Trong quân doanh Loan quốc, tinh kỳ bay phấp phới, các tướng sĩ trên người khoác khôi minh giáp lượng, khí thế ngời ngời.
Hôm nay đúng hẹn Loan quốc hoàng đế cùng Dậu tộc trưởng ước định gặp mặt.
Dịch Lan cùng Ngạn Liễm hết thảy chuẩn bị xong xuôi từ sớm, chỉ chờ vị tộc trưởng kia xuất hiện.
“Báo ~~” Lính liên lạc một đường chạy vào trung tâm lều lớn, “Khởi bẩm bệ hạ, Dậu tộc trưởng đã tới.”
“Tuyên!” Thời điểm đứng đắn đàng hoàng, hoàng đế vẫn có thể tỏ rõ uy nghiêm.
Người chưa thấy mặt, đã nghe một chuỗi chuông reo thanh thúy xa xa truyền vào.
Tiếp đó là giọng cười của nữ tử so với tiềng chuông còn hoàn hảo hơn gấp vạn phần: “Ta đây đến xem Loan quốc hoàng đế cùng Ngạn sung dung, tột cùng có cái gì lạ?”
Bóng hình vừa tiến trướng rõ ràng của một thiếu nữ xuân xanh.
“Nàng là Dậu tộc trưởng?” Ngạn Liễm lắp bắp kinh hãi, thấp giọng kề tai hoàng đế hỏi nhỏ.
“Đúng vậy, ái khanh không biết?” Hoàng đế cũng giật mình.
Ngạn Liễm thầm lắc đầu, một lượt đánh giá nữ tù trưởng.
Nữ tử này, xem ra độ mười tám mười chín tuổi, mặt mày sáng sủa, linh hoạt động lòng người. Một thân quần áo mĩ lệ, tiên diễm cười khẽ. Cổ tay cổ chân cùng thắt lưng đều quấn các vòng chuông bạc nho nhỏ, mỗi khi di chuyển lại vang lên mấy tiếng leng keng quyến rũ bội phần.
Nàng đi vào trướng, một … không khom mình hành lễ, hai không hàn huyên khách sáo. Chính là mở to đôi mắt phượng nhằm vào Ngạn Liễm cùng hoàng thượng hai người, qua lại địa đảo quanh.
“Cái kia, khụ khụ …” Hoàng đế bị nàng xem đến khó chịu, “Các hạ chính là Dậu tộc trưởng?”
“Cái gì mà các hạ với không các hạ, nghe thật kỳ quái không được tự nhiên …” Đôi mắt đẹp nhẹ nhàng lưu chuyển, thoáng chốc hiện ra vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, “Ta gọi Thanh Lưu, các người xưng bằng tên là tốt rồi.”
Thanh Lưu chính là Dậu tộc trưởng đương thời, con gái duy nhất của tiền nhiệm tộc trưởng, từ nhỏ đã gặp may mắn, lại thêm tư chất thiên kiều bá mị, tính tình hoạt bát đáng yêu, người trong tộc đương nhiên là đem nàng sủng lên đến tận trời đi.
Tộc trưởng mới kế vị chưa đầy hai năm, tuổi trẻ bồng bột, “Nghé con không thèm sợ hổ”. Lần này khơi mào chiến sự hơn phân nửa cũng vì sự ngông cuồng hiếu thắng của nàng, sau lại thất bại thảm hại, liền sinh tư tưởng ganh đua không phục, vì thế mới có buổi gặp mặt hôm nay.
Thanh Lưu nửa khắc âm trầm, đột nhiên cười nói: “Thôi thôi, ta nhìn cũng đã no mắt. Nhị vị quả nhiên là nhân vật có một không hai trên đời, xem ra lời đồn đãi ngoài kia không phải là không có cơ sở…”
Dịch Lan chỉ cảm thấy một trận mạc danh kỳ diệu (chẳng hiểu mô tê gì sất). Vị tù trưởng này đến đây không phải để nghị hòa sao? Như thế nào lại lộn xộn, nói năng không đuôi không đầu, lung tung cả lên?
