Ví dụ như tối hôm nay, một phần do Nhiễm Dư nhờ giúp đỡ, một phần là bản thân muốn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì nên Cẩn Tri không hề do dự, đi thẳng vào tòa nhà tối đen.
Xung quanh rất yên tĩnh. Tiếng mưa gió bị ngăn lại ở bên ngoài cửa sổ, tựa như cách cả thế giới. Hành lang được chiếu sáng chỉ có nhịp bước chân đều đều của Cẩn Tri. Cô đã lên đến tầng có khu lưu trữ thư tịch cổ. Cô đi rất chậm, tay nắm chặt đèn pin để đề phòng tình huống bất ngờ xảy ra. Tuy nhiên, cho tới thời điểm này, tất cả vẫn diễn ra bình thường.
(Thư tịch cổ: Sách vở thời xưa)
Cẩn Tri tiếp tục di chuyển từng bước về khu thư tịch cổ, đồng thời bật đèn dọc hành lang. Do quá tĩnh lặng nên những âm thanh cực khẽ cũng được khuếch đại lên, lọt vào tai cô rõ mồn một. Ví dụ, tiếng “rì rì” ở dây tóc bóng đèn, tiếng giọt nước rơi lộp bộp trên mái hiên ở đâu đó. Những âm thanh này phảng phất khiến lòng người trở nên trống trải và cô liêu.
Cẩn Tri nhanh chóng đi đến cửa dẫn vào khu lưu trữ sách. Toàn bộ đèn ở hành lang đã được bật sáng nhưng bên trong vẫn tối om. Từng dãy giá sách xếp thẳng hàng ngay lối tựa như vô số con người vai kề vai đứng trong bóng đêm.
Cô ngẩng đầu, dõi mắt về phòng máy chủ. Nơi đó cũng rất tối, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy đường nét của cỗ máy và CPU nhấp nháy đèn đỏ báo hiệu vận hành hao năng lượng thấp. Trong khi đó, mọi màn hình máy tính trong thư viện đều đen sì. Tất cả đều không có dấu hiệu bất ổn nào.
Tạ Cẩn Tri quẹt thẻ. Cánh cửa tự động mở ra, cô liền đi vào trong. Đầu tiên, cô bật hết công tắc đèn. Cả khu lưu trữ sách sáng trưng trong giây lát. Cẩn Tri ngó nghiêng rồi đi xuyên qua hai hàng giá sách, tới chỗ Nhiễm Dư bảo.
Vào giờ làm việc, thư viện cũng bật đèn nhưng có lẽ do bên ngoài quá tối nên lúc này, ánh đèn dường như sáng trắng hơn ban ngày. Xung quanh lại tĩnh lặng, không một bóng người nên tự nhiên Cẩn Tri có cảm giác không chân thực.
Đi hết hàng giá sách, Cẩn Tri bất giác ngây ra. Mọi cửa sổ đều được đóng kín. Lẽ nào Nhiễm Dư nhớ nhầm? Nhưng hồi nãy nói chuyện điện thoại, cô ấy nhớ rất rõ, có mấy cửa sổ chưa đóng.
Cẩn Tri vô thức cúi xuống xem xét nền đất. Sàn gỗ ở bên dưới cửa sổ không hề có dấu vết của nước mưa.
Chắc là Nhiễm Dư nhớ nhầm thật... Cẩn Tri đột nhiên cứng đờ người khi nhìn thấy nửa dấu chân ở bên cạnh giá sách. Vệt nước vẫn chưa khô, chứng tỏ vừa mới xuất hiện. Dấu chân có vết bùn đất, từ độ dài có thể đoán đây là giày của đàn ông.
Cẩn Tri lạnh toát sống lưng, lòng bàn tay rịn mồ hôi. Vừa rồi khi đến thư viện, cô đã để ý xung quanh, biết chắc không có ai ở trong tòa nhà. Căn cứ vào vị trí của dấu chân, người đó có khả năng đột nhập từ cửa sổ.
Cẩn Tri nắm chặt đèn pin, bắt đầu soi từng hàng giá sách. Tuy nhiên, dù kiểm tra toàn bộ gian phòng, cô cũng không tìm thấy ai khác. Khi cô quay lại đầu bên này, dấu chân đã sắp khô, chỉ dính lại một chút dấu vết đất bùn.
Cẩn Tri quyết định tới phòng bảo vệ xem camera giám sát. Nhưng khi đến gần cửa ra vào, cô bỗng cảm thấy có gì đó không đúng. Cẩn Tri liền dừng bước, quay người ngó nghiêng xung quanh, nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường.
Cô nhìn chằm chằm vào góc tường bên phải cửa ra vào, nơi đó có hai chiếc xe đẩy. Bình thường, nếu phải vận chuyển nhiều sách, nhân viên thư viện sẽ dùng xe đẩy này. Đây là sản phẩm do các nghiên cứu sinh khoa Điều khiển tự động của trường đại học Giang thiết kế và chế tạo rồi tặng cho thư viện tỉnh. Trên đầu tay nắm có lắp một màn hình điều khiển tinh thể lỏng nho nhỏ.
Về mặt lý thuyết, mấy chiếc xe đẩy có thể kết nối với hệ thống. Chỉ cần nhập lệnh theo quy trình, xe đẩy sẽ tự động vận chuyển sách đến địa điểm đã định. Điều này tương tự như “robot dọn nhà” của Cẩn Tri.
Tuy nhiên, việc tự động hóa trong văn phòng cần rất nhiều công tác chuẩn bị, trong khi chưa chắc đã đạt hiệu quả cao. Nhân viên thư viện nhanh chóng phát hiện, thời gian nhập lệnh để xe đẩy tự động vận hành còn lâu hơn thời gian đẩy xe theo kiểu thủ công. Hơn nữa, thiết kế của nhóm nghiên cứu sinh vẫn chưa hoàn thiện, thường xảy ra sự cố... Thế là mọi người nhanh chóng bỏ qua phần “máy móc tiên tiến”, coi chúng chỉ là xe đẩy bình thường.
Tạ Cẩn Tri nhớ rõ, trước khi ra về, cô và Trang Xung đã đưa mấy chiếc xe tới khu chứa dụng cụ bên cửa sổ. Hơn nữa, cô là người cuối cùng rời khỏi cơ quan.
Ai đã động đến chúng? Hay là chúng tự di chuyển tới nơi này? Ánh mắt cô lướt qua tay nắm kim loại đã hơi tróc sơn và bốn bánh xe nhỏ ở dưới.
Trầm ngâm trong giây lát, Cẩn Tri tắt hết nguồn điện, đi nhanh xuống phòng bảo vệ.
***
Đêm đã về khuya, trời ngớt mưa nhưng vầng mây vẫn còn u ám và nặng nề. Cẩn Tri không mở ô, để giọt nước lác đác rơi xuống đầu cho tỉnh táo. Cô gõ cửa phòng trực. Nhân viên bảo vệ tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy cô: “Cô Tạ có việc gì mà đến đây vào giờ này thế?”
Cẩn Tri yêu cầu được xem camera giám sát. Mặc dù cảm thấy kỳ lạ nhưng anh ta vẫn mở đoạn băng liên quan đến thời gian và khu vực mà cô bảo.
“Cả buổi tối, tôi không rời mắt khỏi màn hình. Có thấy gì đâu.” Anh ta lẩm bẩm.
Cẩn Tri lặng thinh. Hai người bắt đầu xem từ thời điểm tan sở. Do góc độ của camera nên hình ảnh thu được chỉ là khu giá sách chứ không phải chính diện cửa sổ nên cô chẳng thể xác định, lúc đó cửa sổ đóng hay mở. Tuy nhiên, cô có thể nhìn thấy rõ, hai chiếc xe đẩy nằm ở khu dụng cụ gần cửa sổ chứ không phải cạnh cửa ra vào.
Thời gian chầm chậm trôi qua, màn hình cuối cùng trở nên tối đen, không một tia sáng, cũng chẳng có bất cứ động tĩnh nào. Không có người nhảy vào từ cửa sổ, cũng chẳng có ai giẫm xuống nền đất bên cạnh giá sách, để lại nửa dấu chân.
Cẩn Tri bấm phím tua nhanh. Cho tới khi thời gian trên màn hình trùng khớp với đồng hồ treo tường, đoạn băng kết thúc. Ngay cả bản thân cô cũng không hề xuất hiện trong camera giám sát.
Cẩn Tri bất giác sởn gai ốc. Tuy nhiên, trong đầu cô đã nghĩ tới một khả năng. Cô quay sang hỏi nhân viên bảo vệ: “Nếu có người muốn thay đổi nội dung đoạn băng, chắc cũng dễ thôi, đúng không?”
Anh chàng bảo vệ ngây người. Cô gái trước mặt có diện mạo thanh tú, trắng trẻo, đôi mắt tựa như chứa đầy khí lạnh của cơn mưa đêm. Nghe giọng điệu trầm tĩnh của cô, bị cô nhìn chằm chằm, anh ta tự nhiên có chút căng thẳng. Tuy nhiên, lời nói của cô khó mà tưởng tượng nổi.
Anh ta cười cười: “Cô Tạ! Cô muốn nói đến hacker phải không? Đó chỉ là trên phim ảnh mà thôi, thực tế làm gì có. Hơn nữa, chỗ chúng ta đâu phải viện bảo tàng chứa đồ vật quý giá, mà chỉ toàn là sách thôi. Hacker bỏ nhiều công sức khống chế chúng ta để ăn trộm sách hay sao?”
***
Từ phòng bảo vệ đi ra ngoài, Tạ Cẩn Tri lại quay đầu về phía tòa nhà thư viện. Cô có một dự cảm kỳ lạ rằng hai chiếc xe đẩy sẽ quay về chỗ cũ vào sáng ngày mai. Nhưng bây giờ, cô chỉ muốn về nhà lên giường nằm, muốn được nghỉ ngơi yên tĩnh.
Phố xá vắng lặng. Cẩn Tri vừa đi bộ một đoạn, chiếc Porsche đỗ bên lề đường lặng lẽ chuyển bánh, bám theo cô.
Ứng Hàn Thời ngồi thẳng người, hai tay đặt trên vô lăng. Tóc anh hơi bị ướt, ống quần và giày cũng dính nước mưa. Qua tấm kính, anh âm thầm quan sát người phụ nữ một mình đi bộ cách đó không xa.
Cẩn Tri rảo bước tương đối nhanh, giẫm qua những vũng nước trên hè phố. Cô nhìn thẳng về phía trước, gương mặt nghiêng trắng trẻo có vẻ nghiêm nghị, không biết đang nghĩ đến chuyện gì. Cả người cô hoàn toàn hòa hợp với cơn mưa đêm.
Đúng lúc này, di động của Ứng Hàn Thời đổ chuông. Đầu kia truyền đến giọng nam trung trầm thấp, đầy từ tính, nhưng ngữ điệu lại rất thoải mái: “Đại ca, tại sao hệ thống định vị thông báo anh đã rời khỏi thư viện, đi về khu dân cư?” Không đợi Ứng Hàn Thời trả lời, anh ta tiếp tục chất vấn: “Còn nữa, anh đang lái chiếc Porsche, mẫu xe có tốc độ nhanh nhất thế giới, nhưng sao nó lại di chuyển với tốc độ rùa bò thế?”
Khóe miệng Ứng Hàn Thời nhếch lên. Anh nhướng mắt nhìn Cẩn Tri, lúc này đã về đến khu chung cư, bắt đầu lên cầu thang.
Anh trả lời ngắn gọn: “Tôi đang ở dưới khu nhà của cô gái đó.”
Người ở đầu kia điện thoại im lặng vài giây, tựa như suy ngẫm. Sau đó, anh ta cất giọng kinh ngạc: “Anh đang bảo vệ cô ấy sao?”
“Đúng vậy.”
Người đàn ông lập tức kêu ca: “Đại ca, cô ấy và chúng ta có quan hệ gì chứ? Cùng lắm chỉ là một nhân chứng không quan trọng mà thôi. Trời ạ, không phải anh nổi lòng từ bi, ôm cả chuyện của cô ấy đấy chứ?”
Sắc mặt Ứng Hàn Thời vẫn hết sức bình thản, không hề phản ứng trước lời thắc mắc của đối phương. Thấy đèn nhà Cẩn Tri đã bật sáng, anh mới từ từ quay đầu xe, đồng thời nói giọng ôn hòa: “Nếu mấy chuyện trong lĩnh vực của chúng ta ảnh hưởng đến cô ấy thì việc tôi quan tâm đến cô ấy cũng là lẽ thường tình.”
Người ở đầu kia điện thoại đã lường trước phản ứng của anh nên chẳng còn gì để nói. Một lúc sau, anh cất ta giọng như thể cười trên nỗi đau của người khác: “Lần trước ở chùa Bảo An, cô ấy chẳng thèm để ý đến anh, nói anh là kẻ lừa đảo còn gì?”
Lần này, đến lượt Ứng Hàn Thời lặng thinh. Vài giây sau, anh từ tốn mở miệng :”Thế thì đã sao nào? Tôi cũng chẳng bận tâm. Tôi sẽ tiếp tục nghĩ cách giúp cô ấy.”
***
Sáng hôm sau, trời nắng đẹp. Vừa đi vào khu lưu trữ sách, Tạ Cẩn Tri liền đảo mắt qua bên cửa nhưng nơi đó trống không.
Nhiễm Dư ngồi ở chỗ của mình, tay chống cằm, hết nhìn cô lại quay sang Trang Xung, thở dài: “Không biết còn tưởng tối qua hai người làm chuyện mờ ám. Cả hai đều có “mắt gấu trúc” kìa.”
Trang Xung ngẩng đầu từ sau máy tính. Quả nhiên, dưới mí mắt của anh ta xuất hiện hai vệt quầng thâm đen sì.
“Mình bị mất ngủ.” Cẩn Tri lên tiếng, ngồi vào chỗ làm việc.
“Tôi chơi game, đã về đích rồi.” Trang Xung giải thích ngắn gọn.
Nhiễm Dư thở dài: “Xem ra, trong ba chúng ta, chỉ có cuộc sống về đêm của mình là thành công, đánh một giấc đến khi trời sáng.”
Một lúc sau, chuông báo hiệu giờ làm việc vang lên. Cẩn Tri xem đồng hồ trên máy tính rồi đứng dậy đi ra ngoài.
“Cậu đi đâu thế?” Nhiễm Dư hỏi.
“Mình có chút việc đi tìm Giám đốc.”
Văn phòng của Giám đốc thư viện nằm ở tòa nhà nhỏ bên cạnh. Nửa tiếng sau, Cẩn Tri được Giám đốc đích thân tiễn ra ngoài.
Cẩn Tri vẫn giữ dáng vẻ trầm tĩnh như thường lệ, nhưng khóe miệng cô hơi cong lên, để lộ nụ cười miễn cưỡng. Trên gương mặt ông Giám đốc vẫn còn đọng nụ cười hiền từ và khó xử.
“Tiểu Tạ à.” Ông nói: “Chú biết cháu là cô bé xuất sắc, có thành tích và biểu hiện tốt trong công việc. Chỉ là cháu hơi ít nói, lại hay nghĩ ngợi nhiều. Nếu cảm thấy mệt mỏi, cháu hãy xin nghỉ phép vài ngày đi. Không sao cả. Nhưng cháu không thể tiếp tục nghi ngờ vụ hacker gì đó. Điều này hết sức vô lý. Đương nhiên, chú cũng sẽ bảo đội bảo vệ lưu ý. Từ nay về sau, cháu đừng nhắc đến chuyện này nữa.”
“Chú lại theo chủ nghĩa kinh nghiệm rồi. Sau này, có lẽ chú sẽ hối hận vì quyết định của ngày hôm nay đấy.” Cẩn Tri đáp lời.
(Chủ nghĩa kinh nghiệm (Empiricism) là một lý thuyết về tri thức triết học với đặc điểm nhấn mạnh vai trò của trải nghiệm. Trải nghiệm có thể được hiểu là bao gồm tất cả các nội dung của ý thức hoặc nó có thể được giới hạn trong dữ liệu của các giác quan mà thôi)
“Chú... Con bé này! Mau xuống dưới làm việc đi.”
Cẩn Tri cúi đầu, lặng lẽ đi xuống cầu thang, quay về khu thư viện.
Buổi sáng trôi qua rất nhanh. Đến trưa, Nhiễm Dư đập bàn đứng dậy, miệng nở nụ cười tươi roi rói: “Đi thôi! Chúng ta đi ăn lẩu. Hôm qua, mình nói sẽ mời Cẩn Tri. Hôm nay, chúng ta sẽ đánh chén thoải mái. Trang Xung, anh nhập hội với chúng tôi đi. Bằng không, hai chúng tôi chẳng thể nào ăn hết.”
Cẩn Tri thầm nghĩ, đúng là mình cần thư giãn một chút. Thế là cô cũng đứng lên: “Chúng ta đi thôi!”
“Ừ.” Trang Xung đáp khẽ một tiếng rồi đi theo hai cô gái xuống dưới.