“Dù anh có thế nào thì tôi vẫn không chán ghét, chỉ biết tôi càng yêu anh hơn.” Lôi Nhất Minh cúi đầu, hôn lên mắt y, môi hắn cũng dính chút ít nước mắt.
“Thực xin lỗi…”
“Tôi không cần anh phải giải thích, ngay từ đầu đã không cần! Anh biết cái tôi cần là gì mà.” Có nhiều việc, một khi không mở miệng đúng thời điểm, một khi đã trôi qua rồi thì căn bản không thể nào cởi bỏ được nữa.
Thẩm Quần nhìn Lôi Nhất Minh, cắn răng đến cả nửa ngày, lại không biết nói từ dâu, cuối cùng vẫn lựa chọn cúi đầu im lặng.
“Nhìn tôi, không cần trốn!” Lôi Nhất Minh vươn tay bắt lấy cằm y, buộc y phải nhìn thẳng vào mình, “Biết không, tình yêu là chuyện của hai người; một mình anh gánh không nổi, ngay cả tôi cũng vậy. Tôi không phải mình đồng da sắt, anh cũng không. Chúng ta đều đã bị thương. Anh nhìn vết thương trên người tôi xem, đó là tôi chịu vì anh, vì thế anh phải chịu trách nhiệm. Anh còn trốn tránh như vậy là muốn nhìn thấy thêm vết thương trên người tôi sao?”
“Không phải, không phải!” Lời nói của Lôi Nhất Minh làm Thẩm Quần vô cùng kích động. Y giãy dụa muốn đứng dậy, thiếu chút nữa là làm gãy cả kim truyền.
“Đừng lộn xộn!” Đè y lại, Lôi Nhất Minh cau mày nhìn y.
“Thực xin lỗi, thật sự xin lỗi! Tôi chưa bao giờ muốn làm cậu bị thương. Tôi thực hối hận! Nhưng tôi rất sợ, sợ nếu tôi không rời khỏi cậu, tôi sẽ tự tay làm tổn thương cậu. Tôi không biết nên làm cái gì bây giờ. Tôi rất hi vọng cậu sẽ quên tôi đi, nhưng tôi lại sợ cậu sẽ thực sự quên tôi. Tôi ở lại thành phố này, chỉ hy vọng một ngày nào đó có thể không hẹn mà gặp. Tôi, tôi không biết phải nói thế nào, nhưng tôi thực sự, thực sự không muốn làm tổn thương cậu. Tôi không hề…” Thẩm Quần dùng sức lắc đầu, “Tôi thà rằng chính mình bị thương cũng không muốn làm cậu bị thương…”
“Tôi thì sao? Tôi có thể trơ mắt nhìn anh tự làm tổn thương mình mà vẫn có thể vui vẻ hạnh phúc sống sao?” Lôi Nhất Minh nheo mắt nhìn Thẩm Quần, “Anh thay tôi quyết định như thế, có bao giờ thực sự hỏi ý kiến của tôi chưa? Sáu năm trước đã thế, sáu năm sau vẫn vậy! Thẩm Quần, anh không cần ôn nhu mà thương tổn tôi như thế, hơn nữa lại còn từng chút từng chút tự hủy hoại chính mình! Tôi! Không! Cho! Phép! Anh! Làm! Như! Vậy!” Vài từ cuối cùng, Lôi Nhất Minh nói rất chậm rất nặng, hơn nữa còn như nghiến răng nghiến lợi.
Thẩm Quần không nói gì, ngơ ngác nhìn Lôi Nhất Minh.
Lôi Nhất Minh hít sâu một hơi, bình phục cảm xúc quá mức kích động của chính mình, buông Thẩm Quần ra, “Thượng Dung đã cho biết khá nhiều chuyện, nhưng còn một số chuyện tôi cần hỏi anh, đừng nói dối tôi được không?”
Thẩm Quần nhẹ nhàng gật gật đầu.
“Anh yêu tôi không?”
Gật đầu, vẫn là gật đầu.
“Vậy anh thấy tôi yêu anh không?”
Thẩm Quần sửng sốt một chút, một lát sau mới không xác định gật gật đầu, “Có lẽ.”
“Không phải có lẽ, là thực sự!” Lôi Nhất Minh cúi người, lấy tay ôm mặt y, gằn từng tiếng nói, “Anh nghe cho rõ đây, tôi yêu anh! Vô cùng vô cùng yêu anh! Từ khi tôi quen biết anh cho tới bây giờ, tôi vẫn luôn yêu anh, hơn nữa còn tiếp tục yêu đến sau này nữa. Anh có thể không tin tôi, nhưng chúng ta có thể mang đáp án giao cho thời gian! Tôi sẽ không rời khỏi anh, cũng không cho phép anh rời khỏi tôi, lại càng không cho phép anh sống mãi trong thế giới ảo tưởng. Tôi muốn anh thấy tôi đang thực sự ở đây!
“Tôi đang ở ngay đây! Người mang tiểu Mông đến khu vui chơi là tôi, không phải bóng dáng hư ảo nào đó; người làm điểm tâm khó nuốt cho anh cũng là tôi, không phải bóng dáng hư ảo nào đó. Người đưa tiểu Mông đến nhà trẻ, tặng nó đồ chơi là tôi, không phải bóng dáng hư ảo nào đó. Người ôm anh, hôn anh, yêu anh, quan tâm đến anh cũng đều là tôi, không phải bóng dáng hư ảo nào đó. Tôi muốn tồn tại dưới ánh mặt trời, tôi cũng muốn tiểu Mông tồn tại dưới ánh mặt trời, ngay cả anh cũng vậy!” Nói xong Lôi Nhất Minh vươn tay, mang theo tự tin tràn đầy tươi cười nhìn Thẩm Quần, “Nắm lấy tay tôi, chỉ cần anh nắm tay tôi, chúng ta có thể thử xem xem, cái gì mới thực sự là hạnh phúc!”
“Nhưng tôi sợ sẽ làm tổn thương cậu.” Thẩm Quần nắm chặt drap giường, trong thanh âm có sự dao động rõ ràng.
“Trước tiên tôi phải phản bội anh đã.” Lôi Nhất Minh nhìn y.
“Nhưng…”
“Không có nhưng nhị gì cả!” Ngữ khí không chút thương lượng, đồng thời lại tràn ngập dụ hoặc, “Anh rời khỏi sáu năm, mỗi ngày tôi đều nhớ đến anh, nghĩ đến một ngày nào đó chúng ta lại ở bên nhau. CHờ cho đến khi chúng ta gặp lại chắc chắn sẽ là hạnh phúc, vậy vì sao lại không cho chính mình một cơ hội? Vì sao anh nhất quyết tin rằng chúng ta chỉ có làm tổn thương nhau?”
“Cậu… có thể đồng ý với tôi một việc không?” Suy nghĩ thật lâu, Thẩm Quần chậm rãi vươn tay, những ngón tay lại dừng trước khi chạm đến đầu ngón tay Lôi Nhất Minh.
“Chuyện gì?”
“Nếu, tôi nói là nếu… Nếu có một ngày cậu không còn yêu tôi nữa, xin cậu đừng cho tôi cơ hội làm tổn thương cậu, được không?”
Đây là cái loại yêu cầu gì vậy? Lôi Nhất Minh cười khổ, lắc đầu trong lòng. Nhưng hắn vẫn thở dài. Gật đầu với Thẩm Quần, “Nếu, tôi cũng nói là nếu… Nếu có một ngày nào đó tôi thay lòng đổi dạ, tôi nhất định sẽ chạy đến nơi mà anh không thể tìm thấy, sẽ không cho anh có cơ hội làm tổn thương tôi, như vậy là được rồi chứ?!”
Thẩm Quần rưng rưng nước mắt, mỉm cười gật gật đầu, ngón tay run rẩy đụng vào đầu ngón tay của Lôi Nhất Minh, rốt cục bị hắn bao lấy, nắm chặt trong tay mình.
“Không được trốn nữa, có trốn cũng không thoát.”
“Được!”