Vì thế vội vàng đem đề tài đổi sang việc chính sự.
“Không đúng, không đúng …” Nghe hoàng đế nhắc đến nguyên nhân xảy ra chiến tranh, Thanh Lưu một mạch lắc đầu, “Chiến loạn lần này xảy ra là do Dậu tộc khơi mào. Nhưng cũng không thể đem tội trạng đổ hết lên đầu chúng ta!”
Lời này dựa vào đâu mà nói? Trong lúc nhất thời, một trận xao động ồn ào không thôi.
Ngạn Liễm nhìn thoáng qua sắc mặt hoàng đế, chỉ thấy hắn mỉm cười tiếp nhận: “Thanh Lưu cô nương không phải là hạng ăn nói hồ đồ, lời này đưa ra, hẳn phải có nguyên do.”
“Đó là lẽ dĩ nhiên” Thanh Lưu nhấp nhổm đứng ngồi không yên, liền nhảy dựng lên bước tới cửa trướng mạnh mẽ kéo mành, “Các người xem!”
Mọi người đồng loạt hướng ánh mắt ra ngoài khoảng không mênh mông, giờ này vào đúng chính Ngọ, thời tiết nóng như đổ lửa, sa mạc hoang vu sắc lẹm, từng đợt gió cát thốc vào mang theo tầng tầng hơi nước, phản chiếu cảnh vật xa xa thành những hình thù vặn vẹo.
“Đây là lãnh địa của Dậu tộc chúng ta …” Thanh Lưu thở dài, “Khí hậu khắc nghiệt hoang di, cơ hồ không mọc nổi một ngọn cỏ. Người trong tộc từ xưa sống theo lối du mục, lấy săn bắn làm kế sinh nhai, miễn cưỡng bữa đói bữa no, toàn bộ tuân theo mệnh trời. Cha ta là một tù trưởng có tài, dưới sự cai trị của ông, tộc đàn ngày càng lớn mạnh. Nhưng cũng chính vì vậy, mảnh đất đất cằn cỗi nơi đây lại không thể thỏa mãn nhu cầu sinh sống của cả bộ tộc. Phát binh xâm lăng, khuếch trương lãnh thổ, thật sự cũng là điều bất đắc dĩ phải làm…”
Nàng nói xong chuyện rồi ngồi xuống lặng im.
Nữ tử trẻ tuổi hoạt bát, ngay thẳng khờ dại sớm đã phải cõng trên vai sứ mạng gánh vác cả bộ tộc, thật sự làm khó cho nàng!
“Vô luận thế nào, thiên đao động binh, sinh linh đồ thán đều không thể chấp nhận!” Ngạn Liễm thần sắc ảm đạm, lầm bầm tự nói.
“Y trẫm xem …” Hoàng đế nhẹ giọng cầu hòa, “Tộc trưởng đường xa mệt mỏi. Không bằng nay về nghỉ sớm, những việc có liên quan, ngày mai chúng ta lại bàn tiếp.”
Ngay sau đó đưa người của Dậu tộc về trướng nghỉ ngơi.
Trong ngự trướng, hoàng đế cùng vài tướng lãnh họp nhau mở mật nghị.
“Theo ý của thần, Dậu tộc chung quy là mối họa lớn của Tây Nam biên thùy. Hai bên thương thảo rất nhiều lần, vẫn không có bao nhiêu kết quả”, một vị tướng tức giận kích động, “Không bằng nhân cơ hội này, diệt cỏ tận gốc!”
“Không thể!” Ngạn Liễm ngồi im nãy giỡ lập tức lên tiếng ngăn cản, “Lấy bạo chế bạo chỉ là giải pháp tạm thời, tuy rằng có thể ngay lúc này áp chế bọn họ, nhưng không thể duy trì thái bình mãi về sau.”
“Ngạn sung dung hay chăng có cao kiến?” Ngạn Lăng chuyển hướng tiểu đệ nhà mình chắp tay thi lễ.
Từ trận quyết chiến lần trước, toàn quân trên dưới đối với Ngạn Liễm dù không thể nói là yêu kính như thân, nhưng tôn nghiêm cũng có thừa. Giờ phút này mở miệng, hắn tự nhiên phải thấy coi trọng.
Ngạn Liễm vẫn trầm mặc, rất muốn đứng lên diễn chuyện Tam Quốc, lấy gương Gia Cát Lượng đối đãi với man di ngoại tộc mà thực hành. Lúc này tất cả mọi người đều tập trung chờ hắn lên tiếng, ngay cả hòang đế cũng mang theo ánh mắt yêu chiều nhìn hắn thúc giục.
Vì thế nhấp ngụm nước trà nhuận nhuận yết hầu:” Ta thật là có chút biện pháp, nếu không ổn thỏa, mong các vị châm chước bỏ qua cho.”
Từ đầu chí cuối mô phỏng theo vị Khổng Minh tiên sinh kia, dạy cư dân thục địa đạo lí trồng trọt dệt vải, tự xây dựng cuộc sống.
Hắn vừa nói xong tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Như thế nào?” Ngạn Liễm vò đâu, nhìn qua hoàng đế rồi lại nhìn chúng quần thần, cảm thấy được chính mình tựa hồ xông họa, vội vàng đỡ lời,” Ta biết hậu cung không được tham gia chính sự … ha hả, mọi người cứ coi như nãy giờ ta nói vớ vẩn giỡn chơi thôi nha!”
Lời vừa nói ra, trên mặt mọi người lại có thêm vài phần cổ quái.
“Cái kia, ái khanh …” Hoàng đế kéo Ngạn Liễm về bên người, “Cái gì hậu cung không được tham chính, người là từ đâu nghe thấy?”
“Di, không phải sao?” Ngạn Liễm cũng mơ màng.
“Đại Loan kiến quốc đã mấy trăm năm, chưa bao giờ nghe nói kiểu này!” Hoàng đế nghi hoặc giải thích.
“Chính bệ hạ cũng không bao giờ cùng ta nhắc đến chính sự a!”
“Đó là, trẫm nghĩ ngươi không có hứng thú …”
-_-|| Mỗi người một tầng mồ hôi hột, thi nhau tuôn trào!
“Các khanh nghĩ biện pháp của Ngạn sung dung có phù hợp không?” Hoàng đế đối mặt chúng thần.
“Hảo hảo, chính là nơi đây không có lấy một nhành cây ngọn cỏ, chứ gì nói đến thâm canh nông nghiệp?” Một người nhíu mày.
“Mấy ngày trước, ta đi dạo lòng vòng quanh trại, phát hiện nơi đây có sa cúc sinh trưởng.” Ngạn Liễm cười cười trả lời.
“Sa cúc?”
“Sa cúc có quả màu đỏ mọng, chỉ sinh trưởng bên trong sa mạc.” Ngạn Liễm giải thích, “Loại trái cây này có thể ngâm ủ thành rượu, cũng có thể dùng làm thuốc, chính là sa mạc đại bảo bối nga.”
“Ái khanh có ý bảo Dâu tộc nuôi trồng sa cúc?” Hoàng đế nhanh chóng lĩnh hội.
“Không chỉ như thế …” Ngạn Liễm gật đầu, “Còn muốn dạy bọn họ kỹ thuật chưng cất rượu, bệ hạ, nhân lúc còn đóng quân tại đây, cho phép người trong nước cùng Dậu tộc thông hôn. Dậu tộc thiên tính thanh khiết ngay thẳng, kỳ thật cũng không hiếu chiến, chỉ cần làm cho bọn họ tin tưởng khiến cho hai tộc huyết mạch dung hợp, lâu dần nguôi đi bất mãn, giữ cho Tây Nam biên thùy bền vững trường tồn.”
Mọi người nghe xong, đều gật đầu suy ngẫm tung hô diệu kế.
Cuối cùng mọi việc đại khái đã được xử lý ổn thỏa, chỉ chờ hôm sau cùng người Dậu thương nghị, giảng giải chi tiết.