• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời dần chuyển đỏ rồi màn đêm đen cũng buông xuống. Lúc này Kyan mới đứng dậy rời khỏi phòng làm việc đi đến phòng cậu. Kyan đứng trước cửa có chút chần chừ nhưng cuối cùng vẫn đưa tay lên gõ cửa.

Một lúc lâu sau anh mới thấy cánh cửa mở ra, là Daniel ra mở cửa. Cậu nhìn thấy người đó là Kyan thì bất ngờ, nhưng sự bất ngờ đó cũng chỉ ánh lên vài giây rồi cậu lại trở về trạng thái ban đầu.

"Ừm, cậu ăn tối chưa."

Bởi vì thời gian làm việc của anh nên anh không bao giờ ăn tối cùng cậu được, Daniel đứng qua một bên cho Kyan vào phòng rồi gật đầu ý bảo mình đã ăn rồi.

"Vậy thì tốt." Không hiểu sao Kyan bỗng dưng cảm thấy ngại ngùng khi đối mặt với Daniel.

Anh luống cuống ngồi xuống ghế, cậu thấy vậy thì cũng tiến lại rót cho anh ly trà.

"Người hãy để thần nữ làm việc này." Hanna đột nhiên xuất hiện khiến cậu giật mình, ấm trà đang cầm trên tay cũng run lên một cái rồi rớt xuống bàn, nước trà đổ ra lênh láng cả mặt bàn rồi chảy xuống sàn.

Kyan vội vàng cầm tay Daniel lên xem, "Có bị bỏng ở đâu không."

May thay vì độ rớt không cao nên ấm trà chỉ bị tràn nước, Hanna thấy cậu như vậy thì trong lòng tự trách bản thân mình. Cô tiến lên dọn dẹp, đang cúi người lau bàn cô bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, liền biết rằng Kyan đang liếc nhìn cô, cô sợ hãi nuốt nước bọt, sau khi lau dọn xong cô nhah chóng rời đi.

Daniel nhìn Kyan quan tâm nâng niu bàn tay gầy gò của mình mà trong lòng có chút vui nhưng cậu lại không thể hiện ra mặt. Cậu rút tay lại rồi với lấy tờ giấy viết viết vài chữ rồi đưa cho Kyan.

"Còn anh?"

Kyan nhìn hai chữ trên giấy không biết cậu hỏi gì, một lúc sau mới nhớ ra lúc nãy mình hỏi cậu đã ăn chưa, chắc là cậu cũng lo lắng nên mới hỏi mình. Nghĩ như vậy Kyan giả vờ xoa xoa bụng rồi rầu rĩ đáp, "Tôi chưa ăn tối, hay cậu cùng xuống ăn với tôi, được không."

Mặc dù biết Daniel đã ăn tối nhưng anh không muốn ăn một mình nên mới mửo lời mời. Không ngờ rằng cậu chần chừ vài giây rồi gật đầu cùng anh xuống phòng ăn.

"Cậu có muốn ăn thêm chút gì không." Ăn một mình trước mặt người khác như vậy có hơi bất lịch sự anh liền quay sang hỏi nhỏ cậu.

Daniel cầm tờ giấy lên, "Sữa." Vỏn vẹn một chữ nhưng cũng đủ cho cho Kyan hiểu.

"Được, tôi sẽ kêu người nấu cho cậu ly sữa."

Kyan có chút thắc mắc, lúc trước anh chưa bao giờ thấy cậu uống sữa trước khi ngủ, sao bỗng dưng hôm nay lại muốn uống, không lẽ bệnh tình của cậu đã chuyển nặng sao. Kyan nghĩ vậy thì thoáng nhìn qua Daniel, vẫn dáng người mảnh khảnh ấy đã có thêm chút thịt nhưng dường như nét mặt của cậu càng lúc càng buồn bã hơn lúc mới tới.

Trong lòng anh thầm hốt hoảng, nhất định ngày mai anh phải tìm tên bác sỹ kia nói chuyện thêm một lần nữa.

Daniel nhìn ly sữa ấm nóng trong tay mà thất thần, cậu không có thói quen uống sữa vào buổi tối. Nhưng vì Kamel đã nói rằng uống sữa trước khi ngủ sẽ giúp cậu ngủ tốt hơn, sẽ không gặp lại giấc mộng đó lần nào nữa nên cậu mới phải uống. Thứ nước trắng đục béo ngậy này làm cho cậu cảm thấy chán ghét vô cùng.

"Sao vậy, nếu không thích thì có thể không uống. Đừng ép bản thân quá."

Daniel nghe vậy thì lắc đầu, cầm ly sữa nhắm mắt rồi uống một hơi hết sạch. Cậu cố gắng kiềm chế lại cảm giác muốn nôn ra của mình, phải vài phút sau cậu mới không còn cảm thấy gì nữa, lúc đó Daniel mới nhẹ nhàng thở phào. truyện kiếm hiệp hay

Kyan chỉ nhìn cậu nhưng không nói câu nào, hành động của cậu dạo gần đây rất kỳ lạ, luôn né tránh anh nhưng cũng gần gũi với anh. Lúc thì nhìn anh trìu mến, lúc lại lạnh lùng đối mặt với anh khiến anh khó hiểu tột cùng.

Sau khi ăn tối xong cũng đã gần khuya, Kyan cùng Daniel trở về phòng. Trước đây trong tủ đồ chỉ có vài bộ đồ của cậu nhưng ngày qua ngày những đêm mà Kyan ở phòng cậu thì chỗ trống trong tủ đã được anh lấp đầy. Những bộ đồ xa xỉ với đường nét may tinh xảo và hoa văn riêng biệt khiến chúng luôn luôn nổi bật.

Mỗi khi Daniel mở tủ cậu cũng bị những bộ đồ ấy hút mắt, cũng giống như chủ nhân của bộ đồ. Kyan là người đàn ông hoàn hảo luôn thu hút ánh nhìn của cậu, từng cử chỉ từng nụ cười cậu đều quan tâm, nhưng có lẽ nụ cười ấy sẽ mãi mãi không thuộc về cậu.

"Cậu không cần chờ tôi đâu, cứ ngủ trước đi." Kyan ấn Daniel nằm xuống giường, kéo chăn lên đắp cho cậu rồi quay đi bước vào phòng tắm.

Mặc dù Kyan nói cậu không cần phải thức nhưng cậu lại không thể ngủ được. Lúc tắm xong Kyan tưởng rằng Daniel đã ngủ chỉ choàng hờ khăn tắm bước ra, không ngờ vừa quay sang liền thấy một ánh mắt dõi theo nhìn anh từ trên xuống dưới khiến anh giật mình vội vàng che lại chỗ đó.

"Sao.. Sao cậu vẫn chưa ngủ. Là không ngủ được hay có gì không thoải mái sao."

Daniel lắc đầu, cậu muốn nói cho Kyan biết rằng cậu vẫn luôn đợi anh nhưng khi mở miệng ra cậu lại không thể phát ra tiếng, có lẽ trong thâm tâm cậu vẫn chưa chấp nhận việc giao tiếp cùng với người khác.

Kyan nhanh chóng mặc quần áo vào rồi leo lên giường ôm cậu vào lòng, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve dọc sống lưng cậu như thể đang vỗ về một đứa trẻ, "Không sao, tôi sẽ luôn ở bên cậu mà."

Từng cái vuốt ve ấy cứ như lời an ủi khiến cậu dần chìm vào giấc ngủ. Kyan chăm chú nhìn cậu, nương theo ánh trăng mờ ảo chiếu vào anh có thể hình dung ra được cậu khi ngủ trông xinh đẹp đến nhường nào. Người ở trước mặt này luôn làm anh cảm thấy rung động mỗi khi gặp mặt, nhưng người ấy lại chả biết gì cả, cứ ngây ngô ở trước mặt anh làm những hành động vượt quá giới hạn khiến anh không thể chịu nổi.

Từ lúc biết thân phận thật sự của Daniel, anh luôn cố gắng kiềm chế sự ham muốn chạm vào cậu trong chính mình. Phải nói rằng cậu thật sự rất đẹp, đẹp hơn những mỹ nhân mà anh đã từng gặp, vậy nên anh không muốn phá hủy sự xinh đẹp ấy, hãy để cậu tỏa sáng dưới ánh mặt trời, trở thành ánh sáng trong lòng anh.

Kyan nhẹ hôn lên trán cậu, "Ngủ ngon." Xúc cảm mềm mại nằm trong tay khiến anh yêu thích không rời, ôm chặt cậu vào lòng Kyan cũng từ từ chìm vào giấc mộng của mình, giấc mộng tìm kiếm ánh sáng ấy.

Daniel nhìn xung quanh, một màu trắng xóa chói mắt khiến cậu không thể nhìn rõ được. Dường như đây là lần đầu tiên cậu ở trong đây, Daniel cố gắng thích nghi với ánh sáng chói mắt ấy. Cậu bình thản bước lên một bước dò xét phía trước, cảm thấy không có gì nguy hiểm cậu liền tiếp bước.

Đi được vài bước cậu liền nghe thấy một giọng nói gắt gỏng từ đâu truyền tới, Daniel giật mình quay người lại phát hiện ra Jessica đã đứng đằng sau đó từ bao giờ. Mái tóc vàng óng nổi bật trong không gian trắng muốt cùng chiếc váy đỏ thẫm như giọt máu chảy ra từ tay cậu, nhỏ từng giọt xuống sàn nhà trắng như thể điểm xuyến lên nền tuyết trắng vài đóa hoa hồng.

Daniel nhìn xuống bàn tay cậu, rõ ràng cậu không cảm nhận được sự đau đớn nhưng ở lòng bàn tay đã có một vết thương hằn sâu vào, máu ồ ạt chảy ra khiến cậu vội lấy vạt áo mình đang mặc lau đi nhưng càng lau màu đỏ thẫm ấy càng lan rộng ra trên vạt áo.

