3 ngày sau.
Từ kinh thành đến Đại Chiêu tự phải mất 2 ngày đường, nhưng bởi phải dừng trạm cho ngựa nghỉ lại không xuyên đêm nên liền mất 3 ngày sư đồ Tô Tử Lăng mới đến dưới chân Đại Chiếu tự.
Đại Chiếu tự là ngôi chùa lớn nhất của đại Thịnh, Chùa này hương khói quanh năm đều thịnh vượng, hoàng cung cũng thường xuyên đối chùa này mà làm lễ, ngoài ra bởi trong chùa cũng chứa nhiều tịch cổ võ học võ lâm đặc biệt ngoài tăng nhân trong chùa thì Vô Không trụ trì cũng là cao thủ số 1 số 2 trong giang hồ so với Mộ Dung Thần không hơn không kém.
- Ha thật là vừa kịp, sư phụ chúng ta cũng lên núi bái kiến. –Tô Tử Lăng để ngựa dưới núi, tuy lên Đại Chiêu tự còn đoạn đường lên núi, nhưng nàng vẫn chọn đi bộ thay ngựa, cũng coi như tỏ ý tôn trọng phật địa.
Lâm Viễn Trình cũng không có ý kiến, cả hai người cùng lên núi, vừa đi vừa nói chuyện dọc đường, bởi là người luyện võ đối chuyện lên núi cũng không mất sức bao nhiêu, chỉ bởi gần đây thời tiết quả thực oi bức, lại còn hai ba lớp y phục, quả nhiên không mệt chết cũng nóng chết người. Tô Tử Lăng thấy có cái đình giữa đường lên liền cùng sư phụ nàng đi qua uống nước nghỉ ngơi hồi sức.
- Tiểu thư! Người có sao không? A! Ngươi là ai!??
- Đừng nói nhiều cứu người là cấp bách!
Đang uống nước hóng gió mát trong đình thì nàng phát hiện từ xa có hai nữ tử đi lên núi, tuy hai người ăn mặc khá đơn bạc nhưng một người luôn khúm núm còn một người lại có cảm giác thanh cao nên nàng cũng đoán hẳn là chủ tớ lên chùa bái phật. Có điều lại không ngờ vị tiểu thư kia ngất giữa đường, Tô Tử Lăng thì chỉ là thói quen hành y nên cũng nhanh chóng tiến đến, ôm người đang ngất đưa vào trong đình, nàng tay trái đỡ đầu người kia dựa vào trong ngực tay phải hướng huyệt nhân trung mà ấn, thấy nàng ta có chút cử động trên mặt cũng lấy chút nước vẩy lên mặt sau cấp cho nàng ta uống chút nước mát.
Cố Hân Tuyền bởi có cảm giác có người giúp nàng cấp nước dần dần trở nên thanh tỉnh hơn rất nhiều, mắt cũng cố gắng mở ra xem xét một phen, chỉ là kinh hãi nhận ra bản thân nàng đang nằm trong lòng một nam nhân xa lạ, đặc biệt nam tử kia lại quá tuấn mỹ sợ rằng nếu so với nữ tử chỉ sợ vì người đó mà thất sắc, đặt biệt nàng còn nhận ra đôi mắt đó có thể ví như Đát Kỷ dù vẫn cảm thấy không nên nhưng ánh mắt đó quá câu người, chính nàng cũng vì ánh mắt đó mà hiện tại vẫn chưa thể hoàn hồn.
- Cô nương đã tỉnh? –Tô Tử Lăng thấy người nằm trong lòng nàng đã tỉnh nhưng lại chỉ im lặng nhìn chằm chằm tới nàng, tất nhiên nàng biết người này hẳn là lại bị khuôn mặt nàng làm bay hồn phách rồi, liền cố ý giúp nàng ta một phen.
Cố Hân Tuyền bị người trước mặt nói liền biết bản thân quá thất thố liền vội đứng dậy nhưng bởi vì mới tỉnh nên lúc đứng lên liền choáng váng định té ngã ra sau. Tô Tử Lăng còn định nhắc nhở thì người nọ đã vội vàng đứng lên đến khi sắp ngã thì nàng đành vòng tay ra sau lưng kéo nàng ta vào lòng lần nữa. Cố Hân Tuyền lần đầu tiên bị một nam nhân xa lạ làm ra hành động đó bình thường phải vô cùng tức giận, nhưng vừa một trận kinh hãi trước sau đó lại nhận được sự ôn nhu kia cũng như nhận ra nam nhân này có một cỗ mùi hương rất thanh mát thì tim nàng lúc này cứ đập thình thịch không ngừng, cả khuôn mặt cũng trở nên nóng bỏng, lý trí thì nói rằng phải đẩy ra nhưng trong tâm khảm của nàng thì lại mong thời gian có thể dừng ngay lúc này để nàng được cảm nhận sự ấm áp này.
- Đăng đồ tử! Ngươi dám vô lễ với công....tiểu thư!!! –Cố Hân Tuyền hẳn phải uất ức lắm, vốn còn khao khát cái ôm kia nhưng lại bị chính thị hầu của nàng phá hỏng buộc phải đẩy bản thân nàng ra khỏi người kia. Mà tiểu Ngọc có trách thì trách bản thân quá ngây thơ thôi, nhìn thấy chủ tử bị một nam nhân xa lạ ôm vào lòng liền nghĩ rằng chủ tử bị khi dễ.
Tô Tử Lăng quả nhiên chỉ có thể cười khổ, Đây là người thứ hai đối nàng một tiếng "Đăng đồ tử", mà nàng nào có làm gì đâu, một lần vô ý thì khỏi nói, còn lần này là vì cứu người, nàng rốt cuộc nghĩ kiếp trước bản thân có phải là đăng đồ tử thật không nữa. . Truyện Quan Trường
- Cô nương thất lễ! tại hạ chỉ vì cứu người mới có những hành động trên, chỉ mong cô nương có thể bỏ qua. –Tô Tử Lăng ôm quyền hướng tới Cố Hân Tuyền tạ tội.
- Hừ! ngươi có biết tiểu thư là lá...
- Tiểu Ngọc không được vô lễ với ân nhân! –Cố Hân Tuyền sau khi phục hồi trạng thái liền đối lời tiểu Ngọc đang nói đánh gãy sau lại hướng Tô Tử Lăng nói tiếp –Tiểu Ngọc không hiểu chuyện mong ân nhân lượng thứ! Tiểu nữ hướng ân nhân cảm tạ, nếu hôm nay không gặp được ân nhân sợ tính mạng của tiểu nữ e rằng cũng không được bảo toàn.
Nhìn vị nữ tử diện tái phù dung thanh cao thanh khiết như đóa sen trong đầm lại dịu dàng ôn nhu như ngọc không khỏi khiến Tô Tử Lăng có hảo cảm so với vẻ hung dữ kia thât là một trời một vực mà "ha ha ha Tô Tử Lăng ngươi sao lại nhớ tới cái lão hổ đó chứ!"
- Không có gì, ta chỉ là tiện tay mà thôi, cô nương không cần một hai câu ân nhân này, tại hạ sẽ hổ thẹn.
- Nếu vậy không biết hướng ân nhân cùng vị trưởng lão bên cạnh xưng hô thế nào? –Cố Hân Nguyệt hỏi, nàng cũng tò mò người kia.
- Tại hạ họ Tô tên T...có 1 chữ Lâm, đây là sư phụ của ta bất quá sư phụ ta không thích cho người khác nghe tên của hắn, cô nương có thể gọi Dược vương.
- Hóa ra là Dược vương tiền bối cùng Tô công tử, tiểu nữ tên Hân Tuyền, thị nữ đi theo là tiểu Ngọc. –Vốn định nói nàng họ "Cố" nhưng e răng thân phận sẽ lộ mà nói họ khác thì có cảm giác không tốt nên nàng chỉ hướng Tô Tử Lăng tên của nàng.
- Ân Hân Tuyền cô nương, chúng ta thấy hai người hình như cũng có ý lên núi, nếu không ngại có thể đi cùng chúng ta như vậy nếu có chuyện gì có thể chiếu cố. –Tô Tử Lăng đơn giản chỉ là thêm một người bạn đồng hành như vậy cũng không nhàm chán.
- Vậy tiểu nữ cung kính chi bằng tuân mệnh! –Cố Hân Tuyền nghe Tô Tử Lăng nói thế liền cao hứng, nhưng không dám thất thố, vẫn uyển chuyển yểu điệu thục nữ đối đáp.
- Nếu đã vậy chúng ta liền xuất phát thôi, nếu không lại muộn mất! –Lúc này Lâm Viễn Trình mới liên tiếng.
Trên cả quãng đường còn lại, cuộc nói chuyện chỉ duy nhất có Tô Tử Lăng cùng Cố Hân Tuyền đối đáp lẫn nhau, Lâm Viễn Trình thì chỉ nhìn cũng như tiểu Ngọc bên cạnh. Khoảng nửa canh giờ sau cả bốn người đều đã đứng trước cửa chùa, lúc này đã có một tiểu hòa thượng đứng đó.
- Hân thí chủ cùng Ngọc thí chủ đã chở về, chúng ta còn sợ các người muộn rồi chưa về trụ trì đang tính gọi chúng ta xuống núi tìm các người. Không biết hai vị đây là? –Tiểu hòa thường trông thấy Cố Hân Tuyền liền vội vàng chạy đến rồi lại cũng phát hiện hai người lạ mặt.
- Ta đã làm phiền trụ trì hao tổn, lúc ta trên đường lên thì gặp rắc rối nhưng sau đó được hai vị ân nhân đây ra tay giúp đỡ. –Cố Như Nguyệt giải thích.
- Là như vậy.
- Tại hạ là Tô Lâm, bên cạnh là sư phụ của ta, chúng ta hôm nay đến theo lời mời của phương trượng. –Tô Tử Lăng từ trong người lôi ra tấm thiệp đưa tiểu hòa thượng xem.
- Vậy mời hai vị thí củ cùng bần tăng tới gặp trụ trì. –Tiểu hòa thượng đọc dòng chữ bên trong biết đây khách quý mà sư phụ hắn căn dặn lúc trước, cũng nhanh chân dẫn người đi.
Tô Tử Lăng gật đầu đi theo, sau lại quay sang đối Cố Hân Tuyền.
- Hân Tuyền cô nương có muốn đi theo.
- Ân, tiểu nữ cũng phải tới thông báo cho trụ trì nữa. –Cố Hân Tuyền được để ý đến muốn nở hoa trong lòng, cũng ưng thuận đi theo.
Như vậy cả bốn người theo con đường tiểu hòa thượng đi thẳng đến chính điện. Dọc theo con đường đều là tượng các vị la hán không lớn bằng đá khảm trong bức tường, trong chính điện còn lung linh hơn, tòa chính điện có bốn trụ đỡ bằng đá cao hơn bốn năm trượng, giữa điện đặt tượng Phật Như Lai cao gần hai trượng giáp vàng ngồi trên đài sen, miệng cười với nhân gian con người xung quanh, hai bên tường cũng đặt 18 vị la hán khác cao gần 1 trượng bằng đồng với đủ tư thế khác nhau, Tô Tử Lăng cùng Lâm Viễn Trình đều thầm nghĩ "Thật lắm tiền!".
- Bẩm trụ trì, Tô thí chủ và sư phụ của Tô thí chủ đã đến. –Sau đó hắn giao bức thiệp mời cho người trước mặt rồi rời đi.
- Đây hẳn là Tô thiếu hiệp ngoại tôn của Mộ Dung huynh đệ thường nhắc đến rồi, quả nhiên tuấn mỹ thiếu niên, anh hùng xuất thiếu niên. –Vô Không nhìn Tô Tử Lăng một lượt cũng cảm thán người này nếu thành nữ tử e rằng sẽ có phong ba bão tác.
- Đại sư quá khen, tiểu bối không dám nhận, hôm nay tiểu bối đến có hai việc thỉnh đại sư. –Tô Tử Lăng ôm quyền hướng Vô Không, nàng cũng một phen đánh giá, người này quả nhiên thâm tàng bất lộ những người học võ bình thường luôn để lộ khí tức cường đại của bản thân ra cho kẻ khác biết, nhưng người này lại giống như nàng, đều tìm cách giấu diếm khí tức đi.
- Không biết Tô thiếu hiệp muốn thỉnh lão nạp chuyện gì? –Khuôn mặt bình thản như đã biết trước.
- Thứ nhất theo ý nguyện ngoại tổ, để tiểu bối đại diện cho Mộ Dung Gia tộc tới học hỏi dàm luận võ nghệ với các bang phái khác, còn chuyện thứ hai, thật xấu hổ, tiểu bối tới cùng sư phụ Dược vương đến tạ tội với đại sư, lần trước là sư phụ ta quá lỗ mãng mong đại sư rộng lượng bỏ qua cho sư phụ ta. –Nàng biết vị phương trượng này cái gì cũng đều biết, ngày sư phụ nàng trộm hắn cũng biết người trộm là ai, thôi thì nói trước ít nhất không phải khó xử. Nàng cũng huých một cái để sư phụ hắn nói.
- Khụ! Thật xin lỗi, ngày đó ta chỉ muốn kiểm tra xem có thực là thiên sơn tuyết liên ngàn năm thật hay không thôi, ngươi cũng làm ta bị thương rồi, coi như hòa đi. –Lâm Viễn Trình mặt mỏng sao dám nói thẳng chuyện xấu của hắn đây, danh tiếng của hắn sẽ còn đâu nữa.
- Ra là chuyện đó, lão nạc những chuyện trước kia thường không nhớ rõ lắm, bất quá nếu có chuyện vậy ta cũng không trách ha ha...-Vô Không tinh ý lựa lời cũng cảm khái Mộ Dung Thần có ngoại tôn thông minh cũng hiểu lễ.
- Vậy tiểu bối thay sư phụ cảm tạ đại sư. –Tô Tử Lăng một lần nữa ôm quyền hướng Vô Không đại sư cảm tạ.
- Đúng rồi, không biết Hân tiểu thư sao lại đi cùng vậy? –Vô Không giờ mới chú ý người bên cạnh hỏi thăm, nàng ta là công chúa Đại Thịnh, lỡ có chuyện gì thì hắn đầu cũng không giữ nổi.
- Đại sư, ta là bị ngất trên đường về sau được Tô công tử cứu trên đường, sau đó Tô công tử cùng Dược vương tiền bối bồi cùng ta trở về.
- Ra là vậy, lão nạp phải cảm tạ Tô thiếu hiệp đã ra tay.
Vẫn vẻ mặt tươi cười không chút gợn sóng, nhưng giọng nói lại có chút cảm kích, Tô Tử Lăng không thể hiểu nổi thân phận nữ tử bên cạnh nàng, chỉ đoán nàng ta thân phận không đơn giản.
- Đại sư đùng nói vậy, đây chỉ là chuyện nhỏ, ta dù sao cũng học y dược, cứu người là đương nhiên.
- Tô thiếu hiệp quả nhiên văn võ toàn tài, Mộ Dung huynh đệ chắc chắn rất nở mặt ha ha...-Vô Không vuốt ve chòm râu trắng nhìn nói.
- Tiểu bối tài học vẫn còn cạn, cần phải thỉnh đại sư chỉ giáo thêm. –Tô Tử Lăng khiêm tốn.
Cố Hân Tuyền từ đầu tới cuối mọi hành động lời nói của Tô Tử Lăng đều được nàng thu vào trong mắt, hành động nhã nhặn thanh thoát không khúm núm, lời nói lại khiêm tốn không vì được khen mà kiêu căng. Nàng nhận ra người này đối với nàng ngày càng có trọng lượng rất nhiều trong lòng.
- Các người đi đường hẳn cũng đều mệt rồi, lão nạp đã cho người chuẩn bị phòng cùng điểm tâm cho các vị, giờ không còn sớm, các vị cũng nên đi nghỉ ngơi. –Vô Không chủ trì sắp xếp.
- Vậy làm phiền đại sư rồi, ta cùng sư phụ đi trước, hẹn ngày mai cùng đại sư bái kiến, Hân Tuyền cô nương cũng nghỉ sớm. -Tô Tử Lăng cùng Lẫm Viễn Trình theo sắp xếp tiêu sái ra cửa nhưng cũng không quên chào Cố Hân Tuyền.
- Ân, Tô công tử cũng nghỉ sớm! –Cố Hân Tuyền tươi cười đối đáp, sau đó cũng không nán lại lâu, nàng hướng Vô Không. –Đại sư ta cũng đã mệt, chuyện ta ngất bên ngoài, người giúp ta giữ kín với phụ hoàng ta!
- Công chúa nếu đã nói thế lão nạp sẽ tuân theo! Công chúa nếu còn khó chịu thì thông báo cho lão nạp!
- Ta đã biết! Đại sư ta đi nghỉ! –Cố Hân Tuyền làm động tác chào.
- Công chúa đi cẩn thận, lão nạp không tiễn! –Hắn gật nhẹ một cái, nhìn Cố Hân Tuyền rời đi khỏi điện rồi cũng đi làm việc của mình.
...
Trong phòng Tô Tử Lăng cùng Lâm Viễn Trình.
- Đệ tử ngoan, ngươi thấy cái tiểu mỹ nhân kia thế nào hắc hắc... –Lâm Viễn Trình giờ mới bộc lộ tính tình.
- Sư phụ ngươi nói thế là ý gì? –Tô Tử Lăng nhăn mày, sư phụ nàng lại suy diễn lung tung nữa rồi.
- Còn không phải hắc hắc...ta thấy tiểu mỹ nhân đối với ngươi yêu thích rồi hắc hắc quả nhiên đệ tử thật giống ta nha! Nhớ ngày xưa ta cũng coi như tuấn tú công tử nha, phong hoa tuyết nguyệt hắc hắc hắc.. –Lâm Viễn Trình tự hào khoe khoang.
- Sư phụ, ngươi còn nói nữa thì ta không giúp ngươi đoạt thiên sơn tuyết liên ngàn năm nữa bây giờ! –Tô Tử Lăng hết nói nổi sư phụ nàng.
- Ai nha, ai nha! Đệ tử ngoan đừng giận, ta không nói là được! –Nghe Tô Tử Lăng không giúp hắn liền hoảng.
...
Ở căn phòng khác.
- Công chúa, nước ấm đã pha xong.
- Ta biết rồi!
Bước vào mộc dũng rải thêm những cánh hoa hồng thơm ngát, Cố Hân Tuyền để yên cho tiểu Ngọc vì nàng mà kì cọ, bản thân nàng lại ngơ ngẩn hình ảnh của Tô Tử Lăng đối nàng cười, cũng không tự chủ miệng cũng cười theo.
- Công chúa, người là đang cười gì vậy? –Nhìn công chúa ngày hôm nay khác lạ, tiểu Ngọc tò mò.
- A không...không có gì! –Bị tiểu Ngọc trông thấy, nàng có chút xấu hổ.
- Công chúa là đang nghĩ tới Tô công tử? –Tiểu Ngọc nhìn mặt đoán mò, hoặc có lẽ nàng cũng đoán ra được 8 9 phần.
- Tiểu Ngọc ngươi nghĩ Tô công tử liệu có thích ta không? –Mặt Cố Hân Tuyền vừa hỏi mặt cũng không ngừng đỏ, tim cũng đập nhanh hơn.
- Công chúa sao lại nói thế được chứ, công chúa vừa xinh đẹp thông minh lại còn dịu dàng, người gặp người thích, Tô công tử chắc chắn đối với công chúa cũng là yêu thích cho coi hi hi. –Tiểu Ngọc vừa thật lại vừa mang ý trêu ghẹo.
- Tiểu Ngọc! Ngươi lại trêu ta nữa rồi! –Nghe tiểu Ngọc biết nói thật lòng nhưng không khỏi có chút trêu ghẹo, nàng vừa vui lại vừa thẹn. Nhớ ngày mai sẽ lại được cùng người nọ gặp lại trong tâm cũng nhảy nhót theo, vốn chuẩn bị hồi kinh nhưng xem ra nàng vẫn muốn hoãn lại thêm vài ngày nữa.
^2Y
Danh Sách Chương: