• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày qua ngủ cũng khá nhiều, Ngạn Liễm cả đêm thao thức trằn trọc, lo lắng về chuyện của hắn cùng hoàng thượng.

Mặc dù đã tổn hao không ít tâm tư, hành động cũng rất cẩn trọng, cuối cùng vẫn là với hoàng đế xảy ra gút mắc.

Trực giác của hắn cảm thấy được, Dịch Lan đối mình thực sự cao hứng – kỳ thật  hắn tự làm tự chịu: Nếu lúc trước nhượng hoàng thượng thuận lợi ra tay, cố gắng chịu đựng một thời gian, với vô số phi tần mỹ nữ bên cạnh, hoàng đế chẳng mấy chốc sẽ cảm thấy hắn nhàm chán,chẳng phải như bây giờ, hai năm ròng trôi qua, dục vọng của đế vương cũng đã nhẫn nhịn đến cực đại, trong tình huống như vậy, muốn thoát thân, e rằng còn khó hơn lên trời.

Đêm hè oi bức, con muỗi bên tai Ngạn Liễm không ngừng kêu vo ve.

Hắn phiền muộn xoay người, kéo chăn trùm kín đầu, chầm chậm hít thật sâu, cố gắng làm cho tâm mình bình thản trở lại.

Hiện tại, vô luận hắn có nguyện ý hay không, mọi sự cũng đã rồi, gạo đem nấu thành cơm – nhưng lại là cơm sống, thật sự nuốt không trôi.

Ngạn Liễm hơi hé chăn, tận hưởng luồng không khí mới mẻ tràn vào phổi, rồi lại miên man suy nghĩ tiếp.

Ngay từ đầu, hắn đã không muốn dính vào chuyện thị phi tranh quyền đoạt lợi nơi chốn hậu cung, nhưng là hiện tại, cho dù hắn không sinh sự, chỉ sợ rắc rối cũng sẽ tự động gõ cửa tới tìm. Tóm lại, cứ như vậy rơi vào thế bị động, chi bằng chính mình tự ra tay trước nắm lấy cục diện.

Bảo Ly hướng các nương nương dâng tặng trang sức, bất quá giống như quà ra mắt, dù sau này không thể trở thành bằng hữu nhưng tốt nhất cũng không biến thành địch nhân.

Trong đầu nghĩ suy, cân nhắc một hồi lâu, Ngạn liễm bỗng nhiên cảm nhận được bản thân mình ngày càng thay đổi – kiếp trước hắn có bao giờ phải chơi mấy trò cân não, đem cả mạng sống ra mà đùa giỡn như vầy đâu.

Kỳ thật hắn vẫn không hay đây mới chính là con người thật của mình. Chẳng qua kiếp trước do bệnh tình hành hạ, Ngạn Liễm rất ít khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, đầu óc linh hoạt cũng vì vậy mà kém sắc xảo đi nhiều. Nay, trong hoàn cảnh bức bách tận cùng, hắn không khỏi không lo bày mưu tính kế — cho dù không vì an nguy của chính mình, hắn cũng sẽ toàn tâm toàn ý  muốn bảo hộ Ly mà hành động.

Hắn liên tiếp trở mình làm loạn khiến Hồng Đậu Tử đương ngủ gà ngủ gật bên dưới giật mình bừng tỉnh.

Hồng Đậu Tử sợ làm kinh động, đánh thức đến chủ tử bèn quờ quạng sờ soạng đi đến bên giường bạn (bạn Liễm ấy) tay ôm quạt hương bồ, nhẹ nhàng cấp gió.

Ngạn Liễm hiểu rõ tâm tư của tiểu thái giám đành khép mắt buộc mình đi ngủ — bởi hắn biết, chỉ khi chắc chắn rằng chủ tử đã yên giấc, Hồng Đậu Tử mới dám yên lòng mà nghỉ ngơi.

Vì thế mơ mơ màng màng một hồi, bất tri bất giác lại lăn ra ngủ.

Liên tiếp mấy ngày, không thấy hoàng đế ghé qua Thương Trạc Uyển.

Dich Lan không hề muốn tránh mặt Ngạn Liễm, khổ nỗi ngày đó nghe thái y cùng thái giám hầu hạ khuyên can: “Nơi đó” của Ngạn sung dung bị thương không nhẹ, cần tránh vận động nhiều, hảo hảo nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Hắn đã muốn mấy lần mon men đến Thương Trạc Uyển, nấn ná trước cửa cả buổi trời, rốt cuộc quay đầu cụp đuôi buồn bã chạy đi nơi khác.

Hắn sợ bây giờ trông thấy Ngạn Liễm, thật không có cách nào khống chế được dục vọng của chính mình.

Nhưng là, Dịch Lan vẫn chưa thể xác định mốii quan hệ giữa mình và Ngạn Liễm tột cùng là như thế nào – loại cảm xúc này hắn chưa bao giờ trải qua: thật mới mẻ, thú vị, hấp dẫn khó diễn tả cùng vô số rung động không thể giải thích ….

Vì thế, hắn thực muốn trốn tránh.

Mấy ngày nay, Dịch Lan cùng vô số mỹ nữ hưởng thụ đủ loại phong tình vạn chủng, mềm mại ôn nhu, nhưng là phát hiện ra chính mình càng ngày càng cảm thấy không yên lòng.

Tỷ như hiện tại …

“Bệ hạ … ngài đến tột cùng có hay không nghe người ta đang nói cái gì?” Hoa lựu kiều diễm Lương chiêu nghi ngả ngớn, nũng nịu bên vai hắn.

“A …” Dịch Lan rốt cục phục hồi hồn phách, lấy lại tinh thần, “Nga, trẫm nghe được!”

“Kìa, ngài cuối cùng có đáp ứng hay không?” Lương chiêu nghi ôm lấy tay hắn, để ống tay áo trượt lên, lộ ra bàn tay trắng nõn.

Dịch Lan để ý trên cổ tay mảnh khảnh kia là một đôi vòng hồng ngọc hết sức tinh xảo, nhưng cũng thực quen mắt chỉ có điều trong lúc nhất thời không nhớ ra được đã ở nơi nào gặp qua.

“Ái phi nàng từ đâu có được đôi vòng tay kia vậy?” Nâng bàn tay giai nhân, hắn nhẹ nhàng dò hỏi.

“ Bệ hạ xem thấy đẹp không?” Lương chiêu nghi tíu tít kể, “ Đây chính là vạn kim khó cầu huyết ngọc, cùng nô tỳ mang trên người khả xứng?”

“Ân, hảo …” Dịch Lan hàm hồ ứng phó, “ Vật trân quý như thế này, nàng lấy ở đâu ra?”

“ Là sáng nay, ngự nữ Ly bên Thương Trạc Uyển đưa qua”. Nữ nhân đối mấy thứ châu báu,trang sức này vô cùng hứng thú, đem mọi chi tiết nhớ rất kỹ.

“…….” Hoàng đế trầm mặc, ánh nhìn u ám, khó có thể dò đoán tâm tư.

“ Ngạn sung dung không hổ là thế gia chi tử, ra tay thật hào phóng …” Lương chiêu nghi thuận miệng kể tiếp, “Không chỉ có mình nô tì bên này, nghe nói các vị nương nương trong cung ai cũng được tặng một phần lễ vật … “

“Hắn.. là vì cái gì có lòng dâng tặng các ngươi đồ vật này nọ?” Dịch Lan gảy nhẹ vòng tay, trầm giọng hỏi.

“Nói là muốn cùng các tỷ muội trong hậu cung vun đắp cảm tình …” Thấy hoàng đế sắc mặt khó coi, nàng rụt rè hỏi: “ Bệ hạ, ngài sao vậy?”

“Không có việc gì!” Dịch Lan đột nhiên đứng dậy “Trẫm còn có việc, đi trước!”

“Ai … cung tiễn bệ hạ!” Lương chiêu nghi cả kinh, chỉ dám nói bấy nhiêu, đành nuốt lại.

Nàng lo sợ ba ngày liền cũng không cách nào nghĩ ra mình thế nào lại hướng vạn tuế gia mà đắc tội. (nàng ko có tội chi hết, chẳng qua chỉ là … sẩy chân đạp đổ một bình dấm bự thôi!)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK