Yến Duân tự mình bê theo bát thuốc tìm đến phòng của Tuyên Giản, trên đường đi khách đến mua trà vẫn tấp nập, nhưng chủ nhân pha chế trà còn đang hôn mê lâu rồi không có thêm công thức nào mới. Yến Duân che giấu tin tức Tuyên Giản hôn mê với bên ngoài vậy nên thỉnh thoảng không ít người hỏi thăm, gã chỉ ứng phó vài câu qua loa.
Lý Dương thường ngày ít nói, mãi tới hôm nay thấy Yến Duân mới dùng hết can đảm chạy ra hỏi. Chịu ơn Tuyên Giản nhiều lần, thậm chí còn là ân nhân cứu mạng của mẫu thân, một thời gian không thấy Tuyên Giản cũng khiến y cảm thấy lo lắng.
"Ông chủ Bạch... sao dạo này không thấy đệ đệ của ngài..."
Mới nói được một nửa Lý Dương đã bị ánh mắt hùng hổ của Yến Duân doạ sợ.
Quán trà của họ lấy tên là Bách Hương trà, là tên có từ trước khi Yến Duân tới, gã cũng không xưng tên tuổi nên mọi người đều gọi là ông chủ Bạch, còn Tuyên Giản nghiễm nhiên trở thành đệ đệ của gã.
Mặc dù khẽ cau mày tỏ vẻ khó chịu nhưng Yến Duân vẫn trả lời: "Dạo này y đang bị bệnh, không tiện ra ngoài."
Dường như Lý Dương còn muốn hỏi gì đó nhưng Yến Duân đã đi mất.
Sao gã cứ cảm thấy tên Lý Dương này chướng mắt, đừng thấy Tuyên Giản của gã hơi tốt bụng là bám lấy không buông.
Bước đến gần phòng Tuyên Giản gã thở dài khẽ một tiếng, biết rõ người bên trong vẫn còn hôn mê nhưng gã vẫn lên tiếng gõ cửa.
"Tuyên nhi, đến giờ uống thuốc rồi."
Sau đó không đợi người bên trong đáp lại gã vẫn mở cửa bước vào.
Hôm nay trời nắng to, khi Yến Duân bước vào mang theo tia nắng chói chang, dù đứng ngược chiều với nắng nhưng vẫn khiến gã cảm thấy hơi chói mắt.
Khác với trong tưởng tượng của gã, Tuyên Giản không hề nằm hôn mê như trong tưởng tượng. Hắn đã tỉnh lại từ lúc nào, mái tóc buông xoã xuống, nghiêng người tựa nửa mình lên tường, trên đùi là Tiểu Bạch đang lim dim ngủ. Bàn tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve Tiểu Bạch, dù có người tiến đến gần cũng chẳng thèm đoái hoài đến.
"Tuyên nhi, ngươi tỉnh lại lúc nào vậy? Tại sao không gọi..."
Lúc này Tuyên Giản mới ngẩng lên, ánh mắt hờ hững nhìn gã.
Yến Duân đứng khựng lại, gã cảm thấy trái tim như bị thứ gì đó cào lên, giọng khàn khàn gọi:
"Tuyên Giản..."
Bàn tay Tuyên Giản vẫn vuốt nhẹ bộ lông mềm mại của Tiểu Bạch, đuôi mắt hắn cong lên, môi cũng nở nụ cười.
Mà nụ cười này với Yến Duân mà nói vừa xa lạ mà vừa quen thuộc hơn bất cứ ai, gã vô thức lặp lại lần nữa.
"Tuyên Giản..."
"Lâu rồi không gặp, Yến Duân."
Rõ ràng chỉ là một câu chào hỏi tầm thường nhưng lại chứa phần mỉa mai trong đó, không cần phải giải thích ra thành lời, có lẽ đối phương đều hiểu cái từ "đã lâu" này là gì.
Không biết đối với Tuyên Giản trải qua bao lâu nhưng đối với Yến Duân, cả kiếp trước lẫn kiếp này là bảy năm ba tháng lẻ chín ngày, là nỗi nhớ dài dằng dặc, là chỉ cần thở thôi cũng thấy trái tim đau đến quặn thắt.
Đáng nhẽ thời khắc này Yến Duân phải vui mừng mới đúng, muốn chạy đến lập tức ôm người kia vào lòng, thế nhưng cả người gã như đeo chì, không phân biệt được đâu là ảo đâu là mộng, là quá vui mừng hay quá đỗi xúc động không tin vào sự thật.
Yến Duân không biết biểu cảm gương mặt mình như thế nào, vào trong mắt Tuyên Giản lại thành tiếc nuối, hoặc có chăng là thất vọng?
Tuyên Giản mím môi siết chặt Tiểu Bạch trong tay, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, đột nhiên hắn ném mạnh Tiểu Bạch về phía Yến Duân, mèo nhỏ đột nhiên bị chủ nhân bạo hành hoảng hốt ngao lên một tiếng, bát thuốc trên tay Yến Duân rơi xuống vỡ tan tành, ngay cả mu bàn tay cũng để lại một vệt máu dài.
Con mèo nhìn Tuyên Giản bằng ánh mắt hoảng sợ, nó cảm thấy chủ nhân của nó hôm nay thật sự rất lạ, không dịu dàng như mọi hôm, thậm chí còn có chút... độc ác?
Nó lưỡng lự, sau đó bản tính động vật vẫn nổi lên chạy thẳng ra ngoài không dám ngoái lại nhìn Tuyên Giản nữa.
"Nhìn thấy ta khiến ngươi kinh ngạc như vậy? Ngươi là đang thương tiếc cho Tuyên nhi của ngươi sao?"
Một trận ầm ĩ cũng khiến Yến Duân tỉnh táo lại, gã không màng đến bàn tay bị mèo cào, bị thuốc nóng đổ vào, gã dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bên cạnh Tuyên Giản, ôm chặt hắn vào lòng.
"Tuyên Giản..."
Tuyên Giản giãy giụa muốn thoát khỏi tay Yến Duân, sau khi tỉnh lại biết tên điên này tiếp cận mình từ sớm, còn suốt ngày một câu Tuyên nhi, hai câu Tuyên nhi khiến hắn cảm thấy cực kì khó chịu. Cũng chẳng biết lí do giận là gì nhưng Tuyên Giản vẫn cảm thấy không vui, sau khi thoát được cái ôm của Yến Duân liền không do dự vung tay lên cho gã một cái tát.
"Mở mắt lên nhìn cho kỹ ta không phải Tuyên nhi của ngươi." Hắn lớn tiếng đến mức giọng có phần run lên, nhìn thẳng vào mắt Yến Duân mà nói: "Ta là bạo quân của bảy năm sau, ta tàn ác giết người vô số, không phải Tuyên nhi ngu xuẩn suốt ngày chỉ biết đi theo ngươi!"
Yến Duân không màng đến bản thân vừa bị đánh, bàn tay khẽ run lên sờ lên mặt Tuyên Giản vô thức nở nụ cười: "Tốt quá, đúng là ngươi thật rồi."
Tuyên Giản cảm thấy tên này bị điên rồi, gặp hắn thì có gì mà tốt. Nhưng không kịp để hắn nghĩ ngợi sâu xa thêm Yến Duân đã cúi người xuống đặt lên môi hắn một nụ hôn.
Đơn giản là một nụ hôn thật nhẹ, nhưng mang phần chiếm hữu. Là nụ hôn dành cho người mà gã thương nhất...
"Yến Duân." Sau khi tách ra Tuyên Giản nhìn gã bằng ánh mắt chế giễu, hỏi: "Ngươi như vậy là ý gì đây?"
"Tuyên Giản..." Yến Duân gấp gáp thổ lộ lòng mình, nhưng cứ như tên ngốc mà gọi tên hắn, là một câu mà gã vẫn luôn muốn nói trực tiếp với Tuyên Giản.
"Ta thích ngươi."
"Nhưng ngươi biết mà." Tuyên Giản lạnh lùng nhìn lại, mặt không biểu tình đáp: "Ta không hề thích ngươi."
Yến Duân đặt tay lên che mất đôi mắt của hắn, mặc dù mắt của Tuyên Giản rất đẹp, nhưng gã thật không muốn nhìn thấy ánh mắt không một chút cảm tình này. Yến Duân nửa chế ngự Tuyên Giản nằm xuống giường, tay vẫn giữ nguyên tư thế che mắt khiến Tuyên Giản chìm trong bóng tối.
Tuyên Giản không biết Yến Duân muốn làm gì, đến khi cảm thấy vạt áo của mình dần bị cởi ra hắn mới lại bắt đầu vùng vẫy.
"Yến Duân, thì ra ngươi là loại người này sao?"
Yến Duân chặn lại lời của hắn, đáp lại câu hỏi vừa rồi: "Ta thích ngươi là được rồi."
Tuyên Giản không thích gã cũng không sao hết, gã thích Tuyên Giản là được rồi.
Những nụ hôn cứ thế rơi xuống khiến Tuyên Giản hơi run lên, hắn bật cười, giọng có chút nghẹn lại hỏi: "Ngươi đã biết hết rồi, không cảm thấy ta rất dơ bẩn sao?"
Yến Duân không trả lời, mà thay vào đó vùi đầu cắn lên cổ hắn. Tuyên Giản vừa muốn chửi người thì đột nhiên cảm thấy vùng cổ một mảng ẩm ướt, giọng Yến Duân khàn khàn bên tai.
"Tuyên Giản, ta yêu ngươi."
Danh Sách Chương: