Sau khi cắt xong cậu liền đi đến trước mặt Kyan, cuối cùng anh đã nhìn thấy rõ khuôn mặt nhỏ nhắn kia, đôi mắt màu xanh lục thoáng hiện lên vẻ ngại ngùng, và vẻ ngại ngùng đó đã bị anh nhìn thấu. Kyan mỉm cười dịu dàng đưa tay xoa đầu cậu, anh xoay người trả tiền cho Katta sau đó dẫn cậu rời khỏi tiệm cắt tóc.
"Gì chứ, tôi sao có thể nhận tiền của Quốc vương được."
"Là cậu ấy, cậu ấy là khách của chị mà." Kyan nói đến vậy thì Katta đành cầm lấy tiền rồi nhìn hai người họ rời khỏi tiệm, chị có hơi thắc mắc cậu nhóc đó là ai nhưng việc này cũng không liên quan đến chị lắm nên chị đành bỏ qua.
Kyan nhìn đồng hồ, mới đây vậy mà đã đến giờ ăn trưa, anh liền đưa Daniel đến một nhà hàng gần đó. "Cậu muốn ăn gì."
Daniel nhìn xung quanh, một nhà hàng sang trọng, cậu có chút rụt rè khi ngồi ở đây, thấy anh hỏi như vậy thì cậu chỉ biết lắc đầu. Kyan đành phải tự mình gọi, anh gọi vài món thịt kèm rau cho cậu.
Gọi món xong anh để ý thấy Daniel cứ im lặng ngồi đó liền đưa cho cậu một ly nước ép cam, Daniel ngẩng đầu nhìn anh rồi lại nhìn ly nước ép, anh không biết cậu đang suy nghĩ gì nhưng lại nhận được cái gật đầu cảm ơn từ cậu.
Kyan mỉm cười nhìn cậu uống ly nước ép, khuôn mặt xinh xắn kia giờ đây được lộ ra ngoài khiến không ít người phải ngoái lại nhìn. Đôi mắt xanh lục kia tựa như viên pha lê phản chiếu được cả hình bóng của Kyan trong đấy, Kyan rất thích đôi mắt của Daniel, mải mê suy nghĩ bỗng nhiên anh phát hiện ra một điều, rằng anh chưa biết tên của cậu.
"Cậu tên gì vậy." Lời vừa dứt khiến Kyan lẫn Daniel đều giật mình, anh mải suy nghĩ liền không để ý đã nói ra câu hỏi, Daniel ngập ngừng hồi lâu rồi cầm lấy bàn tay anh lật ngửa ra sau đó dùng tay mình ghi chữ gì đó lên tay anh. Truyện Nữ Phụ
Quả thực là cậu không biết chữ, nhưng cậu biết tên của mình viết như thế nào, cậu chỉ biết viết duy nhất cái tên của mình. Kyan được cậu chủ động nắm tay bỗng trở nên căng thẳng lạ thường, sau đó anh cảm thấy lòng bàn tay mình nhồn nhột, cậu đang viết cái gì đó lên, anh lờ mờ đoán ra được đó chính là tên cậu.
"Là.. Daniel sao?" Daniel nghe thấy tên mình thì cười nhạt gật đầu, nụ cười không tươi tắn còn không có vẻ nhợt nhạt nhưng lại rất phù hợp với cậu, anh ngơ ngẩn nhìn cậu, lần đầu tiên anh nhìn thấy một cảnh tượng đẹp như vậy, đáy lòng anh khe rung động giây lát.
Cuối cùng cậu cũng có thể cho anh biết tên mình, cậu cứ ngữ Kyan sẽ không bao giờ hỏi tên cậu. Món ăn cũng được đưa lên, giống như ngày hôm qua, Kyan cắt thịt trong đĩa thành những miếng nhỏ rồi mới đưa đến trước mặt cậu, còn lấy thêm một ít rau cho cậu, nhìn Daniel gầy gò anh không kìm được suy nghĩ muốn nuôi cậu béo lên một chút.
Có lẽ những hành động của Kyan đã khiến Daniel cảm thấy thoải mái, cậu không còn kháng cự lại anh nữa. Nhưng vẫn còn một vài nghi ngờ đối với anh. Daniel lặng lẽ ăn, cậu ăn rất nhiều, bởi vì lúc bé cậu không được ăn uống đầy đủ nên bây giờ cậu rất muốn ăn thật nhiều.
Ngược lại Kyan ăn được vài miếng thì không ăn nữa, anh chống cằm nhìn cậu ăn ngấu nghiến.
"Xin lỗi, thưa ngài.. cho phép tôi được làm phiền bữa trưa của ngài một chút."
Tiếng nói phát ra từ kế muốn thu hút sự chú ý của Kyan nhưng anh vẫn mảy may nhìn Daniel ăn, "Có chuyện gì sao."
"Ngài.. ngài là Quốc vương Kyan đúng chứ, còn.. còn đây chính là Vương hậu.."
"Ngươi muốn nói gì, mau nói đi." Dường như Kyan không có sự kiên nhẫn cho vị khách lạ kia, ông ta cũng cảm nhận được sự tức giận của Kyan liền nói nhanh, "Thảo dân xin thay mặt tất cả người dân ở đây chúc mừng Quốc vương và Vương hậu mãi hạnh phúc trăm năm.
" Nói xong ông ta liền uống cạn ly rượu trong tay sau đó run rẩy quay trở lại bàn ăn của mình.
Những người khác nghe thấy Vương hậu chính là người đang ngồi đối diện Kyan thì bàn tán xôn xao. "Ôi chao, Vương hậu thật xinh đẹp, Quốc vương của chúng ta đúng là được trời ban phúc mà."
"Đúng thật là một cô gái dịu dàng."
Nhưng khác với những gì Daniel tưởng tượng, cậu cứ ngỡ mình sẽ lại nghe thấy những tiếng chửi rủa thâm độc kia nhưng không ngờ lại là những lời khen, khen cậu xinh đẹp, dịu hiền, tất cả đều là lời nói tốt khiến cậu ngạc nhiên. Tất nhiên anh đã để ý đến những cảm xúc trong đôi mắt kia, anh cảm thấy thương xót cho cậu, Kyan vươn tay dùng khăn lau miệng giúp cậu.
Động tác dịu dàng qua đỗi khiến Daniel ngẩn người, đôi mắt pha lê thoáng nhìn xung quanh nhưng lại nhìn thấy những ánh mắt ngưỡng mộ, chúc mừng, còn có khóc? Sao mấy người xung quanh lại kỳ lạ vậy nhỉ.
Kyan nhìn những người xung quanh mà có hơi khó chịu, cũng may là Daniel đã ăn xong anh liền dẫn người rời đi. Daniel ngoan ngoãn đi theo anh đến một tiệm hoa nhỏ, nhìn những bông hoa nở rộ được trưng bày trước cửa tiệm khiến cậu khá ngạc nhiên, hiển nhiên cậu chưa từng thấy loài hoa nào xinh đẹp đến như vậy.
Bước vào trong Daniel liền cảm nhận được không khí trong tiệm tràn ngập hương thơm từ những bông hoa xung quanh, một người đàn ông xuất hiện khiến Daniel giật mình nhưng cậu nhanh chóng ổn định tinh thần đề phòng nhìn người đàn ông đó.
"Đừng sợ, cậu ta là.." Nói đến đây Kyan bỗng nhiên nhớ ra, anh vẫn chưa nói cho cậu biết là anh sẽ đưa cậu đi gặp bác sĩ. Daniel nghiêng đầu khó hiểu nhìn Kyan đang nói bôgnx im lặng.
"Xin chào, tôi là chủ tiệm hoa, tên là Kamel." Kamel mỉm cười nhìn cậu, chủ động đưa tay ra trước mặt cậu, ý muốn bắt tay làm quen. Nhưng Daniel chỉ nhìn chằm chằm vào Kamel, cậu không có ý định bắt tay với Kamel, hiển nhiên Kamel cũng biết vậy nên đành rụt tay lại, anh ta không vì điều cỏn con này mà giận cậu Daniel ngược lại còn niềm nở mời cậu tách trà.
Daniel nhìn Kyan rồi nhìn bàn trà với những chiếc bánh điểm tâm xinh đẹp, Kyan liền đoán được Daniel hẳn là muốn ăn bánh liền tiến lại ngồi xuống ghế. Lúc này Daniel mới ngồi xuống theo Kyan, anh đưa cho cậu tách trà cùng chiếc bánh macaron nhỏ xinh.
"Không giấu gì cậu, tôi là bác sĩ tâm lý. Người này của cậu có hẹn tôi để xem xét tình hình của cậu. Cậu có thể nghe hiểu được những lời tôi nói đúng không?" Kamel luôn là người dịu dàng hòa nhã. Nhìn Daniel ngồi đối diện luôn phụ thuộc vào hành động và cử chỉ của Kyan thì mỉm cười nói.
Daniel thầm hoảng hốt, cậu biết bác sĩ tâm lý là gì và là người như thế nào, đó là chức danh của một bác sĩ khám và chữa bệnh thuộc tâm lý của con người. Cậu biết mình bị bênh, nhưng không bao giờ tìm đến bác sĩ bởi vì cậu sợ những vị bác sĩ cứu người đó cũng sẽ cười nhạo dáng vẻ thảm hại của cậu.
Kyan muốn nói gì đó nhưng chạm phải ánh mắt ra hiệu im lặng của Kamel nên anh đành ngồi im. Kamel từ từ nói tiếp, "Cậu tên là gì?"
Daniel rất ít khi cho người khác biết tên mình, đơn giản là vì không có ai hỏi cậu tên gì, người ta luôn miệng gọi cậu là thằng câm, tật nguyền hay đại loại là vậy. Dần dần cậu không muốn cho người khác biết tên, khi Kamel hỏi tên cậu. Cậu đã do dự rất lâu nhưng cuối cùng vẫn trả lời.
