Hai người lựa chọn thông qua ảnh chụp, chọn được mấy căn nhà mà mình thích, sau đó Lý Duật liên lạc với chủ nhà để cuối tuần đến nơi xem nhà luôn.
Khu vực gần đại học P có mấy khu nhà không tệ lắm, có khu nhà là chung cư, cũng có khu nhà là khu dân cư. Chung cư thì cách âm rất tệ, sau khi tìm hiểu rõ ràng, Lý Duật loại bỏ toàn bộ căn hộ chung cư, chỉ chọn hai căn nhà ở khu dân cư. Cho dù cuối tuần anh và Ngu Hạ ra ngoài hẹn hò thì cũng phải học tập. Thế nên khi lựa chọn quy mô nhà ở, anh cố gắng chọn căn nhà có hai phòng ngủ trở lên.
Thứ năm hôm nay, Ngu Hạ và Thiện Vi ăn tối xong rồi quyết định đến thư viện học bài.
Mới đến cửa thư viện thì nghe thấy hai cô gái đang trò chuyện.
“Cậu bị từ chối hả?” Một cô gái an ủi một cô gái khác, khẽ nói: “Không sao đâu, chẳng qua là bị từ chối một lần thôi, cậu đừng để bụng.”
Cô gái bị từ chối hít sâu một hơi, mím môi lẩm bẩm: “Cậu ấy nói cậu ấy đã có bạn gái nhưng chúng ta có bao giờ thấy cậu ấy ở bên cạnh con gái đâu? Cho dù muốn từ chối tớ thì cũng phải lấy lý do nào đó chân thật hơn chứ?”
Nghe vậy, một cô gái khác ngơ ngác nói: “Trường mình rộng cỡ này, nói không chừng lúc cậu ấy với bạn gái ở bên nhau, tụi mình không thấy cũng là bình thường mà.”
“Bình thường chỗ nào?” Cô gái khẽ hừ một tiếng: “Lần trước cậu ấy chơi bóng rổ, tụi mình cũng đâu thấy cậu ấy nhận chai nước của nữ sinh nào? Nếu cậu ấy thật sự có bạn gái thì chẳng nhẽ cậu ấy chơi bóng, bạn gái cũng không đưa nước cho cậu ấy sao?”
“Ừ thì…” Cô gái kia loáng thoáng cảm thấy lời nói của cô ta có lý, tuy nhiên… “Lỡ bạn gái cậu ấy bận quá không đi xem bóng rổ được thì sao?”
“…”
Ngu Hạ và Thiện Vi xếp hàng vào thư viện, nghe được một đoạn drama như vậy.
Thiện Vi không khỏi tò mò: “Hình như nữ sinh kia là hoa khôi của chuyên ngành nào đó thì phải.”
Ngu Hạ nhướn mày: “Ngành nào?”
Thiện Vi ngoảnh lại nhìn cô gái đã đi xa, chần chờ nói: “Tớ cũng không dám chắc nữa, cơ mà tớ nhớ là hình như tớ từng gặp cô ấy ở đâu đó rồi thì phải.”
Cô ấy kêu một tiếng ôi chao rồi nhìn Ngu Hạ: “Quan trọng không phải là hoa khôi ngành nào.”
Ngu Hạ bật cười, hỏi cô ấy: “Thế quan trọng là cái gì?”
“Tất nhiên là ai đã từ chối cô ấy.” Thiện Vi nhớ lại trận bóng rổ mà cô gái kia nói, diễn ra ngay thứ sáu tuần trước. Hôm đó toàn thể ký túc xá bọn họ đều đang bận làm bài tập về nhà cho kịp deadline nên đã bỏ lỡ trận đấu bóng rổ phấn khích có một không hai đó.
Sau trận đấu, Thiện Vi từng nghe các bạn học khác nói rằng có một nam sinh ngành Vật lý chẳng những đẹp trai mà chơi bóng còn siêu giỏi. Sau khi trận đấu đó kết thúc, chẳng những có rất sinh viên trong trường trở thành fans hâm mộ của anh, mà ngay cả bản thân anh cũng được phong danh hiệu hotboy trường.
Tiếc rằng dạo gần đây, chuyên ngành của Thiện Vi bận tối mày tối mặt, tạm thời cô ấy chưa có dịp được chiêm ngưỡng nhan sắc của hotboy trường mới nổi ấy, chỉ được xem mấy bức ảnh chụp đăng trên diễn đàn trường học mà thôi.
“Cậu nói xem có phải là anh chàng ngành Vật lý kia không nhỉ?” Nghĩ đến đây, Thiện Vi lẩm bẩm.
Ngu Hạ sửng sốt trong chốc lát. Ban đầu cô còn chưa liên tưởng chuyện này với Lý Duật nhưng bây giờ nghe Thiện Vi nói như vậy, cô loáng thoáng cảm thấy cũng rất có khả năng.
Nghĩ đến đây, cô bèn lấy di động ra gửi tin nhắn cho Lý Duật, hỏi anh đang ở đâu.
Gửi tin nhắn xong, không chờ Lý Duật trả lời, cô đã nhìn thấy chàng trai đang ngồi trong góc phòng thư viện.
Mặc dù Lý Duật chỉ ngồi trong một góc yên tĩnh nhưng nơi có mặt anh thì làm gì có chuyện không thu hút ánh nhìn của người khác. Chẳng những là Ngu Hạ nhìn thấy anh mà ngay cả Thiện Vi cũng chú ý tới anh.
Mặc dù các thành viên trong ký túc xá đều biết Ngu Hạ đã có bạn trai nhưng vì thời gian nhập học vẫn chưa lâu, mà việc học của họ đều rất bận rộn, hơn nữa Ngu Hạ và Lý Duật rất ít có dịp gặp nhau, thế nên đám bạn cùng phòng của Ngu Hạ vẫn chưa biết bạn trai của cô chính là Lý Duật, nam thần ngành Vật lý đang hot nhất trường.
“Là cậu ấy phải không?” Thiện Vi chỉ cho Ngu Hạ nhìn về phía Lý Duật đang ngồi, đồng thời hạ thấp âm lượng: “Hình như cậu ấy chính là nam sinh trên diễn đàn.”
Ngu Hạ chớp mắt: “Chắc vậy?”
Hai người đang thì thầm với nhau thì dường như nhận thấy điều gì đó, Lý Duật ngẩng đầu nhìn về phía hai người.
Tầm mắt chạm nhau, Thiện Vi hít một hơi thật sâu: “Có phải trai đẹp đang nhìn tụi mình không?”
Ngu Hạ: “… Chắc vậy.”
Vừa dứt lời, thấy Lý Duật như thể sắp đến chỗ mình, Ngu Hạ quay sang nói với Thiện Vi: “Bạn trai tớ cũng đang trong thư viện.”
Thiện Vi ngây người: “Ý cậu là, cậu định ruồng bỏ tớ để ngồi cùng bạn trai cậu chứ gì?”
“Không phải.” Ngu Hạ dở khóc dở cười: “Ý tớ là, để tớ giới thiệu cho các cậu làm quen với nhau một chút, được không?”
Thiện Vi: “… Ờ được.”
Họ đã sớm muốn xem thử bạn trai Ngu Hạ trông mặt mũi thế nào. Lúc mọi người hỏi ảnh chụp của bạn trai Ngu Hạ trong ký túc xá, cô cứ nói chờ đến khi gặp người thật là được. Bây giờ có cơ hội, Thiện Vi tất nhiên rất sẵn lòng gặp mặt chàng trai đã cướp mất hoa khôi chuyên ngành Báo chí và Truyền thông của họ để biết đối phương rốt cuộc là ai.
Thiện Vi vừa dứt lời thì Lý Duật đã đến trước mặt hai người: “Ngu Hạ.”
Ngu Hạ nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: “Sao anh cũng ở thư viện?”
Lý Duật: “Anh tra tư liệu.”
“…”
Cùng lúc đó, nghe thấy cuộc hội thoại của hai người này, Thiện Vi mới chậm chạp nhận ra một sự thật. Cô ấy mắt chữ A miệng chữ O, nhìn qua nhìn lại hai người bằng ánh mắt khó tin: “… Ngu Hạ, chẳng lẽ cậu ấy chính là bạn trai của cậu?”
Ngu Hạ ừ một tiếng, giới thiệu cho hai người: “Lý Duật, đây là Thiện Vi, bạn cùng phòng của em.”
Sau đó cô nhìn sang Thiện Vi: “Anh ấy là Lý Duật, bạn trai của tớ.”
Thiện Vi: “…”
Bàn của Lý Duật và bạn cùng phòng của anh vẫn còn ghế trống, Ngu Hạ và Thiện Vi bèn đến đó ngồi xuống, cùng nhau học bài.
Sau khi ngồi vào bàn, di động của Ngu Hạ rung lên, thì ra là có tin nhắn mới trong nhóm chat ký túc xá.
Thiện Vi đã nói cho hai cô bạn cùng phòng khác trong nhóm chat biết bạn trai Lý Duật của Ngu Hạ là thần thánh phương nào.
Thấy tin nhắn này, hai người kia điên cuồng tag Ngu Hạ, nói cô không thành thật gì cả, bạn trai cô là nhân vật nổi đình nổi đám trong trường dạo gần đây mà sao cô không hó hé một chữ nào, giữ bí mật kín quá mọi người đều không hay biết gì.
Thấy vậy, Ngu Hạ dở khóc dở cười: “Hay là tối mai, tớ với bạn trai tớ bao các cậu ăn cơm để xin lỗi các cậu?”
Thiện Vi Vi: “Tớ thì không thành vấn đề.”
Hai người còn lại cũng nhao nhao đồng ý.
Bất chợt, Thiện Vi lại hỏi: “Ngày mai bạn trai cậu có chắc là rảnh không?”
Ngay cả họ cũng rất bận, huống chi ngành Vật lý vốn là chuyên ngành đứng đầu đại học P.
Ngu Hạ trả lời cô ấy: “Nếu là mời các cậu ăn cơm thì dù anh ấy không rảnh cũng sẽ có rảnh.”
Na Na: “Quá đáng, lại khoe ân ái nữa rồi.”
Na Na: “Hu hu hu, tớ cũng muốn yêu đương, tớ muốn biết các bạn cùng phòng của bạn trai cậu, có đẹp trai không?”
Ngu Hạ hiểu ý cô ấy. Cô nhịn cười, nghiêm túc trả lời cô ấy: “Để lát nữa tớ hỏi anh ấy xem sao.”
Thiện Vi Vi: “Cảm ơn cậu!!! Tớ có hy vọng hết kiếp FA rồi!”
…
Bốn người trò chuyện trong nhóm chat một lát, sau đó Ngu Hạ thấy tin nhắn mà Thẩm Nhạc Tranh gửi cho mình, hỏi cuối tuần có muốn hẹn nhau ăn cơm không.
Ngu Hạ nhướn mày: “OK thôi, cậu sang trường bọn tớ nhé?”
Thẩm Nhạc Tranh làm mặt chảnh: “Sao không phải là cậu với Lý Duật sang trường tớ?”
Ngu Hạ bật cười: “Tại vì trường bọn tớ có Giang Phồn.”
Thẩm Nhạc Tranh không thể cãi lại: “Được rồi, thứ bảy gặp mặt.”
Ngu Liễu Hạ Thiên: “Thứ bảy gặp mặt.”
Sau khi hẹn lịch với bạn cùng phòng và Thẩm Nhạc Tranh, Ngu Hạ lại nói với Lý Duật một tiếng. Lý Duật không có ý kiến gì về lịch trình của cô, tuy nhiên anh vẫn có dị nghị đối với nhiệm vụ mà bạn gái giao cho mình: “Em kêu anh hẹn Giang Phồn ư?”
Ngu Hạ: “Đúng rồi.”
Cô nói nhỏ: “Không thì để em hẹn cậu ấy?”
Lý Duật nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, nhỏ giọng hỏi: “Sao không kêu Thẩm Nhạc Tranh hẹn cậu ta?”
“…” Nghe vậy, Ngu Hạ cạn lời liếc anh một phát: “Tranh Tranh ngượng ngùng chứ sao. Anh cứ nói thẳng là anh có đi hay không.”
Nhận thấy ý đe dọa trong lời nói của bạn gái, Lý Duật nhếch mép: “Đi.”
Anh bóp tay Ngu Hạ dưới gầm bàn: “Lát nữa anh hỏi.”
Ngu Hạ: “Ừ.”
…
Thư viện đại học P đến mười một giờ tối mới đóng cửa. Ngu Hạ và nhóm Lý Duật cùng nhau học bài đến mười giờ thì mới rời khỏi thư viện.
Biết mình là cái bóng đèn, sau khi rời khỏi thư viện, Thiện Vi lập tức nói với Ngu Hạ: “Tớ phải sang cổng tây bên kia mang bữa khuya về cho Na Na, cậu về ký túc xá trước đi nhé.”
Ngu Hạ im lặng, ngẫm nghĩ rồi nói: “Cậu đi một mình không an toàn. Để tớ với Lý Duật đi cho.”
Thiện Vi ngẫm lại, đây cũng coi như ý kiến hay, bèn đồng ý: “OK, thế thì cậu đi đi. Tớ sẽ gửi món ăn mà cậu ấy muốn mua qua WeChat cho cậu.”
Ngu Hạ gật đầu.
Sau khi Thiện Vi rời đi, cô quay sang nhìn người bên cạnh: “Đi thôi bạn trai, đến cổng tây đi dạo.”
Thấy mái tóc bị gió thổi bù xù của cô, Lý Duật nhướn mày, dắt tay cô: “Em có đói không?”
Thực ra Ngu Hạ cũng hơi đói nhưng cô phải giữ vóc dáng, buổi tối sau tám giờ hầu như sẽ không ăn đồ ăn.
“Em không đói.”
Lý Duật liếc cô một cái, gãi lòng bàn tay của cô, chậm rãi tản bộ với cô: “Buồn ngủ chưa?”
Nghe vậy, Ngu Hạ im lặng mấy giây rồi trả lời thành thật: “Hơi hơi.”
Cuộc sống đại học không thoải mái như cô nghĩ, nhất là ở đại học P có rất nhiều thiên tài, cô càng có áp lực rất lớn. May mà khả năng chịu đựng áp lực của cô rất mạnh, không thì sẽ khó mà kiên trì nổi trong bầu không khí toàn là sinh viên xuất sắc như thế này.
Lý Duật giơ tay xoa đầu cô: “Quốc khánh em định về nhà hay ra ngoài chơi?”
Ngu Hạ không cần suy nghĩ: “Về nhà đi. Nếu đi chơi Quốc khánh thì e rằng chúng ta sẽ bị kẹt xe trên đường, nhỉ?”
Lý Duật: “Chưa chắc đâu.”
Ngu Hạ biết anh có cách thu xếp một nơi sẽ không bị kẹt xe nhưng đã có một đoạn thời không về nhà, Ngu Hạ muốn về thăm Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham.
“Cứ về nhà vậy.” Ngu Hạ kiên định: “Chờ nghỉ đông, tụi mình lại ra ngoài chơi nhé?”
Lý Duật không có ý kiến.
Hai người đến cổng tây, Ngu Hạ mua một suất cháo nồi đất mà Dư Tư Na muốn ăn. Trong lúc chờ nhận món, Lý Duật hỏi cô: “Em có muốn đi siêu thị một chuyến không?”
Ngu Hạ nhất thời không hiểu ý anh: “Đi siêu thị làm gì?”
Lý Duật: “Mua ít đồ ăn vặt.”
Ngu Hạ chớp mắt: “Anh ăn à?”
Trong ấn tượng của cô, Lý Duật chưa bao giờ ăn quà vặt. Chẳng qua thi thoảng quá đói bụng, anh sẽ ăn mấy thứ như bánh mì bánh quy gì đó.
Lý Duật dở khóc dở cười: “Không phải.” Anh nói: “Mang ít đồ ăn vặt về cho bạn cùng phòng của em.”
“?” Ngu Hạ chợt hiểu ra, buồn cười nói: “Anh định hối lộ mua chuộc bạn cùng phòng của em trước hả?”
Lý Duật: “Sao lại gọi là mua chuộc được nhỉ?”
Anh chỉ nghĩ, mình đối xử tốt với bạn cùng phòng của Ngu Hạ thì họ cũng sẽ đối xử với Ngu Hạ tốt hơn.
Cháo nồi đất phải nấu ngay tại chỗ nên sẽ tốn khá nhiều thời gian. Thế là hai người dứt khoát ghé sang siêu thị mua đồ trước.
Lý Duật không biết con gái thích ăn thứ gì, Ngu Hạ cũng không phải là kiểu người thích ăn quà vặt, hai người chỉ chọn mua dựa trên trực giác của mình. Khi rời khỏi siêu thị, trong tay Lý Duật đã xách hai túi đồ ăn vặt căng phồng. Ngoài ra, Lý Duật còn mua một ít trái cây, bởi vì Ngu Hạ không thích ăn quà vặt nhưng lại rất thích ăn trái cây.
Hai người xách một đống đồ quay về trường học, lúc sắp đến dưới ký túc xá nữ sinh, Ngu Hạ bắt đầu phiền não: “Nhiều đồ cỡ này thì sao em xách lên lầu được?”
Nam sinh không thể bước chân vào khu ký túc xá nữ sinh. Ban ngày tìm dì quản lý ký túc xá báo tên thì còn miễn cưỡng được cho phép, buổi tối thì chắc chắn là không được.
Lầu bà lầu bầu một mình xong, Ngu Hạ chợt nảy ra một ý hay: “Để em gọi điện cho Thiện Vi.” Kêu đám bạn cùng phòng của mình xuống lầu xách đồ ăn.
Không lâu sau, cả ba thành viên của ký túc xá đều xuống lầu. Ban đầu Dư Tư Na vốn không định thay quần áo xuống lầu nhưng vừa nghe nói Ngu Hạ và bạn trai đang ở dưới lầu, cô ấy lập tức nảy sinh ý định muốn được tận mắt chiêm ngưỡng nhan sắc của hotboy trường mới nổi.
Thấy ba người đồng thời xuất hiện, Ngu Hạ cũng hơi bất ngờ. Dư Tư Na rất lười ra ngoài, không thì sao lại nhờ bạn cùng phòng mua một suất cháo nồi đất hộ mình.
“Hạ Hạ.” Dư Tư Na lên tiếng gọi cô trước tiên.
Ngu Hạ lại gần cô ấy, nhận được ánh mắt ám chỉ của cô ấy, cô buồn cười giới thiệu cho hai bên.
“Lý Duật, bạn trai tớ.” Ngu Hạ đối xử bình đẳng, cũng giới thiệu cho hai cô bạn cùng phòng khác: “Dư Tư Na, Hứa Mộng.”
Lý Duật khẽ gật đầu với hai người.