Cẩn Tri đang ngồi trong phòng nghỉ vắng lặng của cơ quan, cất giọng lạnh nhạt: “Ông ấy là bố anh, không phải bố em.”
“Em...” Tạ Cẩn Hành vừa định nói điều gì đó, đầu bên kia vang lên tiếng động rồi Cẩn Tri nghe thấy anh trai gọi: “Bố!”
Cẩn Tri nín thở. Đầu kia truyền đến giọng đàn ông nghiêm nghị: “Anh gọi cho nó làm gì? Tôi không có đứa con gái nào như vậy. Anh mau cúp máy đi!”
Tạ Cẩn Hành: “Bố đừng...”
Cẩn Tri lập tức gác máy, ném di động xuống bàn. Ngồi một lúc, cô đứng lên, quay về bên bàn làm việc. Bây giờ là buổi trưa, mọi người đều ra ngoài, cô lặng lẽ mở ngăn kéo, cầm một tấm ảnh lên xem.
Đây là ảnh hai mẹ con chụp chung năm cô mười mấy tuổi. Trong ảnh, mẹ cô trẻ trung, xinh đẹp, thậm chí có thể nói là quyến rũ. Bà mặc áo sơ mi màu vàng nhạt, quần bó màu gạo, trang điểm nhẹ nhàng. Bà ôm vai Cẩn Tri, sắc mặt dịu dàng nhưng ánh mắt cũng thấp thoáng vẻ thanh lạnh.
Bà là tài nữ, là nhân vật đình đám ở trường đại học Giang, thậm chí có chút tiếng tăm ở thành phố Giang. Nhưng thế thì sao chứ? Gặp phải người chồng không ra gì, cuối cùng chỉ còn lại bà và con gái nương tựa lẫn nhau, hồng nhan bạc mệnh.
Vì vậy, trong cuộc đời này, nếu không tìm được người đàn ông một lòng một dạ, trọn đời trọn kiếp với mình, Cẩn Tri thà ở vậy đến già.
“Ôi, vùng Tây Nam lại xảy ra động đất rồi.” Nhiễm Dư vừa lướt web trên di động vừa đi vào, Trang Xung đi theo sau. “May mà chỉ có 5,4 độ richter thôi.” Cô cảm thán.
Cẩn Tri ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt thâm trầm của Trang Xung đang nhìn mình. Cô không để ý đến anh ta mà quay sang trò chuyện với Nhiễm Dư. Đợi Nhiễm Dư đi phòng bên cạnh sắp xếp lại tạp chí, Trang Xung lặng lẽ đến bên bàn làm việc của cô.
“Hôm nay, anh ấy sẽ đến đây.” Anh ta lên tiếng.
Cẩn Tri: “Ai cơ?”
Trang Xung cúi đầu, chống một tay lên mặt bàn, nói nhỏ: “Anh cao thủ ấy.”
Cẩn Tri giật mình. Cô không hề nhắc đến chuyện gặp Ứng Hàn Thời sau hôm ở thư viện với Trang Xung nên lời nói của anh ta khiến cô rất đỗi ngạc nhiên.
“Tại sao anh ấy lại đến đây?” Cô hỏi.
Trang Xung nhếch miệng: “Từ hôm đó, tôi vẫn luôn tìm hiểu thông tin về anh ấy, cuối cùng cũng có manh mối. Anh cao thủ là một người tài giỏi, có văn hóa lại lịch thiệp, chắc chắn đọc rất nhiều sách. Thế là tôi tra trên hệ thống, phát hiện anh ấy từng làm thẻ mượn sách ở thư viện chúng ta vào hai năm trước.”
Nói vậy có nghĩa là Ứng Hàn Thời cũng thường xuyên đến thư viện, chỉ là thư viện rất lớn nên cô và anh chưa từng chạm mặt.
Cẩn Tri ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Dù có thẻ mượn sách, nhưng sao anh biết hôm nay anh ấy sẽ đến đây?”
Trang Xung cười ngoác miệng: “Tôi hack tài khoản của nhân viên quản lý hệ thống, khóa thẻ của cao thủ rồi gửi email cho anh ấy, yêu cầu anh ấy hôm nay đến thư viện bổ sung thủ tục.”
Cẩn Tri hết nói nổi: “Trang Xung, anh ấy là hacker hàng đầu, anh cho rằng anh ấy không nhận ra trò vặt này hay sao?” Ứng Hàn Thời đâu chỉ đơn giản là hacker. Nếu biết mình giở trò với người ngoài hành tinh đến từ nền văn minh tiên tiến, không hiểu Trang Xung sẽ có cảm nghĩ ra sao nữa.
Trang Xung ngây ra vài giây rồi buột miệng: “Khỉ thật!”
Cẩn Tri cảm thấy, câu “không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo” quả nhiên không sai một chút nào.