Một chiếc Mercedes-Benz lướt êm trên con đường ra ngoại ô.
Bên đường là những gò đất nhỏ nối tiếp nhau, có nơi có chút cây xanh thấp lè tè, có nơi có mấy tảng đá lớn vàng vàng, không phải cảnh đẹp gì.
Mặc Đồng thu người lại trong ghế cạnh tay lái. Sáng dậy sớm, một phần là vì vậy.
Xe chạy rất êm, càng khiến người ta buồn ngủ. Chờ xe vào khu vực núi Thanh Long, cậu mới chậm rãi khôi phục sinh lực, say sưa nhìn những vườn trà xanh ngăn ngắt ngoài cửa sổ.
Chu Thích Hoài giảm tốc độ.
Thật ra đã qua mùa thu hoạch trà, nhưng trong vườn vẫn còn lác đác vài bóng người, quần áo sáng màu nổi lên giữa sắc xanh khi nhạt khi đậm, bắt mắt vô cùng.
Gần mười một giờ, bọn họ đến vườn trà núi Thanh Long. Ngừng lại trước một ngôi nhà hai tầng.
Nhà còn khá mới, có chút thô kệch, tường ngoài ốp gạch trắng, điểm gạch men xanh cobalt, kính cửa sổ cũng xanh cobalt, dưới ánh mặt trời sáng chói mắt.
Một người đàn ông vạm vỡ đứng ở bậc thềm trước nhà, mặc một bộ quần áo lao động xanh đậm, gương mặt ngăm đen, nụ cười sáng lạn.
Chu Thích Hoài và Mặc Đồng xuống xe. Chu Thích Hoài nói với người đàn ông kia,
“Hi, Cư Bạch.”
Người đàn ông gọi Cư Bạch giơ tay đáp lại.
Chu Thích Hoài nói, “Hôm nay dẫn theo một anh bạn nhỏ đến.”
Cư Bạch nói, “A, trẻ vậy, còn đang đi học à, quả thật là anh bạn nhỏ rồi. Đói bụng chưa, ăn cơm trước đã.”
Mọi người đi vào căn nhà nhỏ.
Mặc Đồng hơi bất ngờ, vì nội thất bên trong đơn giản đến không ngờ, ngay cả sofa hình như cũng là tự làm, bàn cũng vậy, thậm chí chỉ đánh một lớp vécni, còn lưu lại dấu vết của thớ gỗ. Dây leo xanh rờn bổ khuyết vào chỗ trống của căn phòng.
Cơm nước rất nhanh đã được dọn lên.
Mỗi món đều có hương trà thơm ngát, lại còn có cả món thỏ rừng nấu với lá trà, rất đặc biệt.
Cơm nước xong, Cư Bạch lấy hai chiếc mũ rơm mới đưa cho Chu Thích Hoài và Mặc Đồng, ba người cùng đi về phía vườn trà.
Sắp đến tháng mười hai, khá lạnh, nhưng buổi chiều nắng vẫn còn rất tốt, ấm áp chiếu vào người, khiến cho người ta mơ màng tưởng như đang là mùa xuân.
Đến vườn trà, Chu Thích Hoài đội mũ vào, giơ cằm chỉ chỉ những bụi trà rậm rạp trước mắt.
“Đây là Thu Hào à?”
Cư Bạch không chút khách khí trừng mắt nhìn anh ta, “Nghĩ sao vậy! Tôi sao lại đem Thu Hào ra đây cho anh giẫm hư, đây chỉ là Vũ Hoa bình thường thôi, bên kia kìa…” Anh ta dùng một ngón tay chỉ ra xa xa, “Mới là Thu Hào của tôi.”
Nhìn theo tay anh ta chỉ, là một mảnh xanh nồng, dưới ánh nắng trông như được khảm vàng.
Cư Bạch thu lại ánh mắt quyến luyến, cười ngắt lấy một chiếc lá, giơ lên cho Chu Thích Hoài và Mặc Đồng xem, “Hái trà chú ý từng cái lá từng cái mầm, chọn cái giống cái này.”
Nắng rọi xuống chiếc lá nhỏ xanh nhạt, nổi một chiếc mầm nho nhỏ, trong suốt lóng lánh, đáng yêu như ngọc.
Cư Bạch ném cho bọn họ hai cái giỏ tre.
“Làm việc đi, hai giờ nữa tôi đến kiểm tra.”
Mỗi người tự chọn một cây trà, chăm chú hái.
Gió lành lạnh thổi qua, trước mắt ngập sắc xanh, khóe mắt lại bắt được một góc áo của người kia.
Khi Chu Thích Hoài ngẩng đầu, anh ta thấy Mặc Đồng đã bỏ mũ, nhìn ra vườn trà phía xa, đôi mắt ánh sắc xanh bạt ngàn lại càng thêm trong vắt như hai dòng suối, một dòng trong mát, một dòng ngọt lành.
Chu Thích Hoài đứng quay lưng về phía mặt trời, dời mắt đi, trong lòng bỗng có gì đó ngoài dự liệu nhẹ nhàng nổi lên.
Anh ta đi khắp cùng trời cuối đất, trải qua vô số chuyện, làm sao lại không rõ cái đó là gì.
Nhưng mà, Chu Thích Hoài là loại người gì, làm sao lại có thể để mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát của mình?
Anh ta nở nụ cười.
Đi đến cạnh Mặc Đồng, “Đang nghĩ gì vậy?”
Mặc Đồng chậm rãi quay đầu lại, nhè nhẹ nở nụ cười.
Trong veo nhưng buồn.
Cậu nói, “Lúc còn rất nhỏ, mẹ từng nói, trên đời này, hy vọng lớn nhất của bà là được làm việc trong một tiệm trà, vừa sạch sẽ vừa an bình vừa thơm mát. Nhưng bà cả đời này lại không có duyên với cả ba thứ đó. Nhìn như gần trước mắt, nhưng lại xa tận chân trời.”
Chu Thích Hoài trầm ngâm nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của cậu thiếu niên, “Vậy cậu thì sao? Hy vọng lớn nhất của cậu là gì?”
Mặc Đồng nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, để ánh nắng nhẹ nhàng rọi lên mặt.
“Tôi à, tôi muốn học thật giỏi.”
Ngoại trừ tri thức ra, ta còn có thể dựa vào cái gì để mà thay đổi vận mệnh của mình?
Vì cái hy vọng này, cái gì ta cũng làm.
Gần năm giờ, Chu Thích Hoài và Mặc Đồng lên đường trở về N thành.
Mặc Đồng cầm trong tay một hộp giấy nhỏ, bên trong là trà được sao từ những lá trà bọn họ hái được lúc chiều, chỉ một nắm rất nhỏ, vừa đủ một ấm trà.
Từ kính chiếu hậu, có thể thấy Cư Bạch vẫy tay tạm biệt bọn họ.
Chu Thích Hoài đột nhiên nói, “Cư Bạch là bạn thân của tôi hồi học trung học, nhìn cậu ta hôm nay không màng thế sự như vậy, ai dám nghĩ năm năm trước cậu ta là một huyền thoại trên sàn chứng khoán Giang Chiết [1]? Tất cả, cũng chỉ vì một chữ tình.”
Mặc Đồng nhẹ nhàng áp hộp giấy vào mặt, cọ cọ, gọi, “Chu Thích Hoài…”
Đây là lần đầu tiên cậu gọi cái tên này.
“Ừ?”
“…Chúng ta… Trở về đi…”
“Được.”
Chu Thích Hoài nổ máy.
Mặc Đồng tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.
Lúc đầu chỉ là muốn giấu muôn vàn tâm sự dậy lên trong mắt, sau lại thực sự mệt mỏi, dần dần ngủ.
Vẻ tươi cười trên mặt Chu Thích Hoài chậm rãi biến mất.
………………………………..
[1] Giang Tô và Chiết Giang
Danh Sách Chương: