Khúc Sở bệ vệ ngồi xuống, nghiêng người về trước đôi chút, cánh tay chống trên chân, mười ngón tay giao nhau đặt trước ngực, hàng mi dày và kính gọng vàng đã che đi ánh mắt của anh, khí chất vừa lạnh lùng vừa u ám, khác biệt rất lớn với vẻ dịu dàng kiêu ngạo thường ngày.
Tầm mắt quay về gương mặt rõ ràng từng đường nét kia, dọc theo sống mũi cao, dời lên yết hầu được áo sơ mi cài nút trên cùng bao lấy thì miễn cưỡng dừng lại.
Ứng Trường Lạc nhủ thầm, anh thật sự đẹp đến thế.
Dẫu xung quanh có rất nhiều người bắt mắt không kém, hai anh trai cũng xuất chúng đáng kinh ngạc nhưng cô vẫn cảm thấy Khúc Sở đẹp nhất.
Tự biết không nên liên tục thất thần trong tình huống thế này, song cô chẳng đè nén nổi.
Cơ mà thôi, hiện giờ đã có Khúc Sở cáng đáng hết rồi, mình chỉ phụ trách nhìn anh là được.
Tay phải sờ tới vòng tay trên cổ tay trái, nhiệt độ cơ thể ủ nóng hạt châu, hình như cô vẫn chưa bao giờ chắc chắn điều gì như giờ phút này.
Trên trán Từ Tuyết lấm tấm mồ hôi li ti, còn Tề Trương, mọi người sẽ bắt gặp chiếc áo sơ mi thấm ướt của thầy nếu thầy xoay người lại.
Khúc Sở từ tốn ngẩng đầu, nhìn hai người giáo viên này, nhếch môi giễu cợt hỏi: “Tôi muốn lấy lại công bằng, không biết trong hai thầy cô đây, ai sẽ trả lời tôi trước?”
“...” Nghiêm Uy, Từ Tuyết, và Tề Trương đều biết việc này há dễ dàng như vậy.
Con người ấy, ai cũng tiêu chuẩn kép như nhau, đơn cử ví dụ dễ hiểu nhất, nếu thấy một đứa trẻ khác sắp bị xe đụng trên đường, có lẽ bạn sẽ nôn nóng hô to một tiếng, có thể cản được là tốt nhất, không cản được, về nhà tiếc hận đau buồn dăm ba ngày rồi hết, hiếm có người nào thật sự liều mạng cứu người; còn trong trường hợp đổi thành con nhà mình, sẽ khác thế nào đây? Chắc như đinh đóng cột, bạn sẽ xông qua, ngăn chặn tai nạn này bằng chính thân mình.
Phụ huynh có sẵn năng lực sẽ không cúi đầu, chẳng để con em của mình chịu oan ức.
Nghiêm Uy vụng về muốn giảng hòa, thầy ấy xoa tay nhã nhặn nói: “Khúc Sở à, chuyện này ấy.”
“Chuyện này không liên quan tới thầy.” Khúc Sở lạnh lùng: “Thầy đừng nhúng tay vào.”
Thấy Từ Tuyết và Trề Trương không dám lên tiếng, Khúc Sở thẳng thắn: “Mọi người nghe hết đoạn ghi âm vừa nãy rồi, đúng sai ra sao, ai cũng hiểu rất rõ đúng không?”
Từ Tuyết gật đầu, mặt cắt không còn giọt máu.
Khúc Sở tiếp tục gặng hỏi: “Nếu như thế, cớ sao cô giáo Từ lại ấn đầu muốn cô bé nhà tôi xin lỗi người khác khi chưa rõ đầu cua tai nheo gì hết vậy?”
Giọng anh trầm thấp lãnh đạm, hùng hổ dọa người: “Tôi cho em gái nhà tôi theo học ở quý nhà trường chỉ để bị mắng hả? Con bé liên quan gì đến chuyện này, sao con bé phải hứng chịu lời lẽ mắng mỏ từ người ta? Rồi chống cự cũng cần phải xin lỗi nữa hả? Nếu bị mắng mới mang lại may mắn, sao không thấy ai về nhà tự sỉ vả mình tám trăm lần trước gương nhỉ?”
“Chỉ vì hồ sơ của con bé viết hoàn cảnh gia đình bình thường không đặc biệt sao? Lẽ nào người bình thường sẽ mặc định bị ức hiếp, bị chèn ép khi phản kháng hả? Tôi ít nhiều cũng hiểu được lập trường của người bố vừa rồi, đứng ra bảo vệ con trai, không đáng trách. Nhưng lập trường của cô giáo Từ đây khiến tôi không tài nào ngấm nổi, một trong những chuyện ở đời tôi ghét nhất chính là nghe mấy lời nói kiểu “một cây làm chẳng nên non” từ những người làm thầy làm cô. Cô không tin à, bây giờ có thể tự tát mình thử, xem rốt cuộc có vang hay không.”
Thời niên thiếu, Khúc Sở đã sở hữu bảng điểm đẹp nhân cách tốt, còn làm lớp trưởng rất nhiều năm, ít khi nào vượt qua khuôn phép.
Nghe anh nói đến mức vậy, gương mặt Từ Tuyết thoắt đỏ thoắt trắng. Cô giáo Từ thở hồng hộc, lớn tiếng trách cứ: “Khúc Sở, suy cho cùng cô cũng từng là giáo viên của em đấy, em không nên nói với cô giáo như vậy. Huống chi, nếu tạm gác qua chân tướng sự việc, Ứng Vô Hoan cũng đã đánh người ta nặng như thế rồi, mọi người nói xin lỗi nhau, bắt tay làm hòa, có gì không đúng sao? Vậy em muốn cô xử lý thế nào? Em chưa từng làm thầy một giây nào, em chỉ suy xét mọi việc theo góc nhìn chủ quan của mình thôi, sao biết được cô cũng khổ tâm thế nào.”
“...” Ứng Trường Lạc ngước mắt, lạnh lùng nhìn thẳng Từ Tuyết, môi trên chạm môi dưới, chỉ kịp phát ra một âm tiết: “Cô!”
Đầu vai chợt nặng, Khúc Sở đè cô lại, lắc đầu với cô: “Ngoan, để anh trai nói.”
Khúc Sở đứng lên, thong thả xắn ống tay áo: “Ba chuyện. Thứ nhất, khoan nói đến việc cô từng dạy tôi, chỉ cần có người thầy giống cô cũng đủ làm tôi cực kỳ xấu hổ rồi, bất hạnh từ thầy, câu này chỉ bản thân tôi đấy. Tiếp, tôi là học sinh cấp 3 đấu giải được cử đi học, môn của tôi chẳng liên quan miếng nào tới một giáo viên tiếng Anh dạy cấp 2 như cô cả. Bộ định bắt quàng làm họ hay gì? Chuyện ngày hôm nay không kết thúc đơn giản vậy đâu, em gái nhà tôi không chịu được nỗi oan ức này, ai muốn nhịn thì người ấy tự mình nhịn đi.”
Nghiêm Uy quay người, không màng quan tâm hậu quả nữa, chỉ châm một điếu thuốc, cũng chẳng ngó ngàng thêm.
Ứng Trường Lạc ngửa đầu, ánh mắt dõi theo từng động tác cử chỉ của Khúc Sở.
Trong lúc vung tay nhấc chân, khắp người anh đều tỏa ra nét ung dung thả lỏng, tiếp thêm sức mạnh khiến mình an tâm.
Thời gian đã trôi đến ngày 1 tháng 9 hôm nay, ngày đầu tiên nghỉ hè, hôm 23 tháng 7, cũng là lần đầu cô gặp anh.
Đôi bên thật ra quen biết chưa được bao lâu, nhưng Khúc Sở đã xoay chuyển vận mệnh của cô, đồng thời cũng đảo lộn cuộc đời của bản thân, Ứng Trường Lạc tin tưởng người này vô điều kiện.
“Thứ hai, đúng chính là đúng, sai chính là sai. Nếu cô giáo Từ thấy xuất hiện vấn đề gì thì vấn đề chỉ nằm ở bản thân cô thôi. Đương nhiên cô có thể không làm cô giáo nữa, nhưng đừng lấy nghề giáo viên của mình ra để bào chữa cho chuyện này. Cô dám xử lý theo kiểu này, tự hỏi nếu hôm nay tôi không đến, phải chăng Ứng Trường Lạc sẽ bài xích việc học tập ở trường suốt đời không? Tôi cứ nghĩ rằng thầy cô phải thành chuẩn mực, một tấm gương sáng soi, các phương pháp xử lý phê bình đầy tắc trách và không đúng đắn thừa sức phá hủy quan niệm sống đang được bồi đắp trong đầu bọn trẻ nhé.”
