ta, chúng ta tin rằng cậu ta không phải là người bạo lực như vậy, nhưng chứng cứ thì sao? Huống chi, nhận thức của chúng ta đối với Đỗ Dần vốn đã là tiên nhập vi chủ. Lúc ở trong ngõ tớ không cho cậu nói với chú Hàn, cũng là nguyên nhân này.”

*Vào trước là chủ; ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo (tư tưởng, quan niệm bảo thủ, cho cái trước là đúng, phủ nhận tư tưởng hoặc quan niệm mới)

Thấy Hàn Xương rơi vào trầm tư, cậu tiếp tục: “Bất kể như thế nào, trong trường hợp không có bằng chứng vững chắc, chúng ta không thể bình luận bừa bãi.”

“Nhưng Yến Tử, hiện tại xem ra, chứng cứ rất bất lợi với Đỗ Dần.” Dù sao đúng là Đỗ Dần đập người, hơn nữa nhiều hàng xóm láng giềng đều nhìn thấy.

“Cho nên, tất cả những gì chúng ta có thể làm bây giờ chỉ có thể chờ đợi, chờ chú Hàn hỏi thăm tình huống, chờ kết quả chẩn đoán của người kia.”

Hai người còn chưa đi tới cửa tiểu khu nhà Trác Duyên, đã nhìn thấy trước cửa tiểu khu có một chiếc xe đậu, chiếc xe này chính là chiếc Leopard mà bọn họ nhìn thấy ở đầu ngõ.

Hàn Xương mở to hai mắt, vẻ mặt vui vẻ: “Yến Tử, cậu nói xem, đây có phải gọi là duyên phận hay không? Có lẽ sau này tớ thực sự có thể mua một chiếc.”

Thân xe sạch sẽ đến mức không có bụi bặm, hai người đều có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu rõ ràng của mình trên cửa sổ xe.

Cửa sổ xe bỗng nhiên hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của người đàn ông ngồi trên ghế lái, khuôn mặt này rất trẻ tuổi, cũng rất thanh tú đoan chính.

Người đàn ông nhìn thấy Trác Duyên, lộ ra một nụ cười thiện chí, sau đó mở cửa xe đi xuống, đối mặt với Trác Duyên: “Cậu chính là Trác Duyên đúng không? Hôm nay Lục Kinh không ra được, bảo tôi giúp cậu chuyển nhà. Ồ, tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân, tôi tên là Tống Nham.”

***********************

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK