Dù rõ ràng đang cười nhưng trong ánh mắt không hề vui vẻ, chỉ có vô tình lạnh như băng, luôn chực chờ nuốt người vào bụng.
Mắt của cô, nụ cười của cô, hai bộ phận lại lột tả hai sắc thái cảm xúc khác nhau, sự khác biệt như trời với đất lại nằm hài hòa trên một khuôn mặt.
Vừa quỷ dị lại biến thái.
Mà ngón tay của cô lại nhẹ nhàng khều lấy hầu kết của chàng trai như con thú khát máu đang dùng răng nanh "hôn" lên da thịt con mồi.
Trần Minh vỗ mạnh vào trán, giọng hắn ta khàn khàn, bắt đầu nắm lấy số tóc ít ỏi trên đỉnh đầu.
Cao trào rồi!
Tang Điềm run rẩy, răng cắn chặt, biểu cảm khó tin.
Những người khác đứng cạnh máy quay giám sát đều hoảng sợ.
Có thể diễn tiếp rồi!
Khương Tửu đã tiếp nhận hoàn toàn cảm xúc của nhân vật từ Bạc Nhất Bạch, thậm chí còn đẩy nó lên nữa.
Da gà da vịt mọi người đều nổi cả lên.
Trong nháy mắt, họ cảm thấy ở đối diện không phải là hai diễn viên đang đóng phim mà là K và Lâm Mặc chân chính.
Một giọng nữ vang lên, mang theo sự trêu ngươi và lạnh lùng: "Họ đã đưa ra tiền cược, cậu thì sao? Cảm thấy mình sẽ kiên trì được mấy phút trước khi chết?"
Tông giọng của Bạc Nhất Bạch thể hiện sự vắng lặng và điều hiểu: "Mười!"
"Cược lớn thế, tôi rất mong nhìn thấy khoảnh khắc cậu tử vong!" Khương Tửu nở nụ cười: "Chính tay tôi sẽ liệm cho cậu."
Cùng với nụ cười tươi tắn là hành động thô bạo, K túm tóc Lâm Mặc, dúi đầu anh ta vào trong chậu nước.
Khi nước bắn lên K cũng ngẩng đầu nhìn những kẻ khác trên chiếu bạc này, cô cười xán lạn nhưng lại đầy tàn nhẫn: "Bắt đầu tính thời gian!"
Đầu mấy người cá cược khác đều bị nhấn vào trong nước.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Có người không nhịn được phải ngẩng đầu, có kẻ đã nín thở được hai phút.
Diễn viên quần chúng đã rời cảnh, là diễn viên chính, đầu của Bạc Nhất Bạch còn đang bị nhấn vào trong chậu nước.
Hiển nhiên không định buông tay, những người khác đã bắt đầu nóng nảy.
"Đã quá lâu rồi, sắp ba phút rồi đó!"
"Đạo diễn Trần, hô CẮT đi!"
Trần Minh hưng phấn đến mức nắm tay siết thành đấm, tuy bảo là quay thử nhưng cảnh đầu đã tạo được cảm giác, ngay cả hắn ta cũng quên bảo "Cắt".
Chờ hắn ta kịp phản ứng lại thì sau lưng đã chảy mồ hôi lạnh.
Không đợi hắn ta lên tiếng, Khương Tửu đã nâng đầu Bạc Nhất Bạch lên khỏi nước, chân thành xin lỗi: "Xin lỗi vì đã mạo phạm thầy Bạc!"
Nhân viên hậu trường vội đưa khăn mặt sang, cởi trói cho Bạc Nhất Bạch.
Bạc Nhất Bạch lau nước trên mặt rồi thản nhiên đáp: "Không có gì đâu!"
Trần Minh và Tang Điềm đều chạy tới.
"Nhất Bạch, cảnh này diễn đạt lắm!" Trần Minh khen ngợi Bạc Nhất Bạch, đây là trình độ bình thường của anh.
Hắn ta nhìn sang Khương Tửu quát lớn: "Không biết chừng mực à, bắt người ta nín thở tận ba phút, cô không sợ gây ra án mạng sao!"
Khương Tửu lắc đầu: "Không sợ!"