Khúc Sở đứng thẳng tắp, âu phục đặt may cao cấp không một nếp gấp ôm sát từng tấc da thịt, tựa cây dương xanh um tươi tốt.
“Thứ ba, góc nhìn mỗi người mỗi khác, có lỗi hay không vẫn chưa biết. Trước kia tôi từng học lớp của cô, làm lớp trưởng, tôi chỉ hoàn thành trách nhiệm bản thân thôi. Còn giờ, với tư cách là anh trai của Ứng Trường Lạc, tôi phải ra mặt vì người thân, lý do chính đáng, bằng không, tôi cũng uổng phí bổn phận “anh trai” này rồi. Làm phiền cô đừng dùng vài ba câu đậm mùi đạo đức giả ấy để yêu cầu tôi tôn sư trọng đạo nữa, khác nào quy chụp tôi đang bất nghĩa.”
Anh sải bước đến trước mặt Từ Tuyết, cụp mắt nhìn người đã từng dạy mình, chất vấn nát nước: “Vậy cô từng làm phụ huynh chưa? Cảm giác bé cưng mình nâng niu trong lòng bàn tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan bị người ta nhục mạ bắt nạt, cô đã bao giờ thật sự hiểu không?”
Từ Tuyết thấp hơn Khúc Sở rất nhiều, tức giận tới độ toàn thân run rẩy, nghiến răng kèn kẹt.
“Muốn tôi tha thứ à? Cô dựa vào đâu?” Giọng nói của Khúc Sở rất cao, nghiêm nghị giận dữ hỏi.
Nét mặt Ứng Trường Lạc ung dung chứng kiến trò khôi hài này, chợt thấy rất tốt, không hẳn quá tệ.
Ít nhất, Khúc Sở đã chứng minh được câu “nói được làm được” từ mình thêm lần nữa, anh lập luận chặt chẽ để bảo vệ chính kiến của bản thân, không nghe theo lời người đã từng làm cô giáo, nửa bước quyết không lùi.
Cô nuốt kẹo bạc hà, sau đấy bỏ vào miệng viên kẹo socola Khúc Sở đã đưa.
Quả hồ trăn nằm ở nhân, răng hàm cọ quanh quả, vừa giòn vừa thơm.
Tuy không ai đôi co nữa, nhưng bầu không khí trong phòng giáo vụ cũng không quá mức quá yên tĩnh, chủ yếu đến từ tiếng nhai hạt của Ứng Trường Lạc.
Cô ngẩng gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, tư thế ngồi lười nhác, không thể hiện thái độ gì, nhưng toàn thân ngập tràn cảm giác áp bách không ai bì nổi.
Đây là con người thật sự của cô sau khi giải phóng thần thái trời sinh, không còn vẻ ngoan ngoãn, tôn trọng, hay vâng lời thầy cô nữa.
Cô chính là chủ nhân, gia thế hiển hách và được người thân nuông chiều vô hạn.
Qua một hồi lâu, Từ Tuyết vén tóc ra sau, cuối cùng hạ quyết tâm, cô ta xin lỗi Ứng Trường Lạc: “Xin lỗi, cô sai rồi, sau này sẽ không như vậy nữa.”
“Ừa.” Ứng Trường Lạc gật đầu, đôi mắt đào hoa sóng sánh, dửng dưng đáp: “Nhưng em không chấp nhận.”
Từ Tuyết bị buộc phải xin lỗi, cô ta đặt mình vào góc nhìn của một người giáo viên không bao giờ mắc sai lầm, bây giờ đã xin tha thứ rồi, còn muốn thế nào nữa?
Ứng Trường Lạc thấy rất không vui với điều này, bất kể Khúc Sở có chống lưng hay không, cô sẽ không bao giờ chấp nhận.
Từ Tuyết hít vô: “Được, vậy mọi người định thế nào? Nói thử cho tôi nghe xem.”
Nguyên nhân khiến cô ta vẫn giữ được bình tĩnh như thế nằm ở việc bản thân là giáo viên cũ đã trong biên chế nhiều năm. Pháp luật quy định, cùng lắm chỉ bị phạt hành chính và xử lý hành chính, giải quyết tình hình của học sinh không thỏa đáng, ít nhất cũng không phạm pháp, ai làm gì được cô ta à?
“Cô đang …” Khúc Sở nhướng mày, từ từ hỏi: “Đang chỉ tôi cách làm việc hả?”
Anh quay về, ngồi trên ghế sô pha, lục túi lấy ra ba viên kẹo socola còn lại, ngón tay với khớp xương rõ ràng xé lớp giấy ngoài, Ứng Trường Lạc phối hợp cúi đầu ngậm trong miệng.
Khúc Sở đẩy kính sầu não: “Cô gái nhà chúng tôi ấy, theo trường nào cũng sẽ được cử đi thi đấu hết, tương lai rải đầy hoa hồng. Còn cô, thì chưa chắc, tôi sẽ không hỏi câu như vậy nếu tôi là cô đâu.”
Khúc Sở ấn sáng màn hình điện thoại, đầu ngón tay lướt nhanh: “Nếu thông tin của tôi không sai, vậy hiệu trưởng bây giờ của quý nhà trường họ….”
“Tôi họ Lý!” Cửa chính của phòng giáo vụ đột nhiên bị đẩy thẳng ra, người đàn ông trung niên với nụ cười hiền hòa đi vào, đúng lúc này ông ấy khẽ nghiêng qua trái, ông cụ tóc bạc trắng chậm rãi bước vô.
Ứng Trường Lạc hết hồn, cô từng thấy ông cụ này, ông nội của Khúc Sở lần trước trong camera an ninh.
Ông cụ cũng mặc âu phục phẳng phiu, năm tháng không cách nào khiến sống lưng của ông còng xuống, cũng như chẳng áp chế được khí chất tao nhã của ông.
Với tình huống thế này, không nhẽ Khúc Sở đã tới thẳng đây, dứt khoát bỏ lại việc quan trọng à? Vậy ông cụ Khúc xuất hiện để hưng sư vấn tội sao?
“...” Khúc Sở đột nhiên đứng dậy, rất bình tĩnh nhích người sang, che khuất Ứng Trường Lạc.
Ông cụ Khúc nhíu chặt lông mày: “Cháu tránh ra cho ông.”
Khúc Sở sừng sững bất động, ương bướng đáp: “Không tránh ạ!”
“Mau né sang.” Ông cụ Khúc giơ tay, thư ký sau lưng đưa túi quà tặng đến, ông cụ Khúc hừ một tiếng: “Cháu còn định cướp quà của em gái cháu sao?”
Khúc Sở nghẹn lời, tránh ra.
Ứng Trường Lạc đứng dậy, có chút lúng túng, cô cố gắng nhoẻn khóe miệng, ánh mắt linh động, dốc hết sức để tỏ vẻ hiền lành đáng yêu.
Trong mắt ông cụ Khúc, thiếu nữ tóc đen da trắng, đôi mắt đào hoa hẹp dài hiện ý cười, môi hồng hơi cong, đồng phục nghiêm chỉnh, chắc hẳn đã chịu không ít tủi thân nên hiện lên chút mờ mịt bất lực.
Con cháu đời này của nhà họ Khúc đều là con trai, không một bóng con gái, ông cụ Khúc thích con gái nhưng chẳng tiện bảo con dâu, con gái đã chịu khổ, liên lụy sinh tiếp vì bản thân mình, khiến lòng ông não nề lắm.
Khúc Sở muốn dẫn Ứng Trường Lạc rời khỏi nhà họ Lục, ông khuyên ngăn không thành công nên đành đồng ý. Vốn dĩ mang theo chút thấp thỏm, sợ Khúc Sở trẻ tuổi ngông cuồng, đột nhiên xốc nổi, chăm sóc người ta không tốt.
Hiện giờ, ông đưa mắt ngắm Ứng Trường Lạc, chợt thấy đây chính là cháu gái được số mệnh an bài cho mình, không chạy mất nên vô cùng hoan hỉ.
Ứng Trường Lạc và ông cụ Khúc đối mặt chốc lát, nỗi lòng lên xuống nhiều lần, vô vàn xưng hô quanh quẩn trong đầu cô.
Hệ thống sau cùng đã bóc ra giúp cô một cách gọi trăm phần trăm không sai, dựa vào tuổi tác và vai vế.
“Chào ông nội ạ.” Ứng Trường Lạc gọi thật giòn tan.
Ông cụ Khúc gật đầu, đáp lại ba tiếng liền: “Tốt, tốt, tốt. Đây là quà ông mua tặng cháu.”
Cô vội vàng dùng hai tay nhận lấy, ôm túi vào lòng, nhỏ nhẹ nói: “Cảm ơn ông nội.”
“Ừ.” Ông cụ Khúc hưởng thụ quá chừng, dặn dò Khúc Sở: “Người ta tin tưởng chúng ta nên mới giao cháu Trường Lạc cho nhà mình, khiến con bé chịu uất ức đều do chúng ta không đúng, không nên. Cháu hãy dắt em gái đi chơi, bên này cứ để ông giải quyết.
Khúc Sở cung kính thưa: “Được ạ, vậy cháu đưa em ấy đi chơi đây.”
Anh lần nữa dắt tay Ứng Trường Lạc bước ra ngoài, ông cụ Khúc đằng sau ngồi xuống, không giận mà tự uy, cất giọng vang dội: “Tôi đã hiểu rõ sự việc thông qua chủ nhiệm Nghiêm và hiệu trưởng Lý rồi, giáo viên nhân dân không nên làm như vậy…”
***
Ứng Trường Lạc quay về phòng học, thu dọn cặp sách, tiện thể kiểm tra điện thoại, trên màn hình hiện một tin nhắn Wechat đến từ Ứng Thận Hành.
Anh trai: [Em đã xảy ra chuyện gì sao? Hôm nay buổi đấu giá mùa thu của Khúc Thủy Lưu Thương khai mạc, Khúc Sở vội vàng bỏ đi, không bao lâu sau ông cụ Khúc cũng rời theo.]
Không Có Ai: [Vâng… xảy ra chút việc, nhưng Khúc Sở và ông nội Khúc đã giải quyết giúp em rồi.]
Ứng Thận Hành nhanh chóng hồi âm.
Anh trai: [Được, anh biết rồi.]
Ứng Thận Hành đã đoán được bảy phần nhưng không ra tay, có lẽ để quan sát thêm về mức độ để ý đến em gái nhà mình của nhà họ Khúc, và anh ấy đã nhận được đáp án hài lòng.
Nhưng buổi đấu giá mùa thu của Khúc Thủy Lưu Thương được xem như sự kiện trọng điểm hằng năm, nhà họ Khúc nhất định đã tổn thất không ít vào đợt này.
Ứng Trường Lạc thở dài một hơi, tăng tốc thu dọn đồ đạc, tình cờ chạm phải bọc giấy cộm lên trong ngăn kéo, cô không kiềm được khóe môi đang nhếch lên của mình.
Khúc Sở đứng trước cổng trường đợi cô, bóng lưng cao lớn thẳng tắp, quanh ngón tay lãng đãng làn sương trắng.
Cô nhón chân không phát ra tiếng động, đứng một lát, đợi Khúc Sở hút xong điếu thuốc, cô mới đến gần, nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo khoác âu phục của Khúc Sở, khó chịu nói: “Em xin lỗi, gây thêm phiền phức cho anh rồi.”
Khúc Sở ngoái nhìn, véo má cô, mắt đượm nét cười dịu dàng, anh nghiêm túc trả lời: “Không sao, đây vốn dĩ đâu phải lỗi của nhóc Trường Lạc nhà ta, em không hề có vấn đề gì hết. Hơn nữa, dù em gặp chuyện, anh vẫn sẽ tới giúp em sắp xếp ổn thỏa thôi. Anh đã thề sẽ không chùn bước vì em rồi, cũng đã năm lần bảy lượt nhấn mạnh em là cô chủ của anh, đã làm cô chủ rồi, tất nhiên được quyền thoải mái làm theo ý thích nè.”
Ứng Trường Lạc buông góc áo ra, mũi cay cay, gật đầu thật mạnh: “Vâng.”
“Đi thôi, xe của anh ở bãi đậu xe.” Bóng cây lắc lư loang lổ, Khúc Sở đeo cặp sách của cô một bên vai, xoay người vẫy tay với cô đang đứng sững tại chỗ, bảo cô theo nhanh một chút: “Không hưởng ứng đi chơi gì cả, tư tưởng của em có chút kì cục đấy. Em mà không hoàn thành trách nhiệm cô chủ, anh trai sẽ phê bình em đó.”