Cậu chỉ vào tay của Kamel rồi đưa bàn tay mình ra, ý nói anh ta hãy ngửa lòng bàn tay ra và đặt lên tay cậu. Kamel quan sát một lúc sau đó nhẹ nhàng đặt tay mình vào tay Daniel, một lát sau anh liền cảm thấy nhột nhột ở lòng bàn tay, cùng lúc đó cũng có vài chữ hiện lên trong đầu anh. Cậu ta đang nói tên của mình thông qua việc viết lên bàn tay.
"Cái tên rất đẹp, Daniel."
Daniel gật đầu coi như cảm ơn lời khen của Kamel sau đó vẫn cầm tách trà thưởng thức, mùi vị của trà khiến tinh thần cậu thoải mái hơn đôi chút, vì vậy cẫu không còn cảm thâyd căng thẳng nữa.
Kyan thấy cậu có vẻ thích loại trà này bèn quay sang hỏi Kamel, "Tôi muốn mua một ít loại trà này, cậu còn không?"
"Vẫn còn, khi nào kết thúc cuộc trò chuyện tôi sẽ đi lấy cho ngài, xem như là quà gặp mặt."
Kamel nói xong liền quay lại nhìn Daniel, trở ngại lớn nhất bây giờ chính là cậu không thể nói chuyện cũng không thể viết được, vậy nên cần phải dạy cậu cách viết chữ.
"Daniel này, cậu có cảm thấy sợ hãi, lo âu gì khi giao tiếp với người lạ không?"
Daniel dường như không hiểu câu hỏi của Kamel, từ bé cậu đã không cảm nhận được nỗi đau hay sợ hãi thứ gì, điều khiến cậu khao khát nhất chính là tiền, chỉ cần có tiền cậu có thể sống một cách bình thường.
"Cậu ấy không cảm nhận được đau đớn. Lúc trước cậu ấy bị thương bởi cung tên nhưng khi chữa trị thì cậu ấy không tỏ ra đau đớn mà chỉ im lặng nhìn." Kyan vội vàng giải thích cho Kamel cũng như thay lời cậu nói.
"Vậy sao, trường hợp của cậu ta khá đặc biệt. Phải nói sao chỉ, cậu ta mắc chứng chướng ngại giao tiếp nhưng lại không cảm thấy sợ hãi hay lo âu gì khi giao tiếp với người lạ chứng tỏ bệnh vẫn chưa nặng lắm. Nhưng lại không cảm nhận được cơn đau thì cảm xúc của cậu Daniel đây đã bị chai lì, nguyên nhân phổ biến thường là do tác động môi trường bên ngoài."
Nghe vậy Kyan liền nhíu mày, dù đã lờ mờ đoán ra nhưng anh vẫn không tin được quá khứ của Daniel lại đau thương đến vậy. Dù sao Daniel vẫn là con của hoàng tộc, tại sao lại không cho cậu một môi trường sống tốt hơn, khiến cậu phải chịu đựng gả thay cho công chúa Layla.
"Vẫn còn chữa trị được, ngài đừng làm bộ mặt như vậy, để cậu ấy thấy được sẽ cho rằng ngài đang thầm nhục mạ cậu ấy đấy."
Daniel nghe Kamel nói ra chuẩn đoán của anh thì im lặng, ánh mắt thả lỏng lúc nãy đã dần biến thành sự lạnh lùng hằng ngày nhìn Kamel chăm chăm. Cậu dĩ nhiên biết bản thân mắc bệnh tâm lý, nhưng làm cách nào để chữa trị nó thì cậu chưa từng nghĩ đến, từ lúc biết đó là căn bệnh tâm lý cậu dần thay đổi, tính cách càng lúc càng lầm lì, âm u hơn.
"Hẳn là cậu cũng hiểu tôi đang nói gì nhỉ, tôi mong cậu có thể hợp tác cùng tôi để quá trình điều trị diễn ra suôn sẻ. Về phần phí điều trị tôi sẽ nói sau." Đúng là người ngay thẳng, Kyan có chút cảm thán trong lòng.
"Vậy thời gian điều trị là bao lâu."
"Cái này thì tôi không đảm bảo được, kết hợp uống thuốc điều trị thì có lẽ là ba năm hoặc hơn. Như tôi đã nói, trường hợp của cậu ta là bệnh kéo dài rất khó chữa, ba năm đó cũng chỉ để cho cậu ta học chữ."
"Dài vậy sao."
"Nhiêu đó không nhằm nhò gì, có người bị bệnh tâm lý phải điều trị cả năm, ngài nói xem có dài không."
Kyan nhìn dáng vẻ ung dung của Kamel mà có chút kính nể, anh nghe từ vị bác sĩ Amber rằng người đàn ông này từng là một viện trưởng của một bệnh viện, vì xảy ra sự cố ngoài ý muốn mà người này từ chức và chuyển về đây mở tiệm hoa sinh sống qua ngày.
Chú thích:
Vương hậu (Queen consort): Là tước vị hôn phối dành cho Quốc vương (King)