Tháng 6 vừa đến, tiết trời liền dịu nóng hơn, chưa kể đây còn là mùa săn bắn của hoàng gia, tất cả các công tử tiểu thư quan lại cùng các hoàng tử công chúa đều sẽ cùng hoàng thượng ngự giá đi săn.
- Hazz... –Tô Tử Lăng cả người mất hồn cưỡi ngựa đi loanh quanh bìa rừng.
- Tam đệ ngươi sao mặt mũi ủ rũ vậy? –Cố Minh Diễn đi bên cạnh hiếu kì hỏi.
- Không có gì, chỉ là ta không có tâm trạng. –Tô Tử Lăng gượng đáp, lại nhìn đến phía trước Cố Như Nguyệt đang vui vẻ nói chuyện cùng Cố Tử Kì, nàng khẽ cau mày ảo não. Sau cuộc đối thoại cuối cùng tại vườn uyển thì Cố Như Nguyệt ngày nào cũng tránh nàng, rõ ràng bản thân nàng đã xin lỗi nhưng vẫn không hiểu nổi Cố Như Nguyệt đang giận cái gì.
- Tam đệ, ngươi với Như Nguyệt biểu muội vẫn chưa làm lành sao? –Cố Minh Diễn nhìn theo hướng của Tô Tử Lăng thầm cười, hắn là làm tướng quân hay đại hoàng tử cũng không có nghĩa là chuyện nam nữ hắn không biết, chính hắn cũng có nương tử a, nương tử khi giận thì thật đáng sợ.
- Khụ, đại ca đã biết! –Tô Tử Lăng chột dạ vốn chuyện trong nhà nên im lặng giải quyết, lại nghĩ Cố Minh Diễn không cần nói đã tỏ liền suy nghĩ ý tìm quân sư mách nước đành thành thật.
- Hahaha... chuyện phu thê sao ta không hiểu, ta tất nhiên cũng đã lập gia thất, chuyện phu thê cũng liền hiểu, ta nói ngươi nên hạ mặt mũi một chút đi gặp nàng xin lỗi. –Cố Minh Diễn như thế giúp Tô Tử Lăng bày cách.
- Nhưng nàng không chịu gặp ta.
- Ai nha, vậy ngươi phải mặt thật dày vào, bám theo nàng xin lỗi. nữ nhân mà, cũng sẽ nhanh mà ngủi lòng.
- Đại ca nói vậy cũng thật có lý a. Tiểu đệ thật cám bái hạ phong ha ha ha... –Được Cố Minh Diễn mách nước, tâm trạng của Tô Tử Lăng cũng dần thoải mái hơn.
Trong khi đó, Cố Như Nguyệt đi phía trước thì khác.
"Đăng đồ tử chết tiệt! vẫn cùng người khác vui vẻ vậy sao?" Cố Như Nguyệt tâm trạng cực kì tệ, bản thân nàng không thể rõ ràng vì cái gì mỗi lần bắt gặp Tô Tử Lăng liền xuất ra hình ảnh nàng ta cùng Cố Hân Tuyền nhu hòa cười nói vui vẻ lại vừa khó chịu cùng chua xót. Thật muốn đem Tô Tử Lăng một trận xả ra.
- Quận chúa, xuyên qua rừng ta thấy có rất nhiều hang thỏ, hay chúng ta đi qua đó bắt thỏ. –Triệu Nhất Xuyên quả nhiên biết thừa nước đục thả câu, thấy Cố Như Nguyệt không đi chung cùng Tô Tử Lăng, hắn liền chân chó chạy tới gần nàng.
- Giá! –Cố Như Nguyệt nào thèm để tâm lời Triệu Nhất Xuyên nói, nàng chỉ vì ghét phải nhìn Tô Tử Lăng cười cười nói nói đã thúc ngựa chạy ngay vào trong rừng.
- Biểu muội đợi ta nữa! –Cố Tử Kì trông Cố Như Nguyệt như vậy thúc ngựa đi nhanh hơn liền cố gắng bám theo sau.
Mà Triệu Nhất Xuyên cũng chưa vội, hắn ngoảnh mặt nhìn về phía Tô Tử Lăng bất giác trên miệng lóe lên một tia cười gian, sau đó cũng phi ngựa đi vào rừng.
- Mặc Sinh ca, hình như ta đầu có chút choáng váng. Ngươi có thể đưa ta về lều được không?
- A! Cái này, công chúa hay ngươi để đại ca đưa đi về? Đại...ớ...Hazz vậy để ta đưa công chúa về. –Tô Tử Lăng vốn đã trông thấy Triệu Nhất Xuyên đi bên cạnh Cố Như Nguyệt rồi, chưa kể Cố Như Nguyệt lại bất chợt phi ngựa vào trong rừng, nàng tính chạy theo thì đúng lúc Cố Hân Tuyền chạy đến bám chân nàng, thật là muốn đuổi cũng liền không đuổi được, quay lại tìm Cố Minh Diễn nhờ giúp đỡ thì không nghĩ hắn đã chạy trước. Tuy không thoải mái nhưng nghĩ lại Cố Tử Kì cùng đám tùy tùng thị vệ cũng đi chung cùng Cố Như Nguyệt chắc Triệu Nhất Xuyên hẳn cũng không làm chuyện gì coi như tạm yên tâm, bèn hộ tống Cố Hân Tuyền trở về lều nghỉ.
- Đa tạ Mặc Sinh ca. –Cố Hân Tuyền hiển nhiên mừng thầm.
- Không có gì. –Tô Tử Lăng tùy tiện đáp.
- Mặc Sinh ca, có thể hay không gọi ta Hân Tuyền là được rồi, kêu công chúa thật xa cách. –Cố Hân Tuyền mặt sớm đỏ đến tai, thật nghĩ nàng là nữ tử nhưng chủ động như vậy thực muốn tìm cái lỗ mà chui vào. Có điều nghĩ tới Tô Tử Lăng gọi nàng một tiếng Hân Tuyền liền phấn khích mong chờ hơn.
- Ta nghĩ kêu công chúa là đủ, tránh cho người ngoài nói xằng bậy. –Tô Tử Lăng mặt băng từ chối ý tứ.
Cố Hân Tuyền bị thẳng thừng từ chối liền một trận buồn khổ, vốn dĩ muốn có thể tiếp cận Tô Tử Lăng gần hơn nữa nhưng không nghĩ lại như ngày đó, Tô tử Lăng vẫn đối nàng tạo khoảng cách. Tâm Cố Hân Tuyền nổi lên hối hận, phải chăng sớm gặp Tô Tử Lăng một chút thì có khi nào mọi chuyện sẽ khác đi không?
Đưa Cố Hân Tuyền về lều nghỉ ngơi, mặc dù vẫn luôn bị Cố Hân Tuyền tìm cách giữ nàng ở lại nhưng Tô Tử Lăng một mực từ chối. Đi khỏi lều một đoạn liền có một tên thị vệ từ đâu chạy tới bẩm báo.
- Bẩm quận mã có chuyện lớn!
- Có chuyện gì? –Tô Tử Lăng lòng nghi hoặc,thị vệ này dường như không phải thị vệ đi bên cạnh nàng cùng Cố Như Nguyệt.
- Dạ, có người thông báo quận chúa tự mình một ngựa đi vào phía Tây rừng. Hiện tại thị vệ đang đi tìm.
- Cái gì! Nhanh! Ngươi đi báo cho hoàng thượng cùng thừa tướng điều người đi tìm, ta đi trước. Giá! –Tô Tử Lăng nghe Cố Như Nguyệt một mình vào khu rừng săn lòng như hỏa đốt, mặc kệ lời tên thị vệ kia có hay không đáng tin nàng phân phó việc cho hắn rồi một mình một ngựa thẳng tiếng đi vào rừng.
Tô Tử Lăng đi khuất xa, liền một bóng đen cũng xuất hiện đằng sau, mà tên thị vệ đó quay lại cung kính.
- Chủ tử mọi chuyện đúng như dự tính.
- Tốt! ta xem hắn có thể hay không qua khỏi ngày hôm nay! Hahaha...
.
Danh Sách Chương: