Ở trong kinh thành không an toàn nên Yến Duân cứ cách một hai hôm là đổi chỗ liên tục, khách điếm kia là do trước kia Yến Duân phái thuộc hạ mở ra khắp nơi để đề phòng có lúc dùng đến, tuy an toàn nhưng lại sợ bị quan binh kiểm tra đột xuất.
Hoàng tử bị thích khách cướp khỏi cung thật sự đã chọc giận Tuyên Hoà, lão ta dán cáo thị khắp nơi, trong kinh thành binh lính đi tuần cả ngày lẫn đêm, người dân qua lại đều bị kiểm tra chặt chẽ, phải nói rằng ngay cả một con ruồi cũng khó thoát.
Yến Duân thay cho Tuyên Giản mặc một bộ đồ nông phu bình thường, đầu còn quấn khăn, vì chất vải thô sơ nên cực kì cứng cáp, gã sợ Tuyên Giản không thích nên nhỏ giọng nói:
"Tuyên nhi cố chịu một chút, đợi mọi chuyện lắng xuống chúng ta rời khỏi kinh thành sẽ đỡ hơn."
"Không sao." Tuyên Giản nhỏ giọng đáp lại.
Từ hôm cứu được Tuyên Giản ra Yến Duân mới thấy Tuyên Giản năm mười bảy cực kỳ hiểu chuyện và ít nói, ngay cả ăn uống hay mặc cũng có gì dùng nấy không chê gì, có khi được hỏi mới đáp trả lại một hai câu.
Tô Nhược nhìn bộ dạng của Tuyên Giản không nhịn được cảm thán.
"Chủ nhân lôi ở đâu về một tiểu đệ ngoan ngoãn như vậy?"
Yến Duân không nói gì đưa mắt nhìn Tô Nhược ý bảo nàng ta đi ra ngoài. Tô Nhược bĩu môi liếc nhìn Tuyên Giản một cái không vui rời đi.
Chờ trong phòng chỉ còn lại hai người Yến Duân mới cầm nhẹ tay Tuyên Giản lên.
"Để ta bôi thuốc cho ngươi."
Vải băng bó trên tay của Tuyên Giản đã được gỡ xuống, nhưng còn vết thương dữ tợn kia sau này sẽ trở thành vết sẹo như thế nào Yến Duân đã được tận mắt chứng kiến, gã không muốn Tuyên Giản phải mang theo vết sẹo cả đời nên sai người mang từ Yến Quốc về loại cao dược có thể khiến vết sẹo mờ đi.
Tuyên Giản ngoan ngoãn đưa cổ tay ra để cho Yến Duân bôi thuốc.
Động tác của Yến Duân rất nhẹ như sợ làm Tuyên Giản bị đau, sau khi bôi thuốc xong Tuyên Giản lại lặng lẽ giấu tay dưới vạt áo im lặng ngồi trên giường, từ đầu tới cuối không nói một lời.
Yến Duân ngập ngừng cầm chặt lọ thuốc trên tay, một lúc sau mới do dự lên tiếng hỏi: "Cái đó... Tuyên nhi. Đằng sau lưng ngươi có vết thương nào không?"
Lời vừa dứt Tuyên Giản đã thảng thốt ngẩng đầu lên nhìn Yến Duân, ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi. Yến Duân vội vàng giải thích:
"Ta không có ý gì hết, chỉ là ngươi xem ta có thuốc đúng không?" Gã vội vàng giơ lọ thuốc trên tay lên nói: "Nếu ngươi có vết thương nào khác bây giờ bôi thuốc sau này sẽ không để lại sẹo."
Tuyên Giản không nói gì vẫn đề phòng nhìn Yến Duân thật lâu, tay bấu chặt lấy thảm trên giường.
Yến Duân thấy Tuyên Giản căng thẳng như vậy không nỡ hỏi thêm, gã thở ra một hơi đau lòng nói: "Nếu ngươi không muốn ta đặt thuốc ở đây ngươi tự bôi cũng được, nhưng tự mình làm sẽ hơi khó, cần gì thì gọi ta, ta ra ngoài..."
Yến Duân đặt cao dược vào tay Tuyên Giản đang định rời đi thì bỗng nhiên vạt áo bị nắm lấy, trong mắt Tuyên Giản vẫn còn phần do dự, nhưng hắn lại từ từ xoay lưng lại, mắt nhắm nghiền chậm chạp kéo y phục xuống.
Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy bàn tay của Tuyên Giản đang không ngừng run lên.
Yến Duân đơ người ra một lúc mới hiểu là Tuyên Giản đã đồng ý cho gã giúp hắn bôi thuốc.
Chỉ một thời gian ngắn mà Tuyên Giản đã tin tưởng gã như vậy Yến Duân vừa cảm thấy vui vẻ vừa khó chịu.
Tuyên nhi của hắn ngoan ngoãn như vậy tại sao có người lại nỡ tổn thương hắn.
Tuyên Giản chỉ kéo thấp áo xuống một chút để lộ ra vài vết thương hẵng còn đang đóng vẩy. Nhưng thật may làm sao những vết roi kia rất ít, ít hơn rất nhiều so với những gì gã từng thấy năm đó.
Yến Duân cầm cao dược lên cẩn thận bôi lên người Tuyên Giản, bàn tay của gã hơi lạnh nên chạm đến đâu Tuyên Giản lại run rẩy đến đó, hắn cắn chặt lấy môi dưới, mi mắt thỉnh thoảng lại run lên.
Sau khi bôi xong Yến Duân vội kéo áo của Tuyên Giản cẩn thận lại như cũ, chỉ những lúc thế này gã mới cảm thấy được trở lại quá khứ là một điều may mắn đến chừng nào, dù không thể sớm hơn chút nữa nhưng như vậy cũng quá đủ rồi.
Gã sẽ không để bi kịch kiếp trước lại xảy ra.
Gã thật muốn ôm Tuyên Giản vào lòng nói nhớ hắn rất nhiều, nói ra rất nhiều điều mà năm đó gã chưa dám đối diện với lòng mình, nói ra điều còn tiếc nuối.
Nhưng Tuyên Giản hiện giờ chẳng biết gì hết, gã chỉ có thể cẩn thận nâng niu người này trong tay không để hắn phải chịu tổn thương gì nữa.
Yến Duân đắp chăn ngang lên người Tuyên Giản, nhìn bờ môi bị hắn cắn quá nhiều nên hiện lên màu hồng nhạt mà chỉ có thể nuốt khan một ngụm, đưa tay lên xoa nhẹ đầu hắn nói:
"Tuyên nhi ngủ đi."
Trước khi đi Yến Duân còn thổi bớt đi hai ngọn đèn rồi để lại một cái luôn thắp sáng, sau đó thả thêm vào một chút huân hương để Tuyên Giản dễ ngủ, thấy mọi thứ đều đâu đã vào đấy, gã đang định đi ra ngoài thì Tuyên Giản bỗng cất tiếng hỏi:
"Sao ca ca lại biết ta khó ngủ?"
Yến Duân mỉm cười: "Ta là người phật tổ phái đến bảo vệ Tuyên nhi có gì mà không biết. Ta còn biết ngươi thích ăn nhất là bánh hoa đào, ngủ dậy ta dẫn ngươi đi ăn có được không?"
Đôi mắt Tuyên Giản lập tức sáng lên: "Đệ có thể ra ngoài sao?"
"Có thể chứ, cải trang một chút là được."
Yến Duân hạ thấp giọng xuống lần nữa dỗ dành: "Ngoan, ngủ đi."
Tuyên Giản nghe lời nhắm mắt lại, có chút mong chờ đến ngày mai.
Rõ ràng ở trong thời thế loạn lạc này mười bảy tuổi đã chẳng phải cái tuổi còn nhỏ gì nữa, trước kia gã cứ tưởng Tuyên Giản ngay từ khi còn nhỏ đã độc ác thì lớn lên mới trở thành một bạo quân tàn nhẫn như vậy. Chỉ là không ngờ Tuyên Giản đơn thuần đến mức không thể đơn thuần hơn, chính hắn lại là người muốn sống như một người bình thường hơn bất cứ ai, lại có kẻ ép hắn đến mức vì muốn tự bảo vệ mình mà trở thành một kẻ tàn ác.
Yến Duân thở dài đóng cửa lại, đêm nay gã mơ một cơn ác mộng.
Gã mơ thấy sau khi chết đi thi thể của gã bị đưa về Yến Quốc, Yến Vương trong cơn thịnh nộ đã hạ lệnh cho người thiêu huỷ, thái tử đem quân chiếm lấy Dung Thành hoà hai nước thành một.
Đó không phải là điều đáng sợ nhất, gã mơ thấy sau khi bản thân chết đi trở thành một cô hồn độc lai độc vãng, cái gì mà trùng sinh trở về quá khứ tất cả chỉ là chấp niệm của gã mà thôi, còn Tuyên Giản đã làm như điều hắn mong muốn mãi mãi biến khỏi trần thế này, ngay cả một mảnh hồn phách cũng không muốn giữ lại.
Ở dưới cửu tuyền đó gã không tìm được Tuyên Giản, gã chờ thật lâu, hồn ma vô hình vô dạng gì gã cũng thấy, chỉ duy nhất không tìm thấy bóng dáng một người.
"Không!"
Yến Duân giật mình vội bật dậy, gã nhìn xung quanh chẳng biết đâu là mơ đâu là thực, rõ ràng là căn phòng hôm qua nhưng trong lòng gã lại dâng lên cảm giác sợ hãi khó tả vội vàng chạy sang phòng Tuyên Giản.
Trời còn chưa sáng hẳn Tuyên Giản vẫn còn đang ngủ bị tiếng mở cửa "rầm" cái đánh thức, hắn hoảng hốt nhìn Yến Duân như người điên mất trí.
Yến Duân nhìn thấy Tuyên Giản vẫn còn nguyên vẹn ở đó trong lòng mới dần bình tĩnh lại phần nào, gã cúi thấp đầu xuống thở hắt ra một hơi, giọng run rẩy nói:
"Xin lỗi, định rủ ngươi đi ngắm bình minh mà hơi đường đột. Không biết ngươi có nhã hứng không?"
Danh Sách Chương: