"..."
Nghe thấy lời nói phô trương của lớp phó thể dục, Ngu Hạ tự thấy thẹn vì mình thua kém hơn.
Bỗng nhiên cô cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh đang quan sát mình.
Ngu Hạ vừa ngẩng đầu lên đã đối mặt với đôi mắt đen láy trong suốt hơi loé sáng của người nào đó: "Sao... Sao vậy?"
Lúc hỏi câu này, Ngu Hạ có hơi chột dạ.
Còn vì sao lại chột dạ thì tạm thời cô chưa tìm ra nguyên nhân.
Lý Duật nhìn thẳng vào cô một hồi rồi thản nhiên hỏi: "Trước khi đi vận động các bạn đăng ký tham gia, lần nào cậu ta cũng nhờ cậu giúp như này à?"
Ngu Hạ ngớ ra, cũng hiểu ý anh là gì: "Không phải."
Sau đó cô nói với Lý Duật rằng: "Hồi đại hội thể dục thể thao kỳ một lớp mười, các bạn trong lớp khá tích cực mà."
Có điều chẳng hiểu sao đến học kỳ hai lớp mười không còn nhiều người muốn tham gia đại hội thể dục thể thao nữa.
Ngu Hạ đoán rằng nếu không phải có quy định lớp nào cũng phải tham gia nhiều môn thì có lẽ đại hội thể dục thể thao của trường bọn họ sẽ vắng vẻ lắm đây.
Lý Duật gật đầu một cái.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thấy dáng vẻ im lặng không nói gì của anh, Ngu Hạ có qua có lại hỏi: "Còn cậu thì sao?"
Lý Duật khó hiểu, anh cái gì?
Ngu Hạ: "Đại hội thể dục thể thao ở trường quốc tế mấy cậu như thế nào?"
Cô khá tò mò về điều này.
Hồi bé Ngu Hạ cũng được học ở trường quốc tế.
Chính vì vậy mà tiếng Anh của cô khá hơn các bạn khác một chút. Có điều cảm giác muốn trải nghiệm hồi cấp một không mãnh liệt như cấp hai, cô học ở ngôi trường kia cũng không vui lắm nên hồi lên cấp hai, bà Ngu đã cho cô chuyển đến một trường trung học cơ sở bình thường.
Lý Duật: "Quên rồi."
"Quên á?" Ngu Hạ ngạc nhiên: "Mới mấy tháng thôi mà cậu quên rồi á?"
Hay là vì trường bọn họ không tổ chức đại hội thể dục thể thao nửa năm một lần?
Lý Duật giải thích: "Tôi không tham gia."
Ngu Hạ muộn màng hiểu ra: "Cậu không tham gia lần nào luôn hả?"
Lý Duật ừ một tiếng.
Trước nay anh chưa bao giờ thích tham gia hoạt động tập thể. Ở ngôi trường kia cũng chẳng có bạn nào dám tới vận động anh đăng ký tham gia tranh giải các môn thể dục.
Nhận được câu trả lời của Lý Duật, Ngu Hạ hơi ngớ người. Cô nhìn vẻ mặt của Lý Duật sau khi nói những lời đó rồi chợt có cảm giác như anh rất cô đơn.
Nghĩ đến đây, cô mím môi cố gắng làm ra vẻ thoải mái: "Vậy lần này chúc cậu có trải nghiệm tốt đẹp nhé."
Cô nhìn anh với đôi mắt sáng ngời: "Đại hội thể dục thể thao của trường chúng ta rất vui. Cậu hãy nhân cơ hội này mà bù lại gấp đôi niềm vui cho cả hồi lớp mười nhé."
Nhìn dáng vẻ phấn khởi của cô, Lý Duật lặng lẽ cong môi cười rồi phối hợp nói: "Được."
Ngu Hạ cười rộ lên, trông rất có sức thuyết phục: "Cậu nhớ giành vinh quang về cho lớp mình đấy."
Lý Duật bình tĩnh nhìn cô một hồi, trái cổ cuộn lên: "... Tôi sẽ cố gắng."
-
Giờ nghỉ trưa, Ngu Hạ vừa mới ăn cơm xong quay về thì có mấy bạn nữ lại gần hỏi: "Ngu Hạ, cậu định lập đội cổ động viên kiểu gì? Có định nhảy cổ vũ không?"
"Đúng vậy đúng vậy, học kỳ trước tôi thấy lớp 11/8 có nhảy đấy. Hay là chúng ta cũng nhảy một bài?"
"Lập đội cổ động viên cần mấy người vậy? Tôi đăng ký được không?"
"..."
Ngu Hạ hoàn toàn không ngờ được rằng các bạn trong lớp lại tích cực muốn đăng ký tham gia đội cổ động viên như vậy.
Cô bị bất ngờ không kịp đề phòng, bèn nghĩ nghĩ rồi đáp: "Nhảy cổ vũ có phô trương quá không nhỉ?"
Hơn nữa cô nhảy cũng không thành thạo lắm.
Từ khi lên cấp hai đến giờ cô không còn đi học múa nữa.
"Cậu không muốn nhảy thì chúng ta đứng bên cạnh hô to cố gắng lên để cổ vũ cho bọn họ hả?" Có bạn hỏi.
Ngu Hạ hơi khó hiểu: "Như thế không được à?"
Mấy người kia trố mắt nhìn nhau sau đó do dự đáp: "Cũng không phải là không được, chỉ sợ là như vậy chưa đủ để cổ vũ cho các bạn nam lớp mình ra sức cố gắng."
"Chưa làm sao biết?" Thích Hy Nguyệt tham gia cuộc thảo luận: "Bọn họ không ra sức là vì bình thường bọn họ không rèn luyện, chắc chắn không thể nào là tại chúng ta được. Tập nhảy mất rất nhiều thời gian, hơn nữa nếu chúng ta lập đội cổ vũ nhảy múa tưng bừng mà cuối cùng thành tích trong đại hội của lớp chúng ta lại nát bươm thì chẳng phải là nhục lắm à?"
Mọi người suy nghĩ một hồi rồi cảm thấy nói vậy cũng rất thuyết phục.
"Vậy hay là hôm đó chúng ta mặc đồ giống nhau rồi đứng thành một hàng cổ vũ cho bọn họ?"
Tất cả đều không có ý kiến gì với đề nghị này.
Chẳng qua sau khi quyết định xong, mọi người lại bắt đầu gặp một vấn đề khác, đó là mặc đồ gì cho giống nhau bây giờ? Đồng phục học sinh thì xấu quá, mà cũng không hợp.
Tiết cuối buổi chiều thứ tư là tiết thể dục.
Sau khi cho học sinh chạy bộ như bình thường xong, giáo viên thể dục không bày vẽ làm khó nữa mà cho học sinh trong lớp hoạt động tự do. Những lúc thế này nếu không có lịch trực nhật thì Ngu Hạ thường sẽ chọn về nhà sớm, hoặc cũng có thể tới phóng sách của trường với mấy người Thẩm Nhạc Tranh.
Nhưng hôm nay còn phiền lòng chuyện trang phục đội cổ vũ nên cô chẳng có tâm trạng đi đâu cả.
Ngu Hạ ngồi ở khu nghỉ ngơi trong sân thể dục, tựa vào người Thẩm Nhạc Tranh than ngắn thở dài: "Nếu biết trước lập đội cổ vũ phiền phức như vậy thì tớ đã không ôm việc này vào người rồi."
Cô có hơi hối hận.
Thẩm Nhạc Tranh vỗ vỗ vai cô: "Nếu cậu không làm đội trưởng đội cổ vũ thì ít nhất số nam sinh đăng ký tham gia đại hội thể dục thể thao lần này sẽ ít đi một nửa."
Ngu Hạ phản bác: "Làm gì phô trương đến vậy."
"Sao lại không?" Thẩm Nhạc Tranh quay sang nhìn cô: "Tớ đã nghe các bạn trong lớp thảo luận rồi."
Ngu Hạ: "Sao cơ?"
Sáng nay gần sát giờ vào học Thẩm Nhạc Tranh mới tới lớp nên cũng không tận mắt nhìn thấy lớp phó thể dục khuyên Ngu Hạ và Lý Duật tham gia đại hội thể dục thể thao.
Nhưng qua ngày hôm sau cô ấy đã nghe được không ít phiên bản.
"Tớ nghe bạn ngồi phía trên hai người nói Lý Duật vốn không định tham gia môn nào cả, là vì cậu hỏi nên cậu ấy mới đổi ý." Thẩm Nhạc Tranh nói.
Ngu Hạ ngẩn ra: "Làm gì có."
Cô không hề cảm thấy Lý Duật tham gia đại hội thể dục thể thao là vì mình: "Lúc đó bản thân Lý Duật cũng đang cân nhắc rồi."
Thẩm Nhạc Tranh chớp mắt: "Cậu cảm thấy như vậy thật hả?"
Ngu Hạ chần chừ rồi gật đầu một cái: "Cậu không thấy vậy à?"
"Ài." Thẩm Nhạc Tranh nhìn thẳng vào Ngu Hạ không chớp mắt, sau đó giơ tay xoa xoa đầu cô: "Cậu đúng là đồ ngốc chậm lụt."
Ngu Hạ trợn mắt lườm cô ấy: "... Sao cậu lại mắng người ta như vậy hả?"
Cô tức giận đánh lại: "Cậu mới là đồ ngốc ấy."
Thẩm Nhạc Tranh liếc xéo cô một cái rồi trả lời cho có: "Được rồi, vậy tớ là đồ ngốc."
Vừa nói xong, cô ấy trông thấy Khuyết Ánh Tuyết cách đó không xa đang cầm chai nước, bèn đụng đụng tay Ngu Hạ: "Khuyết Ánh Tuyết mua nước suối kìa."
Ngu Hạ nhìn theo tầm mắt cô ấy qua bên kia: "Thì sao?"
Thẩm Nhạc Tranh: "Cậu cũng mua đi."
Ngu Hạ trợn trắng mắt nhìn cô ấy, đang định nói mình có khát đâu mà phải mua thì chợt nghe giọng Thích Hy Nguyệt truyền tới: "Hạ Hạ, các cậu có đi mua Oden không?"
Chạng vạng tối mùa thu đúng là rất hợp để ăn mấy món nóng hổi như Oden.
Ngu Hạ lắc đầu: "Tớ không đi."
Thẩm Nhạc Tranh: "Tớ đi."
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trước khi đi cô ấy còn thuận tay xoa xoa đầu Ngu Hạ: "Cậu yên tâm, tớ sẽ mua nước về cho cậu."
Ngu Hạ mạnh miệng: "... Tớ không khát."
"..."
Thấy hai người kia đi xa rồi, Ngu Hạ mới giơ tay lên sửa sang lại mái tóc bị Thẩm Nhạc Tranh làm cho rối bời.
Bỗng nhiên cô nhìn thấy Lý Duật trên sân bóng rổ.
Tiết cuối chiều thứ tư không chỉ có mỗi lớp Ngu Hạ học thể dục mà còn có lớp chuyên khoa học tự nhiên nữa.
Người trên sân bóng rổ cũng không ít, hình như bọn họ đang đấu bóng thì phải. Trên sân có hơn mười người nhưng kỳ lạ là Ngu Hạ chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lý Duật.
Chẳng biết anh đã cởi áo đồng phục ra từ bao giờ, trên người chỉ mặc một chiếc áo phông màu trắng đơn giản, trông vừa thoải mái vừa sạch sẽ, giống như ánh mặt trời ngày thu mà cô rất thích, trong veo sáng sủa, chói mắt nhưng không nhức mắt.
Có rất nhiều nữ sinh đứng xung quanh sân bóng rổ, phần lớn là đến vì anh.
Ngu Hạ không phải là người thích xem đấu bóng rổ, mà có xem cô cũng không hiểu. Nhưng ngay lúc này, nghe tiếng thét chói tai đứt quãng truyền tới từ phía bên kia, cô bỗng nhiên muốn đứng dậy qua xem Lý Duật chơi bóng rổ như thế nào.
Khi ý thức được điều này, lời Thẩm Nhạc Tranh vừa nói chợt thoáng qua trong đầu Ngu Hạ.
Cô nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang chạy như bay trên sân bóng rổ không chớp mắt. Mặc dù không muốn lắm nhưng cô vẫn không thể không thừa nhận rằng mình vẫn luôn trốn tránh một vài vấn đề mà Thẩm Nhạc Tranh truy hỏi.
Ngu Hạ suy nghĩ miên man hồi lâu nhưng vẫn chưa tìm được ra câu trả lời xác thực nên cô nhắn tin cho Thẩm Nhạc Tranh trước: "Mua cho tớ hai chai nước nhé."
Một Quả Chanh Nhỏ: "Hai chai là được à?"
Hạ Liễu Hạ Thiên: "Cậu và Hy Nguyệt mua bốn chai đi, tớ mời."
Một Quả Chanh Nhỏ: "Ok ok, tớ và Hy Nguyệt sẽ chạy như điên về ngay, không để cậu chờ lâu đâu."
Ngu Hạ cất điện thoại di động rồi giơ tay vỗ vỗ gò má nóng bừng của mình một cái.
Cô thở hắt ra một hơi sau đó nhấc chân đi đến sân bóng rổ.
Bầu không khí trên sân lúc này đang rất náo nhiệt.
Tế bào vận động của các nam sinh lớp Ngu Hạ đều bình thường, mà nam sinh bên lớp chuyên khoa học tự nhiên lại rất giỏi.
Ngu Hạ đi đến bên sân bóng rổ, tiện thể liếc nhìn số điểm: 15:28.
Tất nhiên 15 là điểm của lớp bọn họ.
Cô cạn lời mấy giây rồi mới nhìn vào trong sân, một thiếu niên cao gầy đầy sức sống lọt vào mắt cô. Vì chạy nhanh quá nên tóc Lý Duật bị gió thổi bù xù, trông rất rối. Mặt anh đầy mồ hôi, đôi mắt đen bóng sáng ngời loá mắt.
Rất đẹp trai, nhưng lại không giống vẻ đẹp trai lạnh lùng như ngày thường.
Câu nói này chợt vang lên trong đầu Ngu Hạ.
Bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng hét chói tai.
Ngu Hạ ngước mắt lên, đúng lúc trông thấy cảnh Lý Duật cướp được quả bóng rồi dùng thế như chẻ tre lao ra khỏi vòng vây của nam sinh lớp chuyên khoa học tự nhiên, sau đó anh đứng ngoài vạch ba điểm, giơ cao hai tay tung người nhảy một cái, ném quả bóng rổ trong tay vào rổ lưới xa xa.
Khoảnh khắc đó, có ngọn gió nhẹ nhàng thổi tới làm chiếc áo phông trên người thiếu niên bị hất lên, trông khá tuỳ ý.
Lúc này những đám mây bị ánh nắng chiều tà nhuộm màu rực rỡ tươi đẹp trở thành phông nền cho bọn họ.
Quả bóng ba điểm vào rồ.
Ngoài sân vang lên tiếng hoan hô ầm ĩ.
Lý Duật đập tay với các bạn cùng lớp rồi tình cờ để ý thấy một bóng dáng đứng lẻ loi trong góc.
Bước chân anh chợt dừng lại, chân mày hơi nhướng lên.
Hai người đứng xa xa nhìn nhau.
Tiếng còi vang lên báo hiệu đã đến giờ nghỉ.
Ngu Hạ còn chưa kịp nhìn sang chỗ khác, Lý Duật đã báo với các bạn một câu sau đó sải bước đi về phía cô rồi.
Có điều anh vừa đi được hai bước đã bị mấy người Khuyết Ánh Tuyết cản lại.
Đứng ở vị trí này, Ngu Hạ có thể thấy rõ cảnh Khuyết Ánh Tuyết đưa nước cho Lý Duật, gò má đỏ ửng lên như ánh chiều tà.
Cô đang nhìn thì giọng nói sốt ruột của Thẩm Nhạc Tranh chui vào tai: "Bọn tớ không về muộn chứ?"
Thấy dáng vẻ thở hồng hộc của cô ấy, Ngu Hạ vội vàng nhận lấy chai nước trong tay bạn mình: "Cũng không cần vội vậy đâu."
"Sao lại không vội cho được?" Thẩm Nhạc Tranh lườm cô một cái: "Khuyết Ánh Tuyết giành trước mất rồi."
Nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, Thích Hy Nguyệt có cảm giác mình như người ngoài cuộc: "Giành trước cái gì cơ?"
Thẩm Nhạc Tranh hất cằm: "Thì giành đưa nước cho Lý Duật đấy."
"...?"
Thích Hy Nguyệt ngây người mất mấy giây: "Ý cậu là cậu không thích thấy Lý Duật và Khuyết Ánh Tuyết đứng với nhau hả?"
"Tất nhiên." Thẩm Nhạc Tranh nghiêm túc gật đầu một cái, có ý định kéo cả cô bạn này vào cùng phe với mình luôn: "Tớ kiên định đi theo đảng Ngu Lý không hợp nhau."
Nghe vậy, Ngu Hạ và Thích Hy Nguyệt quay sang nhìn nhau, vẻ mặt cả hai đều ngơ ngác: "Đảng gì cơ?"
Thẩm Nhạc Tranh liếc nhìn cô ấy một cái rồi hùng hồn nói: "Ngu Lý không hợp nhau, có vấn đề gì à?"
"Ngu Lý không hợp nhau..." Thích Hy Nguyệt lẩm nhẩm cái tên cp này rồi hoảng hốt hỏi: "Ý cậu là Ngu Hạ và Lý Duật á hả?"
"..."
Cô ấy vừa dứt lời, Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh còn chưa kịp đáp lại đã thấy bóng dáng cao gầy của một người trong cuộc khác đang đứng cách đó không, biểu cảm rất khó hiểu: "Tôi và Ngu Hạ làm sao?"
Ba người quay phắt đầu lại.
Sau khoảnh khắc im lặng, Lý Duật tiến về phía trước một bước rồi hỏi Ngu Hạ: "Mấy cậu đang nói gì vậy?"
"..." Ngu Hạ cảm thấy cổ họng mình như bị thứ gì đó chặn ngang, không thốt nên lời. Một hồi lâu sau cô mới trả lời Lý Duật: "Chúng tôi đang nói vừa rồi cậu chơi bóng rất hay."
Lý Duật à một tiếng, không tiếp tục truy hỏi đến cùng nữa.
Hai tay anh trống trơn, còn đưa mắt nhìn chai nước suối trong tay Ngu Hạ: "Cậu có dư chai nước nào không?"
Khoé mắt cô liếc thấy Khuyết Ánh Tuyết đang đứng cách đó không xa nhìn sang bên này chằm chằm. Cô chần chừ mấy giây rồi đáp: "Tranh Tranh mua."
Lý Duật: "Cảm ơn nhé."
Thẩm Nhạc Tranh: "... Không cần khách sáo."
Lý Duật cũng không đứng cạnh ba người bọn họ lâu. Sau khi nhận được nước, anh cầm cái chai đi ra chỗ khác.
Thấy Lý Duật đi xa rồi, Thích Hy Nguyệt mới quay đầu lại nhìn hai cô bạn mình với ánh mắt cháy bỏng: "Có phải hai cậu có bí mật gì chưa cho tớ biết không? Thật thà khai báo mau."
Ngu Hạ: "..."
Thẩm Nhạc Tranh: "..."
Cuối cùng Ngu Hạ cũng chào thua sự truy hỏi của Thích Hy Nguyệt, cũng tự nhận mình đuối lý trước cô bạn này nên đã kể cho cô ấy nghe chuyện Lý Duật ở nhà mình.
Nghe xong, Thích Hy Nguyệt trợn tròn mắt, tức giận chất vấn: "Chuyện quan trọng như vậy mà sao bây giờ cậu mới nói cho tớ biết hả?"
Cô ấy hừ nhẹ, tay khoanh trước ngực: "Tức ghê."
Ngu Hạ kêu lên một tiếng rồi giải thích: "Không phải tớ cố ý không nói đâu."
Cô yếu ớt nói: "Xin lỗi cậu, mới đầu tớ cũng không muốn cậu ấy đến nhà mình ở chút nào. Tranh Tranh biết là vì lúc ấy hai chúng tớ ngồi cùng bàn, cậu ấy nhận ra tâm trạng tớ không tốt nên hỏi tớ, tớ mới nói cho cậu ấy biết."
Thích Hy Nguyệt liếc nhìn cô một cái rồi lầu bầu: "Tớ mặc kệ, dù sao tớ cũng bị tổn thương rồi."
Ngu Hạ chớp chớp mắt: "Vậy tớ mời cậu ăn cơm coi như bồi thường nhé?"
"Không." Thích Hy Nguyệt nhìn cô cười khẽ rồi đòi hỏi nhiều hơn: "Tớ muốn bộ manga số lượng có hạn mà hồi trước cậu mua cơ."
Ngu Hạ: "... Không thể đổi yêu cầu khác được sao?"
Thích Hy Nguyệt kiêu ngạo đáp: "Không thể, cậu không đồng ý thì tớ giận cậu một tháng."
"..." Ngu Hạ hết cách nên đành đồng ý: "Được rồi, vậy ngày mai tớ sẽ mang đến trường cho cậu."
Thế là Thích Hy Nguyệt vui ngay.
Cô ấy chọt chọt má Ngu Hạ, hớn hở ra mặt: "Thế tớ cảm ơn cô cả nhà chúng ta trước nhé."
Ngu Hạ nản lỏng tựa vào người cô ấy: "Tớ cảm thấy mình hơi lỗ."
Thích Hy Nguyệt: "Vậy đổi lại là tớ mời cậu ăn cơm nhé?"
"... Cũng không phải là không được."
Ba người bọn họ nói chuyện xong quyết định luôn thứ bảy này sẽ đi dạo phố và ăn cơm với nhau.
Sau khi lên kế hoạch cho thứ bảy xong, Thích Hy Nguyệt lại chuyển đề tài về chuyện của Ngu Hạ và Lý Duật: "Cho nên hai người còn chuyện lớn gì giấu tớ nữa không đấy?"
"Không còn nữa." Ngu Hạ giơ tay lên thề với trời: "Trừ việc cậu ấy ở lại nhà tớ ra thì không còn chuyện gì nữa cả."
Thích Hy Nguyệt nhướng mày quay sang hỏi Thẩm Nhạc Tranh: "Thật không vậy?"
Thẩm Nhạc Tranh: "Thật mà, vừa rồi cũng là lần đầu tiên nghe được cậu ấy nghe thấy tên cp của mình và Lý Duật đấy."
Nhắc đến tên cp, Thích Hy Nguyệt lập tức phản bội: "Tớ cảm thấy cậu nói đúng lắm. Tớ cũng muốn đu Ngu Lý không hợp nhau."
Bây giờ hai người này đang ở cùng một nhà, người ta có câu gần quan được ban lộc mà, còn lộc này là Ngu Hạ hay Lý Duật thì hoàn toàn không hề quan trọng chút nào. Nói tóm lại là cơ hội thành đôi của hai người bọn họ cao hơn Khuyết Ánh Tuyết rất nhiều.
Dứt lời Thích Hy Nguyệt lại hơi ủ rũ: "Nhưng mà cái tên cp này..."
Cô ấy nhìn hai người bạn rồi do dự nói: "Có phải nghe hơi xui không?"
Ngu Lý không hợp nhau, rõ ràng là không ủng hộ hai người về bên nhau.
Nhưng Thẩm Nhạc Tranh không nghĩ vậy: "Không không không, phải như vậy mới hợp."
Cô ấy phân tích rõ ràng mạch lạc: "Chúng ta phải đi ngược đường chứ. Cậu nghĩ mà xem, sau này cuối cùng cậu lại ở bên một người mà trước đây cậu không để ý lắm, cảm thấy không phù hợp có phải rất k1ch thích không? Có phải càng thú vị hơn không?"
Thích Hy Nguyệt nghĩ nghĩ rồi thấy hình như cũng có lý.
"Được, vậy thì lấy tên Ngu Lý không hợp nhau đi."
"?"
Nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, người trong cuộc Ngu Hạ lặng lẽ giơ tay: "Hai cậu nghĩ tớ là người tàng hình à?"
Tại sao có thể thảo luận về cp của cô ngay trước mặt "chính chủ" vậy được?
"Chính chủ không có quyền lên tiếng." Thích Hy Nguyệt và Thẩm Nhạc Tranh cùng đồng thanh nói.
Thế là gần nửa tiết còn lại, hai người bọn họ cứ kéo Ngu Hạ lại gần sân bóng rổ, vừa xem mấy người Lý Duật chơi bóng vừa tha hồ tưởng tượng về tương lai của anh và Ngu Hạ.
Trí tưởng tượng bay càng ngày càng xa, đến nỗi Ngu Hạ nghe hết nổi.
-
Vì cuộc thảo luận của hai người kia mà buổi tối lúc ngồi cùng một bàn ăn cơm với Lý Duật, Ngu Hạ cứ nhấp nhổm không yên.
Sau khi trông thấy cô gái ngồi đối diện lén lút liếc trộm mình không biết đến lần thứ mấy rồi, Lý Duật đặt bát đũa xuống hỏi: "Mặt tôi dính cái gì à?"
Ngu Hạ: "Không."
Lý Duật hơi nhướng mày: "Vậy cậu có gì muốn nói với tôi chăng?"
"Cũng không luôn." Ngu Hạ chối biến.
Lý Duật khó hiểu: "Thế cậu cứ luôn nhìn tôi..."
Anh còn chưa kịp nói hết câu, Ngu Hạ nãy giờ đầu toàn mấy lời Thẩm Nhạc Tranh và Thích Hy Nguyệt nói về Lý Duật như đẹp trai lai láng, sống mũi như cầu trượt, mắt sáng ngời, hormone trên người rất nam tính, đường cong cơ bắp mượt mà này kia bỗng bật thốt lên: "Sao thế? Đẹp trai mà không cho người ta nhìn lâu hơn chút à?"
"..."