Ảnh đế Bạc là đóa hoa kiêu kỳ thật nhưng Khương Tửu nhà chị ấy nào được tính là mỹ nhân rắn rết chứ.
Chị Lam thường hay châm chọc rằng Khương Tửu có gương mặt của ác nữ nhưng tính cách thì quá là chịu đựng nhịn nhục, đúng là phải xin lỗi nhan sắc trời cho này.
"Anh Bạc, tôi là An Lam của công ty giải trí Thiên Phong, cảm ơn anh đã ra tay giúp đỡ nhưng lần này anh tới là để?"
Bạc Nhất Bạch gật đầu, nói một câu ngắn gọn: "Để nói câu cảm ơn."
"Câu.. cảm ơn?" Chị Lam kinh ngạc.
"Nghe nói cô ấy đã cứu tôi."
Bạc Nhất Bạch nhìn Khương Tửu, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ, đồng thời còn toát ra vẻ lạnh lùng như đang nói việc công vậy.
Chị Lam vô thức nhìn về phía giường bệnh, trợn mắt với Khương Tửu: Em vào viện là vì cứu ảnh đế Bạc à?
Không đợi chị Lam kích động, Khương Tửu đã nói.
"Tôi cứu anh, anh giúp tôi, hai bên xem như huề, không ai lỗ, cũng không ai nợ ai."
Bạc Nhất Bạch ngước mắt nhìn cô.
"Kẻ vừa rồi là tên phạm tội nhiều lần, nếu cô cần giúp, tôi có thể cung cấp cho cô đội ngũ luật sư chuyên môn tốt."
Đích xác, Lý Hổ làm chuyện này cũng chỉ bị tạm giam vài hôm chứ không thể ăn cơm nhà nước được.
"Không cần!" Khương Tửu từ chối ý tốt của đối phương "Nếu muốn giúp tôi thật thì mong là anh Bạc đè chuyện này xuống giúp tôi vài hôm."
Chị Lam không hiểu yêu cầu này lắm!
Chuyện hôm nay họ là bên có lý mà, một cơ hội tốt để đổi chiều dư luận còn gì!
Bạc Nhất Bạch nhìn Khương Tửu đầy sâu xa nhưng không hỏi nhiều.
"Được!"
Chuyện này không khó!
"Cô có thể ra thêm một yêu cầu, miễn là trong khả năng của mình, tôi sẽ cố gắng làm cô hài lòng."
Khương Tửu nghe thế thì cười, chàng trai này có chút thú vị!
Bạc Nhất Bạch không thích phiền toái, càng không thích nợ ân tình của người khác.
Khương Tửu cũng không tự hỏi quá lâu: "Mời ăn cơm đi!"
Cô vừa lên mạng tìm hiểu, phát hiện thế giới này có đủ loại mỹ thực, đừng nói là ăn, trước kia cô còn chưa từng thấy nữa á.
Dù sao thì ở thời đại cô sống, "gạo" chỉ là thứ nằm trong sách sử mà.
Chị Lam ngạc nhiên, thầm nghĩ: Khá lắm!
Nếu chị ấy không làm việc lâu năm với Khương Tửu thì chắc sẽ tin mấy lời đồn "bợ đỡ" kia rồi.
Còn có cách lấy lòng này nữa à?
Bạc Nhất Bạch nhíu mày.
Không chờ anh mở miệng, Khương Tửu đã thay đổi lời nói: "Không cần anh ăn chung, trả tiền cơm là được."
Biểu cảm của Bạc Nhất Bạch trở nên kỳ lạ, lại thâm sâu nhìn Khương Tửu để xác nhận xem đối phương có đang nói đùa hay không.
Sau đó anh gật đầu: "Được thôi."
Khương Tửu nở nụ cười chân thành, cảm thấy không uổng phí mình xài bao nhiêu máu như vậy để cứu đối phương.
Đúng là người tốt biết tri ân báo đáp!
Vì vậy cô còn hỏi thêm một câu, ngữ điệu chân thành vô cùng: "Bữa cơm được mời có hạn mức cao nhất không? Anh có thể mời tôi mấy bữa?"
Chị Lam: "..."
Quá trời quá đất hà! Chi bằng em ôm đùi hẹn giờ cơm luôn cho xong!
Chị Lam thật sự không dám nhìn thẳng mặt Bạc Nhất Bạch đâu, giờ chỉ hận không thể chặn, bịt, lấp cái miệng của Khương Tửu lại thôi: Em làm gì thế? Em đang dùng tiền làm bẩn một vị thần sao?
Gì mà hạn mức cao nhất? Mời mấy bữa? Em chắc là mình không phải đang khiêu khích người ta chứ?
Phòng bệnh yên tĩnh.
Hiển nhiên chưa nhận ra là mình vô tình mạo phạm.
Bạc Nhất Bạch lấy di động ra, lời ít ý nhiều: "Wechat!
Khương Tửu thoải mái mở ra mã QR của Wechat, thêm bạn xong thì Bạc Nhất Bạch rời đi, không khí lại lạnh xuống.
Ra khỏi phòng bệnh, Bạc Nhất Bạch nhìn nick Wechat mới xuất hiện trong danh sách bạn bè, hình đại diện là cái đầu của một con Husky có màu lông đen trắng và mắt xanh lam.
Có thể nhìn ra được là giống thuần chủng, sự hoạt bát xen lẫn ngu đần tràn cả ra ngoài ánh mắt.
Bạc Nhất Bạch nhướng mày, đặt tay lên lồng ngực, đè nhẹ xuống, có chút đau đớn. Vì chỗ đó bị cắn một cái, da bị rách, còn lưu lại dấu răng.
Bạc Nhất Bạch xoa ấn đường than:" Rắc rối! "
Mà đống" rắc rối "này còn giỏi cắn người nữa kìa!
Trong phòng bệnh.
" Khương Tửu, nghe chị nói đi, chúng ta đi khám phần đầu nha! "
" Ảnh đế Bạc là người tri ân báo đáp, còn hào phóng, nhân phẩm khá tốt! "
Hai người cứ như ông nói gà, bà nói vịt vậy.
Chị Lam phát điên:" Em biết mình đã bỏ qua cơ hội tốt cỡ nào không? Nếu Bạc Nhất Bạch chịu giúp đỡ, dù chỉ là nói đỡ cho một câu thôi thì vấn đề khó khăn của em có thể được giải quyết một cách dễ dàng rồi. "
" Kết quả là em lại đòi tiền! Em thiếu tiền tới thế à? "
" Không tính là thiếu! "Dù chủ cũ cơ thể này đã bị tan nát cả sự nghiệp nhưng dù sao cũng là ngôi sao nhí debut, vẫn có chút của để dành.
Dù phần lớn đã bị mang đi lấp vào ái động không đáy là người cha nghiện cờ bạc, số còn lại không bao nhiêu nhưng tạm thời là không đói chết.
" Vậy em yêu cầu gì không được mà đòi Bạc Nhất Bạch bao cơm tháng hả? "Chị Lam hạn hán lời luôn:" Em đọc tiểu thuyết nhiều quá hay sao, cho rằng như vậy là có thể thu hút sự chú ý của Bạc thần à? "
Khương Tửu buồn cười, nhìn chị Lam bằng ánh mắt thâm thúy:" Bạc thần? Chị Lam là fan Bạc Nhất Bạch à? "
" Chị không phải! "Chị Lam chối bay, trong lòng lúng túng, suýt bại lộ" thân phận thật "rồi.
Chị ấy ho khan hai tiếng, nghiêm mặt nói:" Nói chuyện chính, em bị bịa đặt, bôi nhọ, thêm vụ người đàn ông vừa rồi nữa, em có làm mích lòng ai không? "
Khương Tửu đáp, chắc là Hoa Viện lại ra tay.
Trước khi hôn mê, cô đã báo cảnh sát, chắc ba tên kia đã bị bắt, trong điện thoại của đám ác ôn đó có ghi chú cuộc gọi của Hoa Viện, nhưng nếu cô ả kia dám công khai gọi điện thì chắc nghĩ rằng bản thân sẽ không bị tóm được.
Khương Tửu không quá để tâm nhưng đối phương lại vội vàng mướn người tới gây rắc rối cho mình thì có vẻ đã tới tình trạng chó cùng rứt giậu.
Khương Tửu cong mắt, hàng mi rũ xuống bao phủ tia sáng lạnh trong mắt.
Hoa Viện phải không.. vậy tôi sẽ chơi đùa với cô một cách" đàng hoàng "ha!
Chị Lam ở cạnh nghĩ mãi không rõ:" Chị không hiểu, nếu như thế thì em nhờ Bạc Nhất Bạch áp chuyện này xuống giùm làm gì? "
" Đánh rắn phải đánh dập đầu, giết địch phải dùng một kích chí mạng! "Khương Tửu cười nhạt:" Dù việc vừa rồi đã bị up lên mạng, đối phương vẫn có thể cắn ngược lại là chúng ta tự biên tự diễn. "
Khương Tửu giật lấy di động của Lý Hổ, cũng đã thuận tiện xem bình luận rồi.
Sự ác ý của họ như muốn tràn ra cả màn hình.
Thế thì làm sao có thể xóa bỏ mọi thứ chỉ với việc xử lý một Lý Hổ?
" Em không cần tẩy trắng! "
Khương Tửu cầm khay ăn trên sàn lên, trong lòng mặc niệm: Kẻ thù nát bấy nhầy mới là kết cục tốt nhất!
Chị Lam nhất thời bị sự tự tin lẫn hờ hững của Khương Tửu dọa sợ quên mất nên nói gì nên vô thức đáp:" Sao chị thấy em cứ như biến thành người khác ấy. Chúng ta hợp tác lâu thế mà giờ chị mới biết em có võ? "
Khương Tửu cười, trong đôi mắt đẹp lấp lóe tia sáng:" Sau này chị sẽ biết thêm nhiều điều nữa. "
Thấy nụ cười của cô, tim chị Lam giật thót một cái.
Chị ấy biết Khương Tửu đẹp, nhưng trong showbiz không thiếu người đẹp, nhiều năm qua, chị ấy cũng đã" miễn dịch "với nhan sắc của Khương Tửu, thậm chí là có chút cảm giác bình thường.
Nhưng Khương Tửu ngày xưa như viên trân châu bị bụi bao phủ, còn hiện tại, tro bụi bị lau sạch, để lộ ra hào quang và vẻ mỹ diệu vốn có.
Trong tích tắc vừa rồi, chị Lam có cảm giác tim đập dồn dập, mặt đỏ au.
Làm người quản lý thì sao có thể bị chính nghệ sĩ của mình mê hoặc chứ!
Chị Lam bình tĩnh lại, thấy động tác của Khương Tửu thì vô thức hỏi:" Em cầm khay ăn làm gì đó? "
" Ăn cơm. "Khương Tửu liếm môi:" Bác sĩ nói em thiếu máu mà, phải ăn uống nhiều để bồi bổ cơ thể. Cơm bệnh viện ngon mà rẻ, lời nha. "
Lời á? Ngon mà rẻ á?
Chị Lam bất giác nhớ tới giao dịch cơm tháng giữa Bạc Nhất Bạch và Khương Tửu:" Chị thấy em điên rồi! "
Khương Tửu: Hử?
Chị Lam nghiến răng:" Em đã làm thần linh bị ô uế! "Em dám dùng tiền nhục nhã một vị thần!
" Trên đời này có thần thánh à? "Khương Tửu cười ra tiếng.
" Là Bạc Nhất Bạch đó! Anh ấy là Bạc thần! "
Khương Tửu cảm thấy logic không đúng, người lấy tiền là cô, nếu phải xét người bị ô uế thì chính cô mới là" nạn nhân "mà.
Nhưng" ô uế "kiểu này..
" Thần linh? "Cô lười nhác đi ra ngoài:" Làm ô uế thần linh mà đổi ra được mười chén cơm tẻ thì chắc em không để bụng việc làm ô uế thêm vài lần nữa đâu chị. "
Chị Lam:"..."
Đảm bảo 99% là não em có vấn đề rồi!