Cậu bối rối nhìn xung quanh mình, chỉ có mỗi Jessica đứng trước mặt cậu, nhìn cậu rồi nở nụ cười quái dị, đôi môi đỏ chót kia cứ ngày càng nâng lên cao hơn đến nỗi khóe miệng của cô chạm đến vành tai. Đôi mắt ấy nhìn cậu một cách khinh bỉ, dường như cô đã biết được bí mật nào đó khiến cậu rùng mình bất giác lùi lại.

Jessica không nói gì, chỉ phát ra tiếng cười man rợn kia càng lúc tiến gần lại chỗ cậu. Daniel sợ hãi muốn quay đầu bỏ chạy nhưng đôi chân cậu như bị thứ gì đó ghìm lại không thể nhúc nhích nổi, cậu nhìn xuống dưới chân, những bàn tay từ dưới vũng máu mọc lên nắm chặt lấy cổ chân không cho cậu chạy đi.

Nỗi sợ ngày càng dâng lên, Jessica cũng càng tiến gần tới cậu. Đột nhiên bên cạnh Jessica xuất hiện thêm một bóng người, bóng dáng quen thuộc kia khiến cậu không thể nhầm lẫn thành ai khác được. Kyan đột ngột xuất hiện, anh lạnh lùng nhìn cậu đứng ngây ngốc một chỗ, áo quần dính đầy vệt máu, vết thương trên tay không có dấu hiệu ngừng chảy máu, dòng máu như thác nước đổ xuống sàn nhà loang thành một vũng.

Daniel vừa nhìn thấy Kyan thì mọi sự sợ hãi liền tan biến, cậu cứ đứng đó chờ anh đến cứu mình. Đứng một lúc lâu cậu vẫn không thấy anh nhúc nhích thì có hơi hoảng hốt, khuôn mặt lạnh lùng kia như cậu trả lời cho câu hỏi hiện giờ của cậu. Kyan ở trước mặt cậu sao lại xa lạ đến thế, Kyan mà cậu biết khi nhìn thấy cậu như vậy sẽ mau chóng chạy đến bên cậu, nhẹ nhàng an ủi, băng bó vết thương cho cậu.

Daniel muốn gọi tên anh, nhưng khi hé miệng thì sợ sợ hãi ập đến khiến cậu run đến nỗi răng va vào môi cắn đến chảy máu. Cậu không thể chịu nổi nữa liền nhắm nghiền mắt, cậu không muốn nhìn thấy sự sỡ hãi bên trong chính mình, cậu không muốn nhìn thấy những bộ dáng kinh dị kia.

"Daniel, Daniel. Mau tỉnh lại đi."

Giọng nói quen thuộc kề bên tai cậu gọi tên cậu, cậu hoảng hốt mở mắt bật dậy, đôi mắt chứa đầy sự hoảng sợ, trên bờ môi trắng bệch lại xuất hiện vết dấu răng cắn vào đỏ ửng, tóc tai rối bời dính lên mặt, mồ hôi rịn trên trán cùng cổ ướt đẫm.

Kyan đang yên giấc ngủ thì bị tỉnh giấc, nhìn vào người trong lòng sắc mặt trắng bệch đang run rẩy cắn môi khiến anh không biết phải làm sao, chỉ có thể lay người gọi cậu dậy. Anh biết cậu lại đang gặp ác mộng, nhưng anh không thể giúp cậu thoát khỏi những cơn ác mộng đó. Anh đau lòng nhìn Daniel đang cố gắng chịu đựng tất cả, anh không muốn thấy cậu khổ sở trong từng giấc ngủ của mình như vậy.

"Cậu có sao không, có cảm thấy khó chịu ở đâu không?" Kyan thì thầm hỏi khi cảm thấy cậu đã bình tĩnh trở lại.

Daniel quay lại nhìn khuôn mặt của người trước mặt hiện lên sự lo lắng, không giống như khuôn mặt lạnh lùng trong mơ kia, cậu vòng tay ôm chầm lấy anh khiến anh có chút giật mình nhưng vẫn nhẹ nhàng vòng tay lại ôm cậu, anh vuốt nhẹ sống lưng an ủi cậu.

"Không sao, không sao. Mọi thứ trong giấc mơ đều là giả, đều là giả, sẽ không trở thành sự thật."

Từ lúc cậu tỉnh giật sau cơn ác mộng đó cậu liền không thể ngủ lại được nữa, Kyan cũng không thể bỏ mặc cậu thức trắng đêm như vậy được cũng thức cùng cậu. Anh trầm giọng kể cho cậu nghe những chuyện đã xảy ra trong một ngày đối với anh để vơi đi sự chú ý của cậu đối với ác mộng lúc nãy kia, nhờ vậy mà cậu cũng không còn suy nghĩ đến những gì đã xảy ra trong mơ mà tập trung lắng nghe những câu chuyện nhỏ anh kể.

Mỗi khi anh kể chuyện, cậu liền thuận theo nép vào lòng anh như chú thỏ nhỏ tự động chui vào lòng chó sói hoang hung dữ, hòa hợp đến lạ kì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK