Ta nghe hắn nói về vị lão phu nhân này, có vẻ chẳng mấy để tâm, xưng hô cũng xa cách, chỉ gọi bà là “lão phu nhân.” Ăn uống cũng đều ở tiểu viện của chính mình, thậm chí bên kia còn sai người mời mấy lần, nhưng lần nào Trầm Thời Vi cũng từ chối.
Mãi đến khi ta có thể xuống giường, hắn mới sai người đáp lại rằng muốn dùng bữa trưa cùng lão phu nhân.
Giờ Ngọ, ta theo Trầm Thời Vi đi qua những hành lang và viện phủ quanh co, tiến vào sân của lão phu nhân. Vừa bước vào, ta thấy một bà lão mặc y phục lộng lẫy đang đứng dưới hành lang, tay chống gậy trúc quý giá, trên đầu đeo đầy châu báu, phong thái trang nghiêm đầy quý phái. Bên cạnh bà còn có một cô gái mặc áo xanh lá, thấy Trầm Thời Vi liền đỏ mặt, khẽ gọi một tiếng: “Biểu ca.”
Ta âm thầm nhướng mày, hẳn là có chuyện rồi.
Lão phu nhân thấy Trầm Thời Vi, vô cùng hoan hỷ, vội vàng mời hắn vào nhà ngồi, nhưng không hề để mắt đến ta.
Trầm Thời Vi ôm vai ta, không hề để ý đến ánh mắt của cô gái áo xanh dẫn đường, liền nói với lão phu nhân:
“Lão phu nhân, đây chính là thê tử mà ta đã nhắc đến, là người ta đã cưới ở trấn Kiều, tên gọi là Kiều Hoàng Liên.”
Ta tiến lên hành lễ.
Sắc mặt lão phu nhân cứng đờ, khóe miệng giật giật, ánh mắt đầy vẻ không tin tưởng: “Ngươi nói...”
“Thê tử của ta, nương tử ta cưới hỏi đàng hoàng, đã bái đường thành thân.”
Trầm Thời Vi lặp lại.
Lão phu nhân không nói gì, nhưng bàn tay đang run lẩy bẩy của bà đã tố cáo nội tâm của mình. Ánh mắt bà nhìn ta chẳng khác gì khi ta nhìn con gà trước khi làm thịt. Mới gặp lần đầu, lão thái bà này đã muốn rút d.a.o xử ta, tâm địa độc ác như vậy, hèn gì Trầm Thời Vi không ưa bà.
Bà ta cứ thế nhìn ta trừng trừng bằng ánh mắt hằn học, mãi cho đến khi dùng bữa. Trầm Thời Vi gắp cho ta hai con tôm lớn, ta bèn nhờ hắn múc cho ta một thìa canh gà xé.
Lão phu nhân dường như cuối cùng cũng tìm được giọng nói của mình, liền nói: “Khi ăn không nói, lúc ngủ không đàm thoại, cô nương họ Kiều này ngay cả chút lễ nghi ấy cũng không biết sao?”
Bà ta gọi ta là Kiều cô nương, rõ ràng không thừa nhận quan hệ phu thê giữa ta và Trầm Thời Vi.
Trầm Thời Vi khẽ dừng tay một chút, sau đó vẫn đặt thức ăn vào bát ta như không nghe thấy gì: “Dùng cơm xong, ta dẫn nàng ra ngoài dạo một vòng nhé?”
Ta gật đầu, rõ ràng lão phu nhân chẳng ưa gì ta, nhưng chuyện này đã có Trầm Thời Vi lo liệu, ta không cần bận tâm.
Một lát sau, lão phu nhân lại tiếp tục gây khó dễ: “Thời tiết nóng nực, người đâu, mang cho ta cây quạt. Để Kiều cô nương quạt cho ta một chút.”
Ta ngước mắt nhìn bà.
Nhìn nhau một hồi lâu, đôi mắt của lão phu nhân đã đỏ hoe, ta đột nhiên đứng dậy.
Bà ta giống như một con gà mái vừa thắng trận, kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
Rồi trố mắt nhìn ta bê bát cơm, bước ra cửa, ngồi xuống bậc thềm.
Ta quay lại bảo bà: “Nóng thì ra đây mà ngồi, gió thổi mát lắm.”
Mắt lão phu nhân và cô gái áo xanh mở to kinh ngạc.
Khi họ nhìn thấy Trầm Thời Vi cũng bê bát ra ngồi cùng ta, vẻ sửng sốt trên gương mặt họ không còn che giấu được nữa, rơi đầy dưới đất.
Trầm Thời Vi biết ta hay kén ăn, liền gọi người mang thêm một bát nữa, gắp những món ta thích sang cho ta: “Ăn đi, không đủ thì lấy thêm.”
Đũa của lão phu nhân rơi xuống đất, cả gian phòng không một ai nhớ tới việc nhặt lên.
Mọi người đều bị cảnh tượng Trầm Thời Vi ngồi ăn trên bậc thềm làm cho kinh ngạc đến ngơ ngác.
Rõ ràng khi còn ở nhà, hắn không hề có tác phong này, từ thái độ của đám hạ nhân có thể thấy rằng Thế tử của Trấn Nam Vương phủ rất được tôn kính trong phủ.
Bữa cơm này, chẳng ai động đũa, chỉ có ta ăn no mà thôi.
Khi ta buông đũa, Trầm Thời Vi đứng dậy hành lễ với lão phu nhân, rồi kéo ta rời đi. Chúng ta vừa ra khỏi cửa viện, cô gái áo xanh tên là An Văn đã chạy theo: “Kiều cô nương, xin dừng bước, lão phu nhân có chuyện muốn hỏi cô.”
Trầm Thời Vi dừng lại, quay sang nhìn ta, khẽ nhướng mày.
Biểu cảm này ta hiểu rõ, hắn đang hỏi ý kiến của ta.
Ta phẩy tay: “Chàng về phòng trước đi, ta sẽ đến sau.”
Hắn ngoan ngoãn quay người đi.