• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Điềm Điềm

***********************

Người đàn ông cao lớn anh tuấn, áo khoác dáng dài màu đen trên người làm chân hắn càng dài, khuôn mặt hắn nghiêm túc, đứng thằng ở cửa học viện, nghiễm nhiên trở thành một phong cảnh trong mắt học sinh đi ngang qua, nhưng bởi vì khí chất quanh thân hắn quá mức lạnh lùng, không ai dám tiến lên bắt chuyện.

Lúc Đỗ Dần từ học viện đi ra, liền nhìn thấy Lý Thừa Ký như vậy.

Hoàn toàn khác với Lý Thừa Ký trước mặt mình.

Quả nhiên, người đàn ông vừa nhìn thấy cậu, lập tức nhếch miệng bật cười, sải bước đi về phía cậu. Đang chuẩn bị nói chuyện, phía sau Đỗ Dần một cô gái trẻ tuổi đáng yêu chạy ra, buộc tóc đuôi ngựa, trông cực kỳ hưng phấn.

“Đàn anh Đỗ, thí nghiệm hôm nay thành công lớn rồi! Cảm ơn anh!” Nói xong thừa dịp Đỗ Dần còn chưa kịp phản ứng, ôm lấy Đỗ Dần.

Các sinh viên đi ngang qua đều nở nụ cười thiện chí, có người còn huýt sáo.

Khuôn mặt Lý Thừa Ký lại đen như đáy nồi.

“Tai nhỏ, không cần cảm ơn.” Đỗ Dần ra hiệu cho cô gái buông cậu ra.

Cô gái này tên thật là Tiếu Nhĩ Đóa, vì đồng âm, từ nhỏ đã có biệt danh là “Tai nhỏ”. Năm nay cô vừa từ Hoa Quốc tới du học, đúng lúc Đỗ Dần là đàn anh cao hơn cô một bậc, cho nên ngày thường ở phòng thí nghiệm rất chăm sóc cô.

Thí nghiệm này liên quan đến việc Tiếu Nhĩ Đóa có thể xuất bản thành công luận án hay không, không thể chủ quan chút nào, nếu không thành quả nhiều ngày như vậy sẽ uổng phí. May mắn thay, Đỗ Dần đã chỉ ra sai lầm của cô trong thí nghiệm, bằng cách cứu giúp kịp thời, cô mới có thể thuận lợi có được kết quả thí nghiệm.

Mặc dù biết Đỗ Dần bình thường không thích đụng chạm với người khác, nhưng Tiếu Nhĩ Đóa trong lúc nhất thời quá mức kích động, nhịn không được ôm Đỗ Dần một chút. Đương nhiên, cô vẫn có một chút tư tâm của mình, dù sao đàn anh Đỗ xuất sắc như vậy, vẫn đang độc thân, cô không tranh thủ một chút, còn xứng đáng với mình sao?

“Đàn anh, hôm nay nếu không có anh, em sẽ phải bắt đầu lại từ đầu, cho nên, em quyết định hôm nay mời anh ăn cơm, bằng không trong lòng em sẽ khó chịu, anh đừng từ chối nhé!” Cô gái nhỏ đáng yêu vui tươi thỉnh cầu như vậy, làm cho Đỗ Dần nhớ tới Tiểu Vi, hơn nữa, đi ra ngoài ăn cơm cũng không có gì, liền gật đầu.

Tiếu Nhĩ Đóa nhất thời hoan hô một tiếng.

Lý Thừa Ký ở một bên mặt càng đen.

Từ ngày sinh nhật Đỗ Vi qua đi, thái độ của Đỗ Dần đối với hắn rõ ràng hiền lành hơn rất nhiều, nhưng cũng chỉ là hiền lành mà thôi, những thứ khác trên cơ bản không có gì thay đổi.

Lý Thừa Ký rất kiên nhẫn, hắn cho rằng thời gian có thể tích lũy tình cảm, hắn và Đỗ Dần mỗi ngày đều sống chung một chỗ, sẽ có một ngày như vậy, hắn có thể cùng Đỗ Dần quang minh chính đại ở cùng một chỗ.

Cứ như vậy bình thản lại hạnh phúc qua hơn nửa năm, cho đến khi Đỗ Dần có đàn em nữ, cho đến khi hắn thường xuyên nhìn thấy đàn em nữ này ở bên cạnh Đỗ Dần, hắn cảm thấy kiên nhẫn của mình hình như bị khinh bỉ.

Cũng giống như bây giờ, cái ôm vừa rồi quả thật là đâm vào mắt hắn, làm tổn thương trái tim hắn. Hắn cũng không thể tùy tiện ôm Đỗ Dần, dựa vào cái gì người xa lạ mới quen biết mấy tháng dễ dàng ôm được như vậy?