Huyết áp của Trần Minh suýt tăng cao rồi, hắn ta mới cảm thấy chút thiện cảm đối với Khương Tửu, giờ đã bay biến cả rồi, cô gái này thích phản nghịch hay gì?
Cô mà là Na Tra, chắc cô quậy nát biển người ta luôn nhỉ!
"Tôi đã nói với cô ấy là có thể nhịn thở ba phút!" Bạc Nhất Bạch lên tiếng.
Trần Minh sửng sốt: "Hai người đã diễn thử à?"
Khương Tửu đáp: "Trước khi quay một phút!"
Mọi người im lặng, một phút.. thì thử được cái gì?
Nhân viên hậu cần cũng nhớ ra, hình như trước khi quay, hai người có từng nói đôi ba câu ngắn gọn.
Khương Tửu: "Anh nín thở được bao lâu?"
Bạc Nhất Bạch: "Ba phút!"
Khương Tửu: "À, vậy ok rồi!"
Bầu không khí lại trở nên kỳ lạ.
Trần Minh tỏ ra ngại ngùng, Khương Tửu cười tủm tỉm hỏi: "Đạo diễn, vừa rồi tôi diễn ổn không?"
Trần Minh trừng cô một cái: "Đừng hỏi nhiều quá, nghỉ năm phút rồi tiếp tục!"
Khương Tửu nhìn hắn ta rời đi mới cười: "Miệng đạo diễn này không thoáng đãng được như đầu ông ta nhỉ!"
Mọi người đều biết Trần Minh bị hói đầu.
Nickname: Trần hói đầu.
"Chị Khương Tửu, chị giỏi quá, vừa rồi chị diễn với thầy Bạc, em coi mà nổi hết da gà da vịt lên nè!"
Tang Điềm kích động, giơ ngón tay cái với Khương Tửu: "Đỉnh của chóp!"
Khương Tửu cười, ngước mắt nhìn thẳng Bạc Nhất Bạch.
"Thầy Bạc xuất sắc hơn nhiều."
Đây là lời thật lòng của Khương Tửu, dù là nghề nghiệp nào, người có thể đứng đầu đều không nhiều, Bạc Nhất Bạch chắc chắn là người đứng trên đỉnh của nghề này.
Dù người ngoài cảm thấy thế nào, Khương Tửu là người biết rõ nhất, nãy cô nhập vai được là nhờ Bạc Nhất Bạch.
Người đàn ông này dùng ánh mắt dẫn cô vào phim chỉ trong tích tắc.
"Tâm trạng cô khá vui vẻ nhỉ." Bạc Nhất Bạch cũng không hề bủn xỉn trong việc khen ngợi, điều này khiến người bên cạnh kinh ngạc vô cùng.
"Nhưng nên kề sát hơn lần đầu để trông thật hơn."
Bạc Nhất Bạch ngồi lại ghế, ra hiệu cho Khương Tửu đi tới.
Ha người hoàn toàn chẳng màng đến ai, thản nhiên diễn thử. Có lẽ trên màn ảnh không thể nhìn ra điều gì nhưng Bạc Nhất Bạch làm người diễn chung rất dễ dàng nhận thấy.
Lúc tay Khương Tửu vươn tới từ phía sau, ban đầu cô không chạm vào người anh, chỉ là cách rất gần.
"Vì sao K phải vuốt ve Lâm Mặc?" Anh đột nhiên hỏi.
Cô vô thức đáp: "Vì coi Lâm Mặc như một món đồ chơi thú vị."
"Vậy cô phải vuốt ve thế nào mà trông như thèm khát ấy!"
Khương Tửu gật đầu, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó, tay dán sát vào sườn mặt Bạc Nhất Bạch, vì mới ngâm nước nên hiện tại da anh có chút mát lạnh.
Tay Khương Tửu từ từ trượt xuống, bàn tay dính sát vào da thịt chàng trai, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ dần tăng cao bên dưới da, thậm chí là nhịp đập của mạch.
Đầu ngón tay xoẹt nhẹ qua hầu kết của đối phương mang theo ý vị trêu đùa.
Ngón cái đã đặt hẳn lên huyệt Phong Trì sau cổ, chỉ cần cô dùng sức ấn một cái là có thể dễ dàng tước đi mạng sống của đối phương.
Trên mặt Khương Tửu lộ ra nụ cười sâu xa, Bạc Nhất Bạch ngẩng đầu, trong đáy mắt có gợn sóng nhẹ người khác khó mà phát hiện.
Bốn mắt nhìn nhau.
Anh nhìn cô nói: "Nhớ kỹ cảm xúc lúc này, tôi là món đồ chơi của cô. Còn cô, là kẻ săn thú, cô có thể làm càn và bạo dạn hơn."
Đôi môi đỏ mọng của Khương Tửu cong lên, dùng lực ở phần tay: "Tôi sẽ chiều theo ý anh!"
Hai người diễn thử với nhau mà chẳng quan tâm đến ai.
Người bên cạnh lại la hét trông lòng: Chịu hông nổi rồi má ơi!
Mặt Tang Điềm đỏ gay, tim đập như trống: "Tôi không chịu nổi rồi, tôi cảm thấy hiện tại của high hơn cả khi quay ban nãy nữa."
"Rõ ràng giây trước còn muốn giết người mà lúc này lại có cảm giác ngọt ngào như mía lùi."
"Biết hai người là kẻ thù mà sao cứ cảm thấy tương tác giữa họ làm tui bấn quá á!"
Trần Minh bên kia càng thêm khiếp sợ.
"Trời đất mẹ ơi, Bạc Nhất Bạch lại chịu hướng dẫn diễn xuất cho Khương Tửu?"
"Đúng là sống lâu mới thấy cảnh này, không phải cậu ta ghét rắc rối phiền phức lắm sao?"
Hết thời gian nghỉ ngơi, Khương Tửu và Bạc Nhất Bạch diễn lại lần nữa, hoàn toàn không bị NG mà cảnh này trực tiếp được cho qua, không khí này làm cho mọi người nổi hết da gà.
Trần Minh coi mà da đầu dựng ngược cả, quá là cuốn luôn
Sau khi quay bù thêm vài cảnh cận mặt, Khương Tửu kết thúc lượng công việc hôm nay, còn lại là quay cảnh diễn chung giữa Bạc Nhất Bạch và Tang Điềm.
Nhưng Khương Tửu cũng chưa rời đi mà ngồi cạnh Trần Minh xem hai người diễn xuất.
Trong phim này, cả hai đóng vai anh em ruột.
Lâm Mặc trống rỗng như thi thể khi ở trước mặt K
Nhưng với em gái Lâm Duyệt, Lâm Mặc lại có thể chút cảm xúc của con người.
Nhưng nụ cười của Trần Minh không giữ được lâu.
"Tang Điềm! Cô là người mù, người mù đó, biết chưa? Cô từng thấy người mù nào mà đảo tròng mặt khắp nơi không?"
"Đó là giả! Cô đang giả vờ đi tới ven đường, giả vờ không nhìn thấy đồ sứ nên sắp đụng vào nó, biết chưa hả?"
Tiếng quát của Trần hói đầu như sắp hất bay nóc nhà.
Sau khi NG ba mươi lần thì cuối cùng cảnh cùng được duyệt.
Tang Điềm "khóc lóc" đi tới, ôm lấy cánh tay Khương Tửu cầu xin sự an ủi.
"Khóc cái gì hả, đều debut từ nhỏ mà cô bị Khương Tửu đè bẹp dí thế sao được!" Trần Minh tức tới trợn trắng mắt.
Khương Tửu nghiêng đầu: "Đạo diễn Trần đang khen khéo là tôi diễn đạt à? Ông có thể nói thẳng một chút, tôi nhận hết mà!"
Icon "Trần Minh khinh khỉnh" +1
"Hôm nay quay xong rồi mà cô còn chưa đi à?"
Khương Tửu ngồi trên ghế gập, ha tay chống cằm: "Đoàn mình còn phát cơm mà, tôi không bận, ăn xong rồi về khách sạn cũng được."
Trần Minh:? Cô coi đoàn phim là nhà ăn hay gì?