Nếu như soi kỹ, trên mặt đề gần như trống không, chỉ vài nét rải rác, tất cả đều được viết sẵn đáp án.
Nửa thời gian đầu của kỳ nghỉ hè, nhiều cựu thí sinh đoạt giải Olympic luân phiên nhau đến nhà dạy học. Nửa giai đoạn cuối đổi thành Khúc Sở và Ứng Cẩn Ngôn, trình độ cao hơn hẳn, không hề thấp.
Tiến độ học tập khá khả quan, đề thi cấp 3 đã dễ như trở bàn tay.
Ứng Trường Lạc buông tay, chiếc bút tùy ý lăn lóc trên bàn, chỉ dừng khi vướng phải chướng ngại vật.
Cô đứng dậy, kéo vai cổ hoạt động xương cốt rồi khựng lại một chút, sau đó cô mới cầm chìa khóa, mở ngăn trong suốt có ổ khóa trên kệ sách gắn sát tường.
Ngăn chứa không lớn, chỉ chứa đủ vài món đồ nhỏ, Ứng Trường Lạc để điện thoại trong đấy.
Cô không thuộc kiểu người quá chuyên tâm tập trung, khối rubik megaminx hoàn chỉnh trên bàn đã minh chứng điều ấy.
Cô sẽ xoay khối rubik mười hai mặt phức tạp trong lúc làm bài, giúp não thay đổi hướng suy luận, nhưng sẽ không đụng đến thiết bị điện tử để phân tán tinh thần sức lực.
Trước khi bắt tay vào làm đề, Ứng Trường Lạc đã thấy ảnh nền vòng bạn bè của Khúc Sở, trước đây cô hiếm lúc nào chú ý tới một người như vậy.
Chính cô cũng chẳng hiểu vì sao mình lại nhìn theo ảnh đại diện khung chat và nhấn vô, tấm hình cô chụp rơi vào mắt.
Dẫu Khúc Sở đang đứng, hay khung cảnh trời xanh nước biếc, Ứng Trường Lạc đều thấy ưng ý hết sức.
Cô nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch liên hồi, biết rõ ràng bản thân đã sai nhưng chẳng tài nào dằn xuống được.
Ứng Trường Lạc từng thử vận hết lý trí để ngăn chặn suy nghĩ viển vông này, nhưng quả thật không thể tìm được điểm nào đủ gánh vác cả.
Bởi vì xuất thân của mình không thể lộ ra ánh sáng, nên người nhà không cách nào đăng hình cô lên vòng bạn bè. Thi thoảng bản thân mình được nhờ chụp hình cho các chị gái, tấm ảnh nào dính cô cũng sẽ không được dùng.
Sau khi lướt một vòng, cô quay về vòng bạn bè của Khúc Sở, ngón tay chạm nhẹ vào màn hình, bất chợt nhảy ra một thông báo.
[Bạn đã thích hình nền]
“...” Ứng Trường Lạc không ngờ đến thao tác này, luống cuống tay chân nhấn thêm một cái.
May mà hệ thống đã hiện lên thông báo thân thiện: [Bạn đã bỏ thích]
Cô chỉ đành cầu mong Khúc Sở không xem điện thoại vào lúc đấy, khi đã lấy lại tinh thần rồi, cô tiếp tục cày đề.
Biển học vô bờ, nhẫn nại là thuyền, bây giờ tàu thủy đã được chế tạo xong, đâu thể không đối mặt với vấn đề được.
Ứng Trường Lạc hít sâu, chậm rãi vặn chìa khóa, lấy ra củ khoai nóng bỏng tay ở trong hộp.
Trên màn hình chỉ có thông báo đến từ Khúc Sở, hỏi mình muốn ăn trái cây không.
Cô thử nhấn vào Wechat đồng thời tải lại hai lần, cuối cùng Ứng Trường Lạc đã kết luận được, thần linh đang thiên vị cô, Khúc Sở không thấy.
Cô học theo Khúc Sở, cài đặt tấm hình mình chụp cho anh thành hình nền giao diện trò chuyện của hai người.
Đắn đo tầm hai phút, cô đăng lên vòng bạn bè.
Vẫn không một chữ nào, độc mỗi hình ảnh.
Tấm hình cô ngước mắt do Khúc Sở chụp.
Sau giờ tan học, tốc độ nhấn thích của bạn bè đã nhanh hơn trông thấy.
Trì Thần: [Trình độ chụp hình của tụi mình xịn quá trời quá đất.]
Trần Nghị trả lời Trì Thần: [Cậu cần phải đối diện với hiện thực, bớt tụi với mình đi, thân thiết dữ ghê.]
Lạc Kim: [OwO Ứng Ứng của chúng ta xinh đẹp thật.]
Hách Manh: [Chuẩn góc chụp từ bạn trai rồi. Anh trai nhà người ta bắt khoảnh khắc đẹp quá, tớ hy vọng mấy anh trai của tớ học hỏi thêm đôi chút!]
Ứng Trường Lạc nhìn chăm chú vào mấy chữ góc chụp từ bạn trai, cửa thủy tinh của kệ sách phản chiếu ý cười nhàn nhạt của cô.
***
Khúc Sở ngồi oai vệ lên ghế nằm ở ban công ngoài trời, gạt tàn thuốc trên bàn trà đã đầy ắp.
Gió thổi tan mây, lộ ra toàn bộ vầng trăng khuyết, ánh trăng trong trẻo rọi xuống mặt đá cẩm thạch, tựa màu nước linh động.
Chiếc laptop đang mở, một bức tranh sơn dầu màu mực đậm đặc hiện trên màn hình.
Đứa bé sơ sinh da dẻ trắng trẻo cuộn mình trong lớp lụa quấn sang trọng, ví như thiên thần đang ghé thăm nhà.
Bố ruột của Ứng Trường Lạc - Ứng Hành Vân là một họa sĩ tranh sơn dầu phái tả thực rất xuất sắc, nhưng về phương diện con người, quả thật không giống lắm.
Rất nhiều năm trước, ai nấy đều đã đi tới kết luận này.
Ứng Hành Vân không khác nào một đứa con phá của khác người, chẳng qua gia thế nhà họ Ứng hùng hậu, tiêu pha bao nhiêu cũng không sao, miễn đừng phạm pháp.
Người vợ đầu của ông ấy là một vũ công bê bối. Ban đầu ông cụ Ứng không đồng ý mối quan hệ này, có một lần đã cắt đứt nguồn cung cấp kinh tế cho Ứng Hành Vân.
Chẳng biết rốt cuộc hai cha con đã thương lượng thế nào, sau cùng Ứng Hành Vân và người vợ đầu đã sinh ra Ứng Thận Hành, thẳng tay đưa về nước để bố nuôi dưỡng.
Sau đấy, chỉ vì thỏa mãn tâm nguyện con cháu đầy đàn của ông cụ Ứng, họ tiếp tục “sản xuất” ra con gái Ứng Cẩn Ngôn, đánh đổi việc này với cả đời tiêu xài, không lo sẽ mất hết tài sản hay sự nghiệp nghệ thuật.
Từ đầu đến cuối, trong mắt Ứng Hành Vân, con cái chỉ đơn thuần là công cụ mưu lợi.
Khác biệt ở chỗ, đứa để kiếm tiền, đứa để nổi tiếng.
Thân thế của Ứng Trường Lạc là bí mật, mọi người lên án việc phụ huynh đã đưa con nhỏ vào con đường người mẫu, nhưng đâu ai hay biết Ứng Hành Vân đang nhẫn tâm tận dụng con gái ruột của mình để sáng tác và theo đuổi danh lợi.
Ngón tay thon dài lướt trên màn hình cảm ứng, Khúc Sở kéo qua từng bức tranh sơn dầu, như thể đang quan sát quá trình trưởng thành của cô gái nhà mình.
Thuở sơ sinh, Ứng Trường Lạc tò mò ngắm nhìn thế gian bằng đôi mắt to tròn xinh đẹp, cảm giác rằng vũ trụ sẽ trao hết tất cả mọi điều tốt đẹp nhất cho cô;
Lớn thêm một tí nữa, cô với đôi cánh thiên thần, đang e ngại khi được đặt giữa những con thú bông đáng sợ, vẻ bối rối và sợ hãi hiện khắp mặt. Đây là một chuỗi các bức tranh, khi nhìn vào, chỉ thấy một cô bé ba bốn tuổi dùng cả tay lẫn chân loay hoay muốn trèo ra ngoài, đầu lâu và ma quỷ chiếm đầy ven đường. Trong bức tranh cuối, cô ngửa đầu, ngã ngồi trước bộ xương khô lớn, mặt đẫm nước mắt…
Sau đấy, anh lướt đến “Chờ mong” mình đã diện kiến ở công viên vào ban ngày. Bức tiếp theo vẽ cô gái xinh đẹp ngồi trên ghế sô pha, bố mẹ cô ấy cãi nhau ồn ào, cảnh nền gồm bình hoa vỡ nát và sàn nhà bị đập lõm vào, còn ánh mắt cô gái chỉ đượm vẻ lạnh lùng, vờ như chẳng thấy.
Loạt tranh được kết thúc bởi “Uổng công”, ghi chép địa điểm và thời gian vào năm Ứng Trường Lạc sáu tuổi.
Buồn cười thay, tập tranh này được đặt tên “Trưởng thành”.
Khúc Sở gạt đi tàn thuốc đã tích hơn nửa đoạn, có mẩu rơi vào gạt tàn đã được thêm nước, mẫu khác không nghe lời nên rơi xuống mặt đất, bụi bặm khắp nơi bắn lên.
Anh hút mạnh một hơi, ngửa đầu chậm rãi nhả khói, từ từ dời tầm mắt lên cao, trong đầu hiện ra gương mặt lạnh lùng xinh đẹp của Ứng Trường Lạc.
Có trời mới biết, khoảnh khắc cô lạnh lùng nói “Em không sợ bất cứ phim kinh dị nào”, phải chăng cô đang nhớ về bóng tối, nơi bản thân không tránh thoát được lúc nhỏ à? Ma quỷ do người đóng chỉ là cỏn con, bạn đã từng thấy lòng người chưa?
Trái tim như bị siết chặt, lòng bàn tay mọc đầy gai ngược cứng ngắc găm sâu vào, móc ra máu thịt be bét, đau đớn quá đỗi, thậm chí hô hấp cũng khó khăn.
Hộp thuốc lá rỗng tuếch, Khúc Sở bất đắc dĩ chộp lấy một cây kẹo mút nhét vào miệng.
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bọt khí bắn ra khi mở lon.
Khúc Sở ngoái nhìn, Ứng Trường Lạc mặc chiếc váy ngủ đen nhánh không có tay, để chân trần, cầm lấy lon bia, cúi đầu nhấp một ngụm lớn.
Đôi mắt hoa đào xinh xắn đen như mực kia khi lướt nhìn qua, trông thật xa xôi, đủ sức mạnh khiến người ta chấn động hồn phách, mang lại tác động và ảnh hưởng nặng nề về mặt thị giác hơn hẳn bức tranh nọ.
Tóc dài buông xõa lên đầu vai mượt mà trắng nõn, cô có vẻ thả lỏng người, nước trên lon uốn lượn chảy dọc theo ngón tay, chẳng biết đã đứng quan sát được bao lâu rồi.
“...” Khúc Sở yên lặng, anh giơ tay, cầm chắc cán kẹo mút, răng hàm dùng hết sức cắn “răng rắc”, nhai nát kẹo mút, sau đấy anh rút ra que nhựa ném vào gạt tàn thuốc, lười biếng trêu chọc: “Nhóc con hay lắm, anh trai đang thử cai thuốc, kết quả lại đụng phải trẻ vị thành niên trong nhà uống bia hả?”
Nếu Dung Lỗi ở Đế Đô, bây giờ hẳn đã khoác lá cờ “Tiêu chuẩn kép số một ở Trung Quốc” lên người Khúc Sở rồi.
“Không.” Ứng Trường Lạc đang không có tâm trạng, cô phủ nhận: “Lúc em ba bốn tuổi, Ứng Hành Vân đã dùng đầu đũa dính whisky đút cho em rồi.”
Xuất phát từ văn hóa bàn rượu từng vang bóng một thời vào đầu thế kỷ, cộng thêm quan niệm nuôi dạy trẻ chưa đúng đắn, trình độ văn hóa không cao nên vẫn xảy ra trường hợp phụ huynh làm chuyện kỳ lạ như vậy.
Nhưng nếu tính toán thời gian thật kỹ, mẹ nó chứ, khi Ứng Trường Lạc ra đời, Ứng Hành Vân cũng đã đảm nhiệm giáo sư giảng dạy ở Học viện Mỹ thuật Florence rồi, khác nào phần tử tri thức nhưng năng lực kém đâu.
Khúc Sở thật sự không hình dung được từ nào để mắng Ứng Hành Vân nữa, cứ như mắng ông ta với thứ gì, đều giống như đang sỉ nhục thứ đó vậy.
“Thôi, đời người đắc ý hãy vui tràn, chớ để chén vàng suông bóng nguyệt [1].” Khúc Sở điều chỉnh tư thế ngồi, để trống một chỗ rộng rãi trên ghế dựa: “Lại đây ngồi nào, anh đi lấy bia, cạn một ly với em nhé.”
[1] Câu thơ trích từ bài thơ “Tương tiến tửu” của Lý Bạch.
Ứng Trường Lạc không nhúc nhích, chỉ đứng yên lặng, bọt khí trong lon nước vỡ vụn, phát ra âm thanh yếu ớt.
Khúc Sở vừa định nói hai ba câu quan tâm đến trái tim thiếu nữ, đã thấy cô đã dời nửa bước chân, nghe lời sang ngồi.
“Em ghét mùi thuốc hả?” Khúc Sở cầm lon bia, tiện thể lấy một gói thuốc lá mới.
Ứng Trường Lạc trả ngược lại: “Anh đoán xem?”
Ghế dựa được đặt làm riêng, dài hai mét hai, rộng một mét tám, hai người ngồi thẳng, có thể dựa lưng được: “Em đoán xem anh trai có đoán không?” Khúc Sở chậm rãi dùng khăn giấy để lau miệng lon, ngón trỏ luồn vào chiếc móc, ngón cái chống miệng lon, dùng một tay mở lon, nhấm nháp bia hỏi.
Ứng Trường Lạc không trả lời, chiếc laptop trên bàn trà cũng chưa được đóng lại.
Cứ thoải mái đặt đấy.
Việc đã xảy ra cũng đã xảy ra rồi, cần gì phải kiêng kỵ?
Biết rõ chuyện mình muốn tìm hiểu, cần gì phải che giấu?
Khúc Sở cúi đầu, cắn một điếu thuốc rút ra từ hộp thuốc lá, khép tay lại châm lửa, đốm hồng giữa ngón tay chớp tắt. Anh ngồi ngược hướng gió, khói thuốc không bay đến chỗ Ứng Trường Lạc được.
Hai người cứ lẳng lặng ngồi dưới ánh trăng, ngay cả lon bia cũng không cụng vào nhau, chỉ tự mình uống.
“Em muốn ăn trái cây không?” Một lúc lâu sau Khúc Sở bóp tắt điếu thuốc, dịu dàng hỏi.
Ứng Trường Lạc bóp mạnh, thân lon dẹp xuống: “Em không ăn, em đang chờ anh hút xong, bây giờ nên quay về đọc sách rồi.”
Khúc Sở nhẹ giọng đáp: “Đi đi, anh trai ngủ trễ lắm.”
Hàm ý rất rõ: Anh luôn ở đây, em có thể ra bất cứ lúc nào.
***
Đẩy đề cương và bài thi qua một bên, Ứng Trường Lạc kéo ra một quyển nhật ký trống, cúi đầu cầm bút, ngòi bút trôi chảy viết chữ.
Viết xong hết, cô sửa sang túi kẹp phía sau cuốn sổ, áng chừng chắc đã đủ để đựng số tên cô xé ra vào hôm nay rồi.
Tiếp đấy, cô lật lại trang trước, xoay người đi tắm rửa.
Cứ bày biện trực quan như thế, Khúc Sở sẽ gõ cửa trước khi vào phòng, càng không bao giờ đụng tới đồ của cô.
Thậm chí lúc ngồi cạnh Ứng Trường Lạc trong thời gian phụ đạo Vật lý, Khúc Sở đều hỏi cô rằng có thể cầm hay không, cẩn thận đến mức ngay cả tờ giấy ghi chú trống không mà anh cũng hỏi.
Anh lịch sự vô cùng, quần áo phải được phơi riêng, Ứng Trường Lạc có hẳn một phòng để đồ và ban công ngoài trời riêng ở tầng hai. Cô nghi ngờ, trừ phi mình nhờ Khúc Sở giúp chọn quần áo, nếu không, chắc hẳn cả nửa đời người anh cũng sẽ không đặt chân vào phòng mình.
Phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước róc rách, gió đêm ùa vào từ cửa sổ đang mở toang, lật loạn từng trang quyển nhật ký trên bàn.
Gió liên tục thổi qua mấy trang, để lộ ra hai hàng đầu tiên Ứng Trường Lạc viết.
Hàng chữ xinh đẹp, đầu bút lên xuống đều đều.
[Mình thích Khúc Sở.]
[Nhưng tuyệt đối, không thể để anh ấy biết.]