“Vậyhai người đi ăn đi, tôi trở về trước.” Lý Thừa Ký cảm thấy mình cần phải tìm một chỗ, sửa sang lại cảm xúc của mình.

Đỗ Dần nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của hắn khi xoay người, nói: “Cùng nhau đi đi.”

Lý Thừa Ký đưa lưng về phía cậu, trầm giọng: “Đồ ăn tôi đã làm xong rồi, không thể lãng phí.”

Đỗ Dần tiến lên nắm lấy cổ tay hắn, quay đầu lại nói với Tiếu Nhĩ Đóa đang ngây ngốc đứng ở đó: “Tai nhỏ, cùng đến nhà chúng tôi ăn cơm đi.”

Lý Thừa Ký quay ngoắt về phía Đỗ Dần, cậu nói cái gì? Nhà chúng tôi? Cậu coi mình là một gia đình à?

Tiếu Nhĩ Đóa có chút chờ mong, nhưng nhiều hơn vẫn là ngượng ngùng: “Đàn anh, em nói mời anh, làm sao có thể đến nhà anh ăn cơm được?”

Lý Thừa Ký nhìn cô một cái, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng nói: “Kêu cô đến thì đến đi, nói nhảm cái gì?”

Tiếu Nhĩ Đóa bị sát khí của người đàn ông làm cho giật mình, đến khi Đỗ Dần gọi cô một tiếng, cô mới phục hồi tinh thần lại, ngồi lên xe của Lý Thừa Ký.

Cô ngồi một mình ở ghế sau, Đỗ Dần ngồi ở ghế lái phụ, bên cạnh là người đàn ông hung ác kia, đôi mắt to của Tiếu Nhĩ Đóa len lén nhìn qua nhìn lại giữa hai người. Trực giác của cô cho biết, cô luôn cảm thấy bầu không khí giữa hai người này có chút không thích hợp.

“Đàn anh Đỗ, hai người ở chung một chỗ sao? Chú này gọi là gì vậy?” Hừ, vừa rồi hung dữ như vậy, kêu một tiếng chú cũng không quá đáng.

Đỗ Dần còn chưa trả lời, Lý Thừa Ký đã không yên: “Em gái nhỏ, tôi năm nay ba mươi bốn tuổi, cô cũng phải hai mươi ba tuổi rồi chứ nhỉ? Chênh lệch mười một tuổi, tôi còn chưa đến mức làm chú cô chứ nhỉ?”

Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Lý Thừa Ký đột nhiên không còn mùi vị. Hắn lớn hơn Đỗ Dần chừng mười tuổi, Đỗ Dần có thể ghét bỏ hắn già hay không? Dù sao so sánh với một cô gái nhỏ sáng ngời như vậy, hắn đúng là ông chú già rồi.

Ừm, hắn cũng phải tăng cường tập thể dục và cố gắng làm cho mình trông trẻ hơn mới được.

Tiếu Nhĩ Đóa cười ngọt ngào: “Thực xin lỗi, ánh mắt vừa rồi của tôi không tốt lắm, anh trai này xưng hô như thế nào? Tôi là Tiếu Nhĩ Đóa, Tiếu của trăng nhỏ, Nhĩ của ngươi dối ta gạt, Đóa của đóa hoa, biệt danh Tai nhỏ, anh gọi tôi Tai nhỏ là được.”

*肖尔朵(Tiếu Nhĩ Đóa): 肖 của 小月(Tiểu Nguyệt), 尔 của 尔虞我诈 (Nhĩ ngu ngã trá), 花 của 花朵 (Hoa đóa).

“Ừm, Lý Thừa Ký, gọi tôi là anh Lý là được rồi.”

Hai người coi như là quen biết, Lý Thừa Ký đương nhiên sẽ không luôn dùng thái độ ác liệt đối đãi với một cô gái nhỏ, vừa rồi chỉ là quá tức giận thôi. Trên đường trở về, ngược lại Đỗ Dần lẳng lặng nghe hai người nói chuyện phiếm ở trời nam đất bắc.

Sau khi về đến nhà, lúc Tiếu Nhĩ Đóa vào cửa còn có chút khẩn trương, dù sao cũng là nhà đàn anh nam thần, xin cho phép cô sợ hãi như vậy trước.

“Bởi vì đột nhiên đến, không có chuẩn bị nhiều dép lê, em đợi một chút, tôi lấy một đôi mới tới đây, nhưng mà là của nam, được không?” Đỗ Dần giải thích với Tiếu Nhĩ Đóa đang quan sát phòng.

“Ừm! Được ạ! Cảm ơn đàn anh.”

“Hai người xong rồi thì lại bàn ngồi đi, tôi vào phòng bếp bưng thức ăn.” Lý Thừa Ký nói xong liền đi vào phòng bếp.

Đỗ Dần đi vào phòng lấy dép, Tiếu Nhĩ Đóa một mình đứng bên cửa, nhìn hai loại giày được sắp xếp chỉnh tề trong tủ giày, lại nhìn hai cái bát giống nhau trên bàn, cô luôn cảm thấy mình giống như đã biết chuyện gì đó.

“Thay đi.” Đỗ Dần đặt giày trước mặt cô, sau đó lại đi vào trong tủ lấy ra một ly thủy tinh mới, đi vào phòng bếp rót một ly nước, đặt ở trước mặt Tiếu Nhĩ Đóa.

Tiếu Nhĩ Đóa quả thực được cưng mà sợ. Ở trường học, Đỗ Dần vẫn lạnh lùng nhàn nhạt, mặt không chút thay đổi, nhìn qua giống như một khối băng, cho nên tuy rằng người coi trọng cậu rất nhiều, nhưng không ai dám đuổi theo. Nhưng không nghĩ tới, nam thần ở nhà lại còn có một mặt bình dị gần gũi như vậy, người sau này có thể ở cùng một chỗ với anh nhất định sẽ rất hạnh phúc!

“Cảm ơn đàn anh!”

Lúc này, Lý Thừa Ký lục tục bưng thức ăn lên, Đỗ Dần cùng hắn múc cơm, Tiếu Nhĩ Đóa nhìn thức ăn trước mặt đầy đủ hương vị, quả thực không thể tin được là chú Lý trông hung dữ này làm ra.

Nhớ lại từ khi đi tới nước Tinh Kỳ, cô cũng chưa ăn cái gì ngon, quốc gia này quá ít đồ ăn, làm sao có thể so sánh được Hoa Quốc vĩ đại của bọn họ!

Bây giờ nhìn thấy rất nhiều món ăn quen thuộc, cô cảm động đến nỗi muốn rơi nước mắt.

“Thật ngon! Anh Lý thật lợi hại! Sau này ai gả cho anh nhất định rất hạnh phúc!” Há miệng mắc quai, cô đương nhiên phải nói lời dễ nghe rồi.

Lý Thừa Ký nghe vậy, quả nhiên rất vui vẻ, không khỏi nhìn thoáng qua Đỗ Dần yên lặng ăn cơm: “Đúng vậy, ai làm vợ tôi, khẳng định rất hạnh phúc.”

Tiếu Nhĩ Đóa lấp đầy bụng, mới có tinh lực phát hiện bát của mình và bát của bọn họ dĩ nhiên không phải cùng kiểu dáng, ngay cả đũa cũng không giống nhau, bát đũa của hai người bọn họ rõ ràng chính là một đôi.

Hình như cô ăn cái gì đó đến no rồi.

“Đàn anh, anh Lý, hai người thuê chung nhà à?” Lòng hiếu kỳ của cô từ trước đến nay rất nặng, trong lòng có thắc mắc nhất định phải hỏi ra.

Lý Thừa Ký lần này không nói gì, mà nhìn về phía Đỗ Dần.

Đỗ Dần thản nhiên nói: “Sống chung.”

“Phụt——” Tiếu Nhĩ Đóa thiếu chút nữa cho rằng lỗ tai mình gặp trục trặc. Cô nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Đỗ Dần, lại nhìn Lý Thừa Ký nhếch miệng cười đến thiếu đánh, cảm giác mình bị hơn vạn điểm bạo kích, nhưng nhiều hơn lại là một loại vui sướng.

Cô không phải không nghĩ tới, người như Đỗ Dần nên xứng với đối tượng nào, nhưng hiện tại cảm thấy chắc chỉ có Lý Thừa Ký mới là thích hợp nhất.

Dù sao mình càng thêm sùng bái nam thần, chỉ cần nam thần hạnh phúc là được.

Ăn cơm xong, Tiếu Nhĩ Đóa nhanh chóng chuồn mất.

Lý Thừa Ký vừa thu dọn bát đũa, vừa âm thầm vui vẻ, toàn thân đều bốc lên bong bóng màu hồng nhạt, chỉ cảm thấy hạnh phúc đến mức không tìm được phương hướng.

Dưới nhịp tim mãnh liệt, rửa bát xong, hắn cởi tạp dề xuống, lau khô tay, gõ cửa phòng Đỗ Dần.

Cửa mở ra, Đỗ Dần đứng ở cửa, vẻ mặt lạnh nhạt: “Chuyện gì?”

Lý Thừa Ký có chút khẩn trương, không biết nên nói gì: “Ừm, vừa ăn cơm xong không nên ngủ, không bằng nói chuyện phiếm nhé?”

“Nói chuyện gì?”

Lý Thừa Ký vừa rồi trong đầu đều nghĩ đến hai chữ “sống chung”, vì thế hiện tại thốt ra: “Nói chuyện sống chung!”

Bầu không khí trở nên hơi lúng túng và im lặng.

Lý Thừa Ký trong lòng thầm mắng mình, lông mày rối rắm cùng một chỗ, vội vàng cứu vãn: “Không phải, ý tôi là… em nghỉ ngơi sớm đi.” Hắn vẫn không có can đảm để hỏi.

“Vào đi.” Đỗ Dần xoay người trở lại trước bàn làm việc, mở ngăn kéo ra.

“Cái gì?” Lý Thừa Ký sửng sốt, sau đó vội vàng vào phòng, đóng cửa lại.

Đỗ Dần lấy ra một tấm thẻ từ trong ngăn kéo, đưa tới trước mặt Lý Thừa Ký: “Đây là tiền tiết kiệm nhiều năm của tôi.”

“Ý em là sao?” Lý Thừa Ký bỗng dưng đỏ hốc mắt: “Tôi không cần tiền của em, tôi làm nhiều như vậy đều là tôi tự nguyện! Bây giờ em muốn phân rõ ranh giới với tôi à? Không có cửa đâu!”

Lâu như vậy, vẫn là Lý Thừa Ký chăm sóc Đỗ Dần, bọn họ hoàn toàn không có nhắc tới chuyện tiền bạc. Hiện tại Đỗ Dần đột nhiên lấy ra một khoản tiền cho hắn, nói không phải muốn xóa sạch quan hệ với hắn, ai tin?!

Đỗ Dần không nhúc nhích, cũng không nói gì.

“Đỗ Dần, tôi thừa nhận, tôi tốt với em như vậy là có mục đích, nhưng mục đích của tôi chưa bao giờ là vì tiền, em biết mà! Tôi thích em, mục đích của tôi là một ngày nào đó có thể ở bên em, bây giờ em muốn lấy tiền để tống cổ tôi, làm được sao?”

Lý Thừa Ký thật sự quá đau lòng, trong lòng giống như có một ngọn lửa đang cháy, lại bị người ta cứng rắn nhét cả khối băng vào, lạnh lẽo thấu xương.

Hắn chờ đợi nhiều năm như vậy, một cái thẻ là có thể quẹt rõ ràng sao?

Hốc mắt đỏ bừng hung hăng nhìn chằm chằm Đỗ Dần, hắn rốt cuộc nhịn không được, cái gì mà dịu dàng, cái gì mà che chở, cái gì mà lo lắng, tất cả đi gặp quỷ đi! Đã đến nước này rồi, hắn còn có cái gì phải do dự!

Một đôi cánh tay cứng rắn nhanh chóng ôm Đỗ Dần vào trong ngực khóa chặt, ngay sau đó một bàn tay gắt gao giữ chặt gáy Đỗ Dần, cố định cậu hoàn toàn trong ngực mình, nhìn khuôn mặt bình tĩnh như cũ của Đỗ Dần, cúi đầu hôn xuống.

Đây cũng không phải là dán môi sơ sài kia, mà là nụ hôn sâu cuồng dã, kịch liệt nhất, hắn bất chấp tâm tình Đỗ Dần, hiện tại hắn chỉ muốn cậu!

Mang theo hơi thở nóng rực như nham thạch nóng chảy, vây quanh cả người Đỗ Dần, môi lưỡi người đàn ông tàn sát bừa bãi giữa môi và răng của cậu, đây là nụ hôn cậu chưa từng trải qua. Người đàn ông rất vội vàng, rất thấp thỏm, mang theo khí thế đập nồi dìm thuyền, bao phủ cả người cậu lại. Đỗ Dần rõ ràng cảm nhận được, dưới biểu hiện hung mãnh như vậy của Lý Thừa Ký, là yêu thương và thương tiếc chôn sâu trong lòng, rốt cuộc hắn vẫn không nỡ với mình.

Đỗ Dần đặt thẻ trong tay trở lại bàn, nhắm mắt lại, sau đó vòng quanh eo Lý Thừa Ký.

Lý Thừa Ký nhận được câu trả lời chấn động mãnh liệt, hắn không dám tin dừng tất cả động tác, ngơ ngác nhìn thanh niên trước mắt không thấy chút tức giận nào.

Sau đó, hắn nghe Đỗ Dần nói như vầy: “Tôi muốn nói, đây là toàn bộ tiền tiết kiệm của tôi, nguyện đổi lấy phần còn lại của cuộc đời anh ở bên tôi, anh muốn hay là không muốn?”

***********************

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK