- We discussed for a long time, I also understand your sincere intentions towards our company. And now I also need a contract so I can sign it, have you brought it?
(Chúng tôi đã thảo luận trong một thời gian dài, tôi cũng hiểu ý định chân thành của bạn đối với công ty chúng tôi. Và bây giờ tôi cũng cần một hợp đồng để tôi có thể ký nó, bạn đã mang nó chưa?)
Renekton hơi bối rối trước câu hỏi của Phong Linh, hắn ta ậm ừ giả bộ cho qua, buộc miệng lên tiếng:
- I don't think we need to rush it, do we? we should finish eating first, I'll give the contract later
(Tôi không nghĩ chúng ta cần phải quá vội vàng, phải không? chúng ta nên ăn xong trước, tôi sẽ đưa hợp đồng để chúng ta cùng bàn bạc tiếp sau)
Hạ Phong Linh gật đầu, sau đó liền quay sang Khánh My mà nói tiếng trung quốc. Người đàn ông này chắc không rành về tiếng trung đâu ha? Dù sau thì nhìn vẻ bề ngoài có lẻ anh ta là người Mỹ nhưng sang Philippine để nghỉ dưỡng và du lịch
- Tiểu thư, em... thấy điều gì bất thường ở đây đó. Biết là tiểu thư đã đề phòng trước, nhưng mà chắc chắn sẽ có nguy hiểm sắp xảy ra
Khánh My nhìn Phong Linh mỉm cười đáp:
- Phong Linh, im lặng nào. Đang ở trước mặt người có thể khiến chúng ta bị thương, mà cô cũng dám nói như vậy sao? Chỉnh sửa lại nét mặt một chút xíu, tránh để hắn ta nghi ngờ. Mọi việc còn lại thì cứ làm như kế hoạch đi
Renekton không hiểu hai người đang nói gì, và hắn cũng không có nhiều thời gian nữa. Hắn gãi tay cười trừ, ánh mắt có chút nóng lòng
- Sorry, but you two eat first. If left to cool for a long time, it will lose its taste.
(Sorry, but you two eat first. If left to cool for a long time, it will lose its taste.)
" Levy, sao cô ta làm việc lâu thế vậy hả?"
Khánh My sau khi nghe xong câu nói phát ra từ miệng của người đàn ông, cô mỉm cười nhẹ nhàng, nói với hắn ta và cả Phong Linh
- Oh, okey
(Ồ, được thôi)
Khánh My bắt đầu cắt miếng Beefsteak một cách cẩn thận và thanh lịch. Vì là tiểu thư danh giá nên mấy buổi tiệc ngoại giao cũng như là mấy buổi ăn sang trọng với các tập đoàn khác nhau cô cũng đã đi rất nhiều. Kinh nghiệm từ đó ngày càng được tích lũy, rất ra dáng một quý cô
Phong Linh chỉ mới cầm dao nĩa, khi con dao sắp sửa chạm đến miếng Beefsteak thì tiếng chuông điện thoại vang lên làm phá hỏng không gian im lặng của cả ba. Giả bộ ra vẻ lúng túng, Phong Linh nói:
- I'm sorry, please give me a moment to answer the phone
(Tôi xin lỗi, vui lòng cho tôi một chút thời gian để trả lời điện thoại)
Khánh My gật đầu, cô nói với Renekton cứ tiếp tục ăn mặc cho thư kí của mình làm việc. Renekton cũng không để tâm chuyện đó là bao. Với thái độ dửng dưng, anh ta cũng cầm dao nữa và ăn miếng Beefsteak một cách bình thường, dĩ nhiên nếu không đề phòng sẵn từ trước Khánh My chắc cũng chẳng có thái độ quan sát kĩ hắn ta
Được một lúc lâu sau thì Phong Linh cũng đã đi vào bên trong, cô có chút gì đó gấp gáp, bối rối, liền chạy rất nhanh vào khuôn viên bàn mà cả ba cùng ngồi lại để bàn bạc chuyện hợp đồng khoảng mấy phút trước
- Miss has urgent business at the resort, I will come back to handle it right away. Stay here with Mr. Renekton! When I'm done, I'll be back
(Tiểu thư có việc gấp ở resort, tôi sẽ quay lại xử lý ngay. Ở lại đây với anh Renekton! Khi tôi làm xong, tôi sẽ trở lại)
Nhận được cái gật đầu đồng ý, Phong Linh thì xin cáo từ trước, cô có việc quan trọng cần bàn nên không ăn trong buổi tối ngày hôm nay. Cô đã nói với Khánh My rằng công ty có chuyện gấp trước mặt Renekton, và mảy may hắn ta cũng chẳng có gì phải bất ngờ cả.
Vì con rối của hắn ta Levy, nhờ có cô ta nên mới đuổi được con nhỏ Phong Linh kia. Để lại không gian riêng tư chỉ hắn và Khánh My, một buổi tối lãng mạn, chỉ cả hai thôi
Ngay khi bóng lưng người con gái rời khỏi, hắn ta đã dẻo mồm miệng mà hỏi cô. Đôi mắt có sự thâm tình:
- I don't know, do you have someone in your heart?
(Anh không biết, em đã có người trong lòng chưa?)
Khánh My nhếch môi trong lòng, khuôn mặt tỏ ra ngại ngùng, đôi tay vội ngưng làm động tác cắt Beefsteak cho vào miệng, thẹn thùng trả lời:
- You're flirting with me?
(Anh đây là đang tán tỉnh tôi đó sao?)