Đây là giọng nữ cao của Viên Lệ. “Không cho!”
Đây là Tiểu Bạch kêu to. “Cho ta!”
“Không cho!”
“Dựa vào ta sẽ ăn một chén!!”
Ngay sau đó là tiếng lách cách rung động, đoán chừng là nồi bị rơi xuống mặt đất. Trần Sâm xem tình huống không đúng, lập tức hai bước chạy về phía phòng bếp, đúng lúc hai người tranh đoạt đến lúc gay cấn, vì vậy Trần Sâm bất hạnh trúng đạn. ‘Ba’ một tiếng, một cục kem màu hồng phấn nện ở cằm Trần Sâm, sau đó rơi xuống trước ngực hắn. Hai người ở trong phòng bếp rốt cục ý thức được cửa ra vào có người, trong nháy mắt ngừng động tác tranh đoạt, nhất tề nhìn về phía Trần Sâm vô tội gặp tai hoạ. Đột nhiên bóp da của Trần Sâm quơ quơ, sau đó duỗi ra một thứ gì đó trắng trắng nhung nhung, hướng vết kem trước ngực Trần Sâm cào cào. Hai người trong phòng bếp đều mở to hai mắt nhìn, nháy mắt vài cái mới xác định vật nhỏ kia là — con mèo?! “Meo meo –”
Mèo con vẫn liếm láp kem ly dính trên chân trước,hoàn toàn không có tự giác trở thành tiêu điểm. “Các ngươi mẹ nó muốn phá hủy phòng bếp của ta a?”
Trần Sâm bất đắc dĩ đỡ trán. “Tôi muốn ăn cái kem ly làm sao? Dù sao thời tiết lạnh như vậy hai người cũng không ăn, tôi giúp hai người tiêu hóa một chút còn không tốt?”
Viên Lệ tức giận nói. “Sâm ~~~~”
Tiểu Bạch miết miệng đi tới, còn chưa có đụng được, Trần Sâm liền một tay ngăn y. “Đừng tới đây, quần áo của ta bẩn lắm!”
Nói xong Trần Sâm cẩn cẩn dực dực từ trong bóp da lấy mèo con ra, giao cho một câu ‘Tiểu Bạch đem kem ly cho Viên Lệ, ngày mai ta mua cho ngươi cái khác’ liền mang theo mèo nhỏ vào phòng tắm. Khó được lần đầu tiên ăn con ba ba, Tiểu Bạch trong nội tâm bất mãn a. Y đáng thương nhìn chằm chằm vào Trần Sâm biến mất ở cửa phòng tắm, cũng không thấy nam nhân quay đầu lại một chút, trong nội tâm càng tức giận. “Ha ~”
Viên Lệ nhìn có chút hả hê hừ một tiếng, sau đó vui vẻ ôm kem ly chỉ còn lại có nửa thùng đi đến phòng khách hưởng thụ. Tiểu Bạch mặt chìm một chút, đôi mắt dạo qua một vòng, lại thay một bộ dạng đáng thương vừa nhảy vừa đi vào phòng tắm. Ngó đầu vào, chỉ thấy bóng lưng Trần Sâm ngồi chồm hổm trên mặt đất. Lặng lẽ đi vào, mới nhìn thấy hắn là đang tắm cho mèo nhỏ. Mèo nhỏ có khả năng vừa mới cai sữa a, thân thể mới nhỏ bằng lòng bàn tay, bộ lông bị ướt nước đều dán ở trên người, nhìn bề ngoài càng gầy trơ xương lông lởm chởm. “Xấu.”
Tiểu Bạch chu môi ra cho đánh giá. Trần Sâm đối với lời của Tiểu Bạch mắt điếc tai ngơ, chỉ là nhận chân rửa cho mèo nhỏ. Tiểu Bạch khó chịu ở phía sau hắn trái nhảy nhót phải nhảy nhót, chính là không thể được Trần Sâm chú ý. Tiểu Bạch lập tức miết miệng, nổi lên tâm tình chuẩn bị khóc lớn. Trần Sâm như là đoán chắc thời gian, đột nhiên quay đầu lại gọi một tiếng ‘Tiểu Bạch’. Tiểu Bạch lập tức thu hồi nước mắt tích cực gom góp tiến đến. “Giúp ta cầm khăn mặt, ở ngăn tủ phía trên cùng.”
Trần Sâm nói dứt lời trước tiên quay đầu đi, không lưu lại một tia chú ý cho Tiểu Bạch. Tiểu Bạch ai oán chậm rãi cầm khăn mặt, rồi chậm rãi đưa cho Trần Sâm. Sau đó tiếp tục chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, lại chậm rãi dùng mắt đao thổi mạnh, mèo con đi trên mặt đất cũng không yên. “Ôi chao ~ ở đâu ra?”
Viên Lệ tựa ở cửa ra vào, cắn cái thìa hỏi. “Nhặt a.”
Trần Sâm dùng khăn mặt bao lấy mèo con đứng lên. “Ha! Tôi như thế nào không biết anh có ái tâm như vậy?”
Viên Lệ nói móc. Trần Sâm nhún nhún vai từ chối cho ý kiến,vượt qua hai người đi vào phòng khách. Tiểu Bạch buồn bực nghiêm mặt tranh thủ đuổi kịp. “Hay là nói trên mặt anh có vẻ nhặt gì đó? Nhặt một người về ngại quá ít, lại nhặt con mèo vể để chơi?”
Viên Lệ vừa ăn kem ly vừa đi đến, ý vị thâm trường nói một câu:”
Bất quá nhặt con mèo so với nhặt người tốt hơn. Mèo đầu óc đơn giản, không giống người, tâm tư nhiều,nuôi như thế nào cũng nuôi không quen.”
Tiểu Bạch quay đầu lại lạnh lùng trừng Viên Lệ, Viên Lệ giả vờ nhìn không thấy. Trần Sâm ngược lại không có phản ứng gì, đoán chừng là đối với châm chọc khiêu khích của Viên Lệ đã miễn dịch. Hắn đem con mèo đặt ở trên mặt bàn lau khô, lại tiến vào phòng bếp tìm sữa cho nó uống. Tiểu Bạch ngồi dưới đất, không quá hữu hảo nhìn chằm chằm vào con mèo trên bàn thấp. Viên Lệ bắt chéo hai chân ngồi xuống trên ghế sa lon, hướng phòng bếp hô:”
Uy Trần Sâm! Chuyện kia hôm nay thế nào a?”
“Lão Sâm ra ngựa, mã đáo thành công.”
Trần Sâm đắc ý đáp lại. “Thật đúng là cho anh trà trộn vào đi…”
Viên Lệ có chút kinh ngạc, chẳng lẽ là cô một mực xem thường Trần Sâm? “Hơn nữa,”
Trần Sâm bưng sữa đi ra,”
Tôi trực tiếp được điều đến làm việc dưới tay Trương Vũ Đông.”
“A?”
Viên Lệ mở to mắt,”
Anh hiện tại phụ trách lái xe cho Trương Vũ Đông??”
“Xem như thế đi.”
Trần Sâm thật ra cũng thấy kỳ quái, mình lái xe kĩ thuật cũng không tính đặc biệt tốt, như thế nào có thể tuyển mình? “… Đây không tính là là hiện tượng tốt.”
Viên Lệ khách quan cho ra đánh giá. “Trông chừng lão, đi một bước tính một bước. Tôi một không có tài, hai không có thế, Trương Vũ Đông có thể lợi dụng tôi cái gì?”
Trần Sâm ngược lại nghĩ rất là lạc quan. ”
Khó nói a…”
Viên Lệ liếc về phía Tiểu Bạch ngồi dưới đất, nghĩ thầm anh cái gì cũng không có còn bị mắt của con sói trắng này để ý đến? “Tôi cẩn thận một chút là được.”
Trần Sâm không để ý lắm, đem chú ý lại đặt ở trên người mèo con,”
Nhỏ như vậy có thể ăn thịt?”
“Ta ăn!”
Tiểu Bạch rất nhanh tiếp lời. “Meo meo ~~~”
Mèo con âm thanh nhược nhược kêu meo meo. “Hẳn là không ăn a… Đại điểm nói sau tốt lắm.”
Trần Sâm thì thào tự nói. “……”
Tiểu Bạch bị bỏ qua buồn bực quyển bức tranh. Viên Lệ ở một bên xem ám sướng, ha, từ trước đến nay đều chỉ có cô bị xem nhẹ, khó được tiểu tử Đỗ Viễn này cũng sẽ bị bỏ qua, thật sự là quá sung sướng! “Tôi đi nấu cơm, hai người chờ một chút a.”
Trần Sâm nhìn mèo con liếp láp sữa, cười vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó liền vào phòng bếp. Chờ Trần Sâm vừa biến mất, Tiểu Bạch liền ý xấu nắm mèo con lên ném tới bàn bên cạnh. Mèo con thoáng cái rời xa sữa, kêu meo meo ủy khuất bò lên lại, vừa mới đụng được sữa, lại bị Tiểu Bạch nắm lên đem đi rất xa… Như thế lặp lại rồi lặp lại. Viên Lệ khinh bỉ nhìn hành vi ngây thơ của Tiểu Bạch, nói:”
Cậu cùng con mèo so sánh cái gì a? Thực xem mình là trẻ con?”
Tiểu Bạch dừng động tác, sau đó tựa ở trên ghế sa lon bất động. “Cậu nói,”
Viên Lệ cúi thấp, dựa vào bên cạnh đầu Tiểu Bạch hạ giọng hỏi,”
Trần Sâm đột nhiên mang một mèo con trở về, là có ý gì?”
Tiểu Bạch dùng ánh mắt ‘Cô rất nhàm chán’ miết hướng Viên Lệ. “Có thể hay không là anh ta đang chuẩn bị — chuẩn bị đưa cậu đi, trước đem cảm tình đối với cậu chuyển dời đến trên người tiểu đông tây này? Chờ lúc cậu rời đi cũng không đến nỗi không nỡ?”
Viên Lệ trên mặt cười cười, một chút cũng không giống như là quan tâm Tiểu Bạch. Tiểu Bạch đối với Viên Lệ u ám cười. “Cậu liền giả vờ a, tôi không tin trong lòng cậu không có nghĩ tới cái này.”
Viên Lệ cũng cười lạnh. Ánh mắt Tiểu Bạch chuyển hướng về phía mèo con, trầm mặc. “Cậu không có khả năng giả ngốc cả đời, Trần Sâm cũng không khả năng bị cậu lừa gạt cả đời.”
Viên Lệ dừng một chút, tiếp tục nói,”
Hơn nữa tôi cảm thấy Trần Sâm có khả năng đã phát giác cái gì đó, chỉ là anh ta không nói.”
Thấy Tiểu Bạch không đáp lời nào, Viên Lệ nói tiếp:”
Tính tình của anh ta cậu so với tôi tinh tường. Trần Sâm hận nhất người khác lừa gạt anh ấy… Tôi thật sự hiếu kỳ cậu muốn nói như thế nào? Không phải là đoạt lại Đỗ thị thì cậu đột nhiên trí nhớ khôi phục EQ bạo tăng a?”
“Tôi biết rõ làm như thế nào.”
Tuy nói như vậy, Tiểu Bạch vẫn không tự chủ rủ mắt xuống, xem xét biết rõ căn bản chưa nghĩ ra. “A,”
Viên Lệ cười lạnh,”
Nên lợi dụng lúc cậu một điểm không có do dự, kết quả ngược lại không biết làm như thế nào cho xong việc? Đỗ gia Nhị thiếu gia chỉ thế này sao?”
Tiểu Bạch nhắm mắt lại không để ý tới cô, vẫn rơi vào trầm tư. ”
Loại người như Trần Sâm, không có tâm tư đùa giỡn. Cậu đối với hắn thế nào, hắn liền đối với cậu như vậy.”
Viên Lệ nghiêng về phía trước đem mèo con đến bên cạnh sữa, vuốt vuốt đầu của nó, tiếp tục nói,”
Nếu như tôi là cậu, tôi sẽ dứt khoát nói trắng ra. Điều này dù thế nào so với anh ta chính mình phát hiện cũng tốt hơn.”
“Bất quá kết quả đều như nhau,”
Viên Lệ nhún nhún vai,”
Chỉ cần cậu đoạt lại Đỗ thị, cậu tóm lại là muốn trở về. Cậu cùng Trần Sâm, vốn không nên cùng đi một con đường.”
Tiểu Bạch buộc chặt nắm tay, trên mặt không có biểu lộ gì, cũng không biết trong nội tâm nghĩ như thế nào. “Xem đi, tính toán người khác, là sẽ gặp báo ứng.”
Viên Lệ ác liệt cười cười. Tiểu Bạch khó được lúc không lạnh lùng phản kích cô. Viên Lệ hiểu nói nhiều hơn cũng không có ý nghĩa, nâng lên mèo con đã quen thuộc hoàn cảnh. Tiểu Bạch dựa vào sô pha ngã xuống, nằm nghiêng trên mặt đất, mắt chằm chằm vào TV chớp mắt cũng không chớp, nội tâm cũng đã hiện lên một vài ý niệm. Tồn tại của Trần Sâm với y mà nói, rốt cuộc là như thế nào? Lúc vừa mới bắt đầu cảm thấy người nam nhân này thô tục, lợi thế — càng về sau cảm thấy hắn ngu xuẩn, dễ dàng lừa gạt — rồi đến về sau, cảm thấy hắn nói năng chua ngoa tâm đậu hủ, đủ nghĩa khí — đến bây giờ – Y hối hận, hối hận đem Trần Sâm tiến cuộc chiến tranh quyền đoạt lợi. Nếu như bọn họ không phải dưới tình huống này gặp mặt, nếu như y không đem Trần Sâm tính toán vào ván cờ này… …… A, nếu như không phải gặp gỡ như thế này, y tại sao lại có thể có hứng thú đi lý giải nam nhân bình thường này? Chỉ là một nam nhân bình thường nhưng lại làm cho người ta không nỡ buông tay… Tiểu Bạch nhắm mắt lại, không muốn nghĩ tiếp.