Hoàng Liên nhìn hắn.
Đôi tai hắn lập tức nóng bừng, nhưng hắn vẫn nhìn thẳng vào mắt nàng, nói ra suy nghĩ trong lòng: "Cô nương thật xinh đẹp."
Hoàng Liên ngẩn người, sờ mũi cười: "Ha, ngoài phụ thân ta ra, đây là lần đầu có nam tử khen ta xinh đẹp."
Lâu Tình Vũ ngạc nhiên: "Sao có thể? Chẳng lẽ họ chưa từng thấy dáng vẻ dũng mãnh của cô khi chẻ củi và làm thịt gà sao?"
Nếu không, sao có thể không bị nàng chinh phục? Nàng cầm d.a.o làm thịt gà nhanh như vậy, tay chẻ củi mạnh mẽ như thế, quả là... Lâu Tình Vũ nghĩ đến bàn tay yếu ớt của mình, bỗng thấy hơi chán nản: "Không như ta, thân là nam tử mà lại..."
Hắn lén liếc nhìn Hoàng Liên, giọng càng lúc càng trầm, có phần tội nghiệp: "Người ta bảo ta nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ."
Câu nói này Lâu Tình Vũ đã nghe quen tai từ lâu, nhưng hắn vẫn cảm thấy nếu nói với Hoàng Liên, nàng sẽ động lòng mà thương cảm cho hắn.
Hoàng Liên bọc con gà trong lá sen, nghe vậy liếc nhìn hắn, suy nghĩ một chút rồi nói: "Từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng có người nói ta thô kệch hơn cả nam nhân, là một kẻ giả dạng nữ nhân.”
"Nhưng cho dù họ nói nhiều đến đâu, cũng chẳng thể thay đổi sự thật rằng ta là một nữ nhân."
Hoàng Liên cau mày, nhớ lại những lần Chân công tử đã nhục mạ Lâu Tình Vũ, bèn lặp lại lời sư phụ đã dạy nàng: "Ai nói nữ nhân nhất định phải dịu dàng, nhỏ nhẹ, mà ai lại quy định rằng nam nhân nhất định phải dũng mãnh, mạnh mẽ?
"Đều là một lần đến cõi trần này, chẳng lẽ phải bắt buộc gió ở Tái Bắc so tài cao thấp với mưa ở Giang Nam sao?"
Trong lòng Lâu Tình Vũ bỗng nhiên rộng mở.
Có lẽ chính hắn cũng không nhận ra rằng từ lúc người bạn thuở nhỏ ném điểm tâm xuống đất, trong lòng hắn đã luôn tồn tại một mảng u ám.
Hắn tự nói với mình rằng đã quen rồi, không sao cả, dùng vẻ kiêu ngạo cực độ để che đậy sự quan tâm của mình. Hắn không muốn suy nghĩ về việc mình có thấp hèn hay không, nhưng thực tế là hắn chưa bao giờ quên, cũng chưa từng buông bỏ.
Cho đến khi Hoàng Liên bình thản nói: "Người không phân sang hèn, giá trị chỉ do lòng người định đoạt. Ta kết giao với ngươi, chỉ vì ngươi là Lâu Tình Vũ."
Cành cây được châm lửa, những tia lửa bay lên, nàng mỉm cười, nụ cười lạnh lùng nhưng mang theo chút tinh nghịch: "Ta sẽ giới thiệu một người bạn trong giang hồ cho ngươi, để hắn dạy ngươi vài chiêu. Sau này nếu còn ai dám nói bậy trước mặt ngươi, ngươi cứ đầu độc chết hắn đi!!"
Cơn gió nhẹ làm tung mái tóc nàng, thoảng qua mặt Lâu Tình Vũ, mang theo chút ngứa ngáy.
Lâu Tình Vũ bỗng chốc đặt tay lên n.g.ự.c mình.
Hắn đã tìm thấy đóa hoa lê nơi bậu cửa sổ năm nào.
…
Xuân qua thu đến, thời gian cứ thế trôi đi, chậm rãi mà không hối hả.
Nhờ sự giới thiệu của Hoàng Liên, Lâu Tình Vũ bái người bạn của nàng làm sư phụ, học được một thân bản lĩnh về độc thuật, có được khả năng tự vệ. Dần dà, hắn cũng mơ hồ đoán biết thân phận sát thủ của nàng, biết rằng những kẻ nàng giết đa phần là quan lại tham ô, lòng thầm kính phục.
Trong những lần gặp gỡ ít ỏi, Lâu Tình Vũ bắt đầu ghép lại các mảnh ghép về Hoàng Liên.
Hắn biết nàng thích đồ ngọt, thích tích công đức, biết nàng yêu tiền nhưng luôn lấy tiền một cách chính đáng, biết nàng có một vị sư phụ, và biết trong trấn của nàng xuất hiện một kẻ câm kỳ lạ.
Sau đó, là cuộc chia ly.
Sau khi ông chủ dưỡng thương xong, Lâu Tình Vũ cùng ông trở về Giang Nam để dưỡng già. Khi ông qua đời, Lâu Tình Vũ trở lại kinh thành, dùng số tiền tích góp được từ những năm tháng biểu diễn để bắt đầu kinh doanh.
Hắn vận chuyển hương liệu và trà từ Giang Nam đến kinh thành, học cách giao tiếp khéo léo như ông chủ ngày xưa, mở rộng các mối quan hệ, cây quạt xếp trong tay, phong thái ung dung, làm ăn phát đạt.
Khi quay lại kinh thành, Lâu Tình Vũ gửi thư muốn gặp Hoàng Liên, nhưng bị nàng từ chối.
"Không có việc gì thì chúng ta nên ít gặp nhau thì hơn."
Sư phụ của Lâu Tình Vũ, cũng là người trong giang hồ, hiểu rõ ngọn ngành, bèn giải thích: "À, Hoàng Liên mấy năm nay cũng không phải dạng vừa, đắc tội với không ít người, giải thưởng treo đầu nàng trên bảng truy nã cao lắm. Nàng không gặp ngươi, là vì sợ kẻ thù của nàng sẽ gây phiền phức cho ngươi."