Tương ứng với thời điểm lão ra ngoài, người nào đó cũng nhiều lần xuất hiện. Có thể là phục vụ mặc tây trang, hoặc ngược lại là nhân viên vệ sinh, hoặc là một tài xế trên một chiếc xe khác… Tuy kiểu tóc có thay đổi, gắn thêm râu mép mang lên kính mắt, nhưng Trần Sâm vẫn là vừa liếc mắt liền nhận ra những người qua đường A,B,C kia chính là Đỗ Viễn.
Trần Sâm sau khi quan sát nhiều tuần, trong nội tâm đột nhiên bình thường trở lại. Nhìn người ta chuyên nghiệp, trình độ có thể so với vua điện ảnh thế giới a! Mình bị lừa gạt lâu như vậy là có nguyên nhân!
Đúng lúc hôm nay lại gặp được một người quen — Tạ Tề. Gặp được anh ta không kỳ quái, vì bọn họ hiện tại tại đang ở khách sạn Kim Buồm,mà Tạ Tề lại là “thầy cai” của khách sạn này. Chính là Tạ Tề long trọng đứng ở cửa ra vào nghênh đón Trương Vũ Đông nhiệt tình như vậy — tình huống này, cái gì ‘Nội ứng ngoại hợp’cùng ‘Nội viện thất hỏa’* để miêu tả mẹ nó quá phù hợp!
Trần Sâm cảm thấy hắn nên xem xét tình huống một chút. Vì vậy hắn đứng ở cửa ra vào của phòng nghỉ đem mắt xoay tròn 180°, quả nhiên thấy một thân ảnh quen thuộc xoay người lau thang cuốn. Người ở đằng kia trong nháy mắt ngẩng đầu, Trần Sâm xoay người vào phòng nghỉ.
Vài phút qua đi, một nhân viên vệ sinh cầm theo thùng nước cùng chổi cũng bước vào phòng.
‘Răng rắc’ một tiếng, cửa bị khóa trái. Người ngồi ở trên ghế sa lon cả kinh, quay đầu lại.
“Khóa cửa làm gì?” Trần Sâm phất tay,”Sợ người khác không biết có tin vịt a? Mau mở ra –” Những âm cuối biến mất trong một nụ hôn nhẹ nhàng.
Đỗ Viễn liếm nhẹ dọc theo môi dưới Trần Sâm liếm lấy thoáng cái, hai tay nâng lên khuôn mặt của hắn, thủy nhũ giao hoà trình tự càng thâm,Trần Sâm thân thủ vội vàng ngăn lại.
Có cameras — Trần Sâm giương mắt nhìn nhìn trần nhà.
“Không có camera, đã đóng.” Đỗ Viễn kéo cái ghế ở sau lưng Trần Sâm ngồi xuống ôm lấy cổ hắn, tựa như mèo con hướng trên mặt hắn cọ cọ,”Tôi cùng Tạ Tề đã nói chuyện qua, sẽ không có ai đến quấy rầy chúng ta.”
Trần Sâm đẩy đầu y ra, một khắc sau y lại lập tức tiến tới, cười hì hì tiếp tục dụi đầu cọ cọ, Trần Sâm buồn bực nói:”Ngươi là một đại nam nhân còn giả vờ đáng yêu cái gì? Đầu óc còn chưa khỏe?”
Đỗ Viễn ngược lại một chút cũng không ngại bị phê bình đầu óc có vấn đề, càng không e lệ tiếp tục cọ a cọ:”Đã lâu không gặp… Nhớ anh…”
Trần Sâm ngồi nghiêm chỉnh, tựa như cao tăng đắc đạo cao không nhúc nhích,nghiêm túc nhắc nhở: “Không có thời gian nói nhảm, nói chính sự.”
Đỗ Viễn hé mắt nhìn nhìn cái vành tai đang hồng lên toàn bộ của nam nhân, cũng không vạch trần vẻ trấn định của hắn, nghe theo lời hắn nói tiếp:”Ân, chính sự… … Chúng ta nói về chuyện anh trai của tôi?”
Trần Sâm dừng một chút, quay đầu lại nhìn Đỗ Viễn:”Ngươi biết? Đỗ Hi đi tìm ngươi?”
Đỗ Viễn không nhìn hắn, chỉ gật gật đầu.
“Hắn đi một mình? Ngươi có đánh hắn không?” Trần Sâm nghĩ đến tình huống hai người gặp mặt đột nhiên cảm thấy rất vui mừng.
“Tôi sợ đến không nhúc nhích được, nào có khí lực đánh hắn.” Đỗ Viễn dựa đầu vào vai Trần Sâm, rầu rĩ nói.
“Ngươi sợ cái rắm a? Bị hắn ám toán lần đầu lưu lại ám ảnh?” Trần Sâm cười y.
“Tôi sợ anh gặp nguy hiểm.” Đỗ Viễn ngẩng đầu, hai mắt thanh tịnh nhìn chằm chằm vào Trần Sâm làm hắn ngẩn người.
Trần Sâm bị đôi mắt kia nhìn đến chột dạ, nghiêng đầu qua một bên, nhếch miệng cười nói:”Tiểu tử ngươi còn rất có lương tâm.”
“Không phải lương tâm, là tâm.” Đỗ Viễn ngẩng đầu, nói từng chữ từng câu, không cho Trần Sâm cơ hội qua loa.
Trần Sâm sắc mặt lại biến, đầu tiên là trong mắt mang vẻ vui sướng, nhưng lập tức nhíu mày, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn muốn nghiêm túc giáo dục tiểu thanh niên không nên nói những lời mập mờ này. Có thể cuối cùng vẫn là vui mừng chiếm thượng phong, hắn chỉ nghẹn ra một câu:”Có những lời này của ngươi, đáng giá.”
Người phía sau thật sự không nghĩ tới Trần Sâm sẽ nói như vậy, cao hứng hôn lên mặt nam nhân hai cái. Trần Sâm da mặt cũng không dày như y, đầu nghiêng qua bên trái tránh đi.
“Ngươi không thấy kỳ quái ta như thế nào lại tìm Đỗ Hi hợp tác?” Trần Sâm vội nói sang chuyện khác.
Đỗ Viễn lắc đầu:”Tôi biết rõ anh nghĩ như thế nào, anh sợ Trương Vũ Đông ở trong giới quan chức thế lực quá lớn, có Đỗ Hi đối phó với lão chúng ta càng thuận lợi. Lấy một địch hai, không bằng dùng hai địch một.”
Trần Sâm cười khổ:”Ngươi đừng thấy ta đời này chỉ đánh tạp cho những ông chủ kia, so với ngươi ta biết không ít. Càng là thân cận với đám ông chủ lớn kia thì càng tinh tường bọn họ với giới quan chức giao dịch dơ bẩn như thế nào.”
“A…” Đỗ Viễn nhẹ nhàng hôn lên cổ của hắn,”Nói cho cùng anh chính là không nỡ để tôi bị thương.”
Trần Sâm bị xúc giác ôn nhuận trên cổ kích thích giật mình một cái, vội vàng kéo đầu y ra,:”Đừng đem nước bọt của ngươi phun chấm nhỏ lên mặt ta!”
“…” Đỗ Viễn bị ghét bỏ đáng thương nhìn Trần Sâm, ai oán nói: “Sâm… Anh thật không lãng mạn.”
Trần Sâm ngược lại không có phản ứng, nghĩ thầm hai tên đàn ông thì lãng mạn cái gì? Chỉ là thẳng nói tiếp:”Bất quá Đỗ Hi hẳn là thật sự muốn trả thù Trương Vũ Đông, về phần cuối cùng hắn có thể thật sự đem công ty giao cho ngươi hay không thì rất khó nói.”
Đỗ Viễn thở dài, cùng nam nhân này trò chuyện lãng mạn, chính là điển hình rất chuẩn cho câu “đàn gẩy tai trâu”! Vì vậy cũng quay lại chủ đề chính:”Anh tin hắn như vậy?”
“Hắn hận Trương Vũ Đông, chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ giết lão ta.” Trần Sâm nhớ tới biểu tình của Đỗ Hi đêm đó khi nói về Trương Vũ Đông, lắc đầu,”Hận ý không giả vờ được.”
“Hận? Bởi vì Trương Vũ Đông năm đó từ bỏ mẹ của hắn?”
“Không chỉ vậy, lão ta sau khi lợi dụng xong mẹ con hắn còn …” Trần Sâm đột nhiên nhớ tới Đỗ Hi không muốn người khác biết rõ việc này liền sửa lại:”Dù sao chính là một đống chuyện hư hỏng loạn thất bát tao, hắn yêu ai trả thù ai không cần biết, chúng ta đi nhờ xe là được rồi.”
Đỗ Viễn trong nội tâm ngược lại không kháng cự cùng Đỗ Hi hợp tác –Ở thương trường lăn lộn vài năm, y biết rõ đạo lý ‘Không có bạn bè vĩnh viễn hay kẻ thù vĩnh viễn’– chỉ là… Sâm cùng người khác có bí mật lại không nói cho mình, thật sự là làm cho người ta có cảm giác khó chịu a…(lại ăn dấm chua =.=)
Đỗ Viễn cau mày bất mãn hướng cổ Trần Sâm hung hăng cắn một cái, đau nhức làm hắn oa oa kêu to.
“Ta thao! Ngươi cầm tinh con cẩu a!” Thật vất vả chờ hắn dịch chuyển đầu Đỗ Viễn ra khỏi cổ mình, tay vừa sờ, lại ẩn ẩn có vết máu! Quay đầu vừa định tiếp tục mắng, lại bị bóng tối bao phủ, chờ hắn phục hồi tinh thần lại đã bị Đỗ Viễn hôn. Y một tay nâng lên cằm của Trần Sâm, một tay giữ chặt sau ót hắn, làm hắn một điểm phản kích tìm đường sống cũng không có.
Đỗ Viễn sau khi thỏa mãn mới thản nhiên buông Trần Sâm ra, Trần Sâm chỉ cảm thấy trong miệng một hồi vị rỉ sắt, nghĩ đến máu ở trên cổ mình vừa rồi rót trở lại trong miệng của mình– uống máu của bản thân, cảm giác thực chán ghét.
“Từ nay về sau không cần phải đi gần Đỗ Hi như vậy.” Đỗ Viễn không biết khi nào vây quanh trước hắn, nâng lên hai bên gò má của hắn nghiêm túc tuyên cáo.
“Ngươi không tin ta?” Trần Sâm hừ lạnh.
“Không, tôi sẽ ghen.” Nói xong cúi đầu tiếp tục tàn sát bừa bãi bờ môi của nam nhân. Trần Sâm bị câu nói trắng trợn này làm cho nửa ngày không nói được câu gì, để Đỗ Viễn hôn đủ.
Lúc này điện thoại của Trần Sâm kinh thiên động địa vang lên làm hai người giật nảy mình, Trần Sâm thật vất vả mới đợi được lúc có thể thoát khỏi không khí ngọt nị vừa rồi, không chút khách khí đẩy mặt Đỗ Viễn ra, nghiêm túc chỉa chỉa điện thoại bày ra một bộ dạng giải quyết việc chung.
Đỗ Viễn bị biểu tình như được cứu trợ của nam nhân chọc nở nụ cười, nhưng vẫn là nhịn lại bày ra tư thế xin mời.
” Trợ lý Khâu a… Nhanh như vậy?… Được tôi hiện tại xuống dưới.”
“Muốn đi?” Đỗ viễn nhìn Trần Sâm cúp điện thoại liền hỏi.
“Ân… Hôm nay đặc biệt sớm, việc lạ.” Trần Sâm nghi hoặc sờ sờ cằm.
“Bởi vì có tôi ở đây, cho nên thời gian quả thật đặc biệt trôi qua nhanh” Người nào đó không biết liêm sỉ khoe khoang.
Trần Sâm mặt không đổi sắc trực tiếp xem nhẹ những lời này, đứng dậy nói ‘Không thấy’ rồi xoay người rời đi.
Vừa đi hai bước đã bị giữ chặt, Trần Sâm vừa định giáo dục tính gấp gáp cùng tính nghiêm trọng của sự việc cho người phía sau thì người nọ sớm mở miệng trước một bước:”Anh phải cẩn thận.”
“Trương Vũ Đông khôn khéo vô cùng, anh thấy mọi việc không ổn thì tìm cách thoát đi, quan trọng nhất là an toàn của anh…” Không để cho Trần Sâm cơ hội nói chuyện, Đỗ Viễn một hơi nói xong.
Trần Sâm miệng há ra thật to, lại chậm rãi khép lại, đem mấy lời nói ác độc ở bên miệng nuốt xuống. Chần chờ một chút, hắn gật gật đầu, Đỗ Viễn lúc này mới buông tay hắn ra.
Đi đến cạnh cửa, Trần Sâm lại quay đầu lại nói:”Ngươi — không cần phải quá tin tưởng Tạ Tề, hắn dù sao cũng thương nhân.” Nhìn thấy Đỗ Viễn mỉm cười gật đầu, Trần Sâm lúc này mới mở cửa đi ra ngoài.
Đến ga ra tầng ngầm lấy xe, mới đợi vài phút Trương Vũ Đông cùng với trợ lý liền ở trong khách sạn đi ra, Trần Sâm trong nội tâm hô to gặp may.
“Đến khách sạn Kim Diệp ở Tây khu.” Trợ lý sau khi ngồi lên ghế phó lái liền nhắc nhở.
Tây khu đúng là địa bàn của Xích Viêm, đã lâu như vậy mới trở lại… Trần Sâm cảm thấy tay xiết chặt — thời gian giao dịch đã nhanh đến.