• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buông tiểu Mông ra, Lôi Nhất Minh mỉm cười nói với nó, “Đi, chúng ta đi tìm ba ba rồi cùng nhau ăn pizza được không?”

Tiểu Mông cao hứng kêu to “Vạn tuế!”

Lôi Nhất Minh nắm tay nó lên xe, lấy đồ chơi từ ghế sau đưa cho nó, thuận tiện thắt dây an toàn luôn. Hắn vừa khởi động xe vừa nghĩ, cho dù băng dày ba thước thì muốn hắn thực sự bỏ mặc Thẩm Quần căn bản là không thể được, không bao giờ có chuyện đó.

(băng dày ba thước: nguyên văn: băng đống tam xích phi nhất nhật chi hàn =冰冻三尺非一日之寒: băng dày ba thước ko phải cho một ngày lạnh, ý chỉ bất cứ chuyện gì cũng đều có nguyên nhân sâu xa, ko phải trong chốc lát mà có thể hình thành. Ý anh ở đây là tình cảm của anh dành cho Thẩm Quần ko phải ngày một ngày hai, muốn bỏ mặc y là ko thể)

Xe vừa chạy ra đường cái liền thấy một đám người vây quanh cả đường. Lôi Nhất Minh nhíu mày, trong lòng không hiểu sao lại thấy vô cùng lo lắng. Hắn bỏ dây an toàn, nói với tiểu Mông đang ngồi bên canh, “Ngoan ngoãn đợi ở đây Đạt Đạt phải đi xem có chuyện gì.”

Tiểu Mông “Úc” một tiếng, vừa nghịch đồ chơi vừa gật đầu.

Lôi Nhất Minh mở cửa xe, đẩy đám người qua, liền thấy một bóng dáng quen thuộc té xỉu bên vệ đường.

“Mau tránh ra!” Dùng sức đẩy đám người đang vây quanh Thẩm Quần, Lôi Nhất Minh vọt tới trước mặt Thẩm Quần, cẩn thận ôm y đứng lên, “Sao lại thế này? Ai trong các người làm y té xỉu?” Nói xong liền nhìn quanh bốn phía, hung tợn chất vấn người xung quanh.



“Không liên quan đến chúng tôi, chúng tôi chỉ thấy anh ấy té xỉu thôi.”

“Đúng vậy a, chúng tôi chỉ đi ngang qua đây thôi.”

“Anh biết anh ấy thì mau đưa anh ấy đến bệnh viện đi.”

“Sắc mặt anh ấy kém như vậy, vừa nhìn đã biết là ăn uống không đủ, chắc chắn là tụt huyết áp rồi.”

Lôi Nhất Minh mặc kệ đám người tốt bụng xung quanh. Cứ để bọn họ xem náo nhiệt cũng được, hắn ôm y vào lòng mình, nhẹ nhàng nâng mặt y lên, gọi tên y, “Thẩm Quần, Thẩm Quần?”

Mặt Thẩm Quần không chỉ tái nhợt mà còn lạnh đến dọa người! Lôi Nhất Minh cầm lấy ngón tay lạnh lẽo của y, lấy tay mình bao phủ toàn bộ bàn tay y, cố gắng truyền nhiệt độ ấm áp của mình cho y.

Một lúc lâu sau, Thẩm Quần mới nhẹ nhàng giật giật lông mi, chậm rãi mở to mắt, đối diện với ánh mắt lo lắng của Lôi Nhất Minh. Y chậm rãi vươn tay, xoa nhẹ lên mặt hắn, “Cậu…”

“Là tôi! Bây giờ đừng nói gì cả, để tôi mang anh đến bệnh viện.” Lôi Nhất Minh cởi áo khoác trên người, bao lấy người y, ôm y đi đến chỗ đậu xe.

Hắn nhớ ngày đó khi Phương Thiên nói đến Thẩm Quần lại dùng từ ‘nhặt’, xem ra lúc này hắn đã nhặt được Lôi Nhất Minh rồi! Ôm lấy người còn nhẹ hơn lúc mình rời đi rất nhiều, Lôi Nhất Minh cảm thấy vừa hối hận vừa đau lòng. Hắn không nên mặt kệ Thẩm Quần một thời gian dài như thế khi mà đã biết rõ mọi việc.

“Anh không tự chăm sóc mình!” Những lời này không phải là một câu hỏi mà dùng ngữ khí vô cùng khẳng định.

Thẩm Quần bị bao trong áo khoác hắn, chỉ lộ ra gương mặt. Y nhìn Lôi Nhất Minh chằm chằm, chỉ si ngốc nhìn hắn như vậy, không nói cũng không hành động gì.

Lôi Nhất Minh dùng sức ôm chặt y, ba bước thành hai bước chạy về xe, mở cửa cẩn thận đặt Thẩm Quần vào ghế sau.

“Ba ba xảy ra chuyện gì?” Tiểu Mông xoay người, dùng đôi mắt to nhìn Thẩm Quần, lại quay đầu nhìn nhìn Lôi Nhất Minh.

“Không có việc gì…” Thanh âm Thẩm Quần nhẹ như con mèo con mới sinh, hữu khí vô lực, thực sự là làm cho người ta còn bất an hơn cả không nói gì.

Tiểu Mông nhìn Lôi Nhất Minh cầu cứu, nhỏ giọng hỏi, “Ba ba có chết được không?”

“Đừng lo lắng! Mới có vậy dao chết được? Lại còn có chú trong chừng mà.” Lôi Nhất Minh ngồi lại ghế lái, quay đầu nhìn Thẩm Quần bị bao chặt trong áo, mỉm cười sờ sờ đầu tiểu Mông, “Không phải sợ, chú nói không sao đâu, ba ba nhóc chắc chắn không việc gì cả.”

Tiểu Mông dùng sức gật gật đầu, dùng vẻ mặt sùng bái nhìn Lôi Nhất Minh, lớn tiếng nói, “Có Đạt Đạt ở đây, cháu không sợ!”

Lôi Nhất Minh lại khởi động xe, bổ sung một câu trong lòng, “Có ta ở đây thì dù có là ai cũng đừng nghĩ đến việc khi dễ ba ba nhóc, ngay cả gã cũng không được!”

**********************

“Thiếu, thiếu, thiếu, thiếu, thiếu…” Cây bút đỏ trong tay Thượng Dung không ngừng khoanh tròn trên chỉ số chỉ tiêu rồi đưa ra một kết luận như chém đinh chặt sắt, “Suy dinh dưỡng nghiêm trọng, cứ thế này thì chẳng khác nào một cái thây khô!”

Nói xong gã quay đầu nhìn Lôi Nhất Minh, biểu tình như ‘tôi biết ngay mà’, “Nếu cậu không tìm y, có lẽ chỉ còn cách tay y nhặt xác nữa thôi! Tôi biết y sẽ không tự chăm sóc cho mình, nhưng không ngờ lại quá đáng thế này. Không biết là y rất tin tôi, coi tôi có cánh cải tử hoàn sinh hay là tin tưởng rằng mình có chín cái mạng như mèo nữa!”

Lôi Nhất Minh trừng mắt, liếc Thượng Dung một cái, lại quay đầu nhìn Thẩm Quần đang tiếp nước biển đã ngủ thiếp đi, oán hận thở dài, “Y không phải cố ý đâu! Y không muốn mang thêm phiền toái cho người khác.”

“Chính vì vậy nên tôi mới không có cách nào trách y được. Lo mà chăm sóc y đi, tiểu Mông để đó tôi trông cho.”

“Để tôi trông tiểu Mông là được rồi, không dám phiền đến anh.”

“Làm gì mà dùng ánh mắt này nhìn tôi? Tôi luôn chăm sóc nó từ trước đến giờ mà…” Nói lời này, Thượng Dung ái muội cười ha ha. Gã đương nhiên sẽ không làm trò trước mặt tiểu Mông, thế là đưa tay vỗ vỗ bả vai Lôi Nhất Minh, “Nói giỡn thôi, tôi cũng chẳng phải là người không phân biệt được nặng nhẹ. Khi nó vẫn còn trong bụng mẹ, tôi đã luôn nhìn nó rồi, đương nhiên có tình cảm cũng là chuyện bình thường. Chẳng lẽ lâu ngày không gặp, cậu không muốn nói chuyện với Thẩm Quần sao? Có cái đuôi nhỏ ở đó, những lời buồn nôn sao có thể nói ra được?!”

Nhất châm kiến huyết! Vấn đề của bọn họ đúng là không thể nói trước mặt tiểu Mông được!

“Anh đừng nói lung tung trước mặt nó.” Cũng đừng hòng mơ tưởng thay thế địa vị của tôi trong cảm nhận của tiểu Mông. Lôi Nhất Minh bổ sung trong lòng!

“Yên tâm, tôi không nhàm chán như vậy.”

“Tiểu Mông ngoan, đi chơi với chú này một chút đi, chú và ba ba cháu có lời muốn nói.” Lôi Nhất Minh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào tiểu Mông, dặn dò nó, “Ngoan ngoan nghe lời, cũng phải biết lễ phép, bằng không chú sẽ tức giận.”

“Cháu nghe lời Đạt Đạt!” Tiểu Mông dùng sức gật đầu.

Thượng Dung dắt nó ra khỏi phòng bệnh, đi xa rồi mà Lôi Nhất Minh còn mơ hồ nghe thấy tiếng Thượng Dung, “Sao vậy? Lúc trước không phải còn nhận chú là Đạt Đạt, giờ lại thay lòng đổi dạ rồi sao?”

“Cháu không cần chú đâu, cháu đã tìm được Đạt Đạt thật sự rồi!”

Thanh âm hai người dần dần không nghe thấy nữa. Lôi Nhất Minh lấy lại tình thần, nhìn Thẩm Quần đang say ngủ, lại nhìn bình truyền nước, thấy nước còn khá nhiều. Lôi Nhất Minh thay Thẩm Quần đắp chăn, nhưng chỉ một động tác nhẹ nhàng như vậy thôi cũng là Thẩm Quần bừng tỉnh. Hai người như đang trong đoạn dừng hình trên điện ảnh, nhìn nhau hồi lâu. Cuối cùng, Lôi Nhất Minh mở miệng trước, “Đói không?”

Thẩm Quần lắc lắc đầu, “Tôi tưởng đang nằm mơ!”

“Nếu tôi nói là anh đang mơ thì sao?” Lôi Nhất Minh gợi khóe miệng, “Anh cho rằng da mặt tôi thực sự dày như tường thành thật sao? Bị anh cự tuyệt một lần mà còn dũng khí đến tìm anh?”

“Thực xin lỗi…” Thẩm Quần cười, nhưng trong mắt đã ầng ậc nước, “Người không có dũng khí là tôi.”

“Thượng Dung nói anh xem anh là người có chín cái mạng như mèo, nhưng tôi thấy người có chín cái mạng là tôi mới đúng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK