Cố Thần Quang tùy ý ăn một ít, sau một lát liền không thành thật, chỉ cần cúi đầu là có thể thấy cặp phong nhũ dụ hoặc, nhanh chóng cầm bát cơm và mấy cái, cố ý đỉnh mông, đem côn th*t cọ cọ cô.
“Người xấu, mặt không thành thật, phía dưới cũng không thành thật.” Giang Tuyết Nịnh hờn dỗi nói, “bang” một cái đem tay hắn từ trước ngực mình kéo ra.
Cố Thần Quang không để bụng cười ha hả, tay trái vòng qua sau lưng cô, ôm hông cô, trên dưới trái phải qua lại vuốt ve.
Giang Tuyết Nịnh ngứa ngáy vặn vẹo lảng tránh, đem cái tay lộn xộn trên người lần nữa lấy ra, lại hồn nhiên tỏ ra không có chuyện gì nhưng côn th*t phía dưới thì ngày càng cứng.
“Tiểu bảo bối, ăn nhiều một chút, anh gắp cho em.”
Nói rồi dùng tay phải gắp đồ ăn cho cô chất thành một núi nhỏ, một bên nhìn cô ăn, một bên đem tay trái vòng qua bả vai cô, ở xương quai xanh vuốt ve vài cái, sau đó chuyển xuống cặp vú đầy đặn nhẹ nhàng vuốt ve.
Giang Tuyết Nịnh một bên dùng sức gạt bỏ tay người đàn ông, một bên bị chọc ngứa cười khanh khách: “Có để cho người ta hảo hảo ăn cơm không, ha ha… Mau lấy ra, anh không thể thành thật một lúc được hả?”
Cô cười muốn rút gân, làm thế nào cũng không kéo được cái tay đang càn quấy, vì thế đặt tay lên mu bàn tay hắn, chu cái miệng nhỏ, mị nhãn như tơ nhìn Cố Thần Quang: “Sáng sớm làm một lần, vừa rồi lại là, như thế nào lại cứng…dù gì cũng phải chờ em ăn cơm xong chứ.”
Cố Thần Quang vừa lòng cười rộ lên, tạm thời buông tha cô, Giang Tuyết Nịnh một lần nữa bắt đầu ăn cơm, người đàn ông không hề quấy rầy, cô thực mau liền chú tâm vào ăn.
Đằng sau nhà ăn là phòng ngủ, Cố Thần Quang gấp không chờ nổi đem người ôm qua, khoá trái cửa, bên trong là một cái giường lớn khắc hoa văn phong cách cổ đại, mấy tấm lụa mỏng từ trên rủ xuống. Môi hai người chạm nhau, từ khẽ chạm biến thành hôn sâu.
Bàn tay to của Cố Thần Quang trong lúc hôn môi cũng không quên chiếm tiện nghi của cô, ở trước ngực cô ôn nhu vân vê hai viên đậu đỏ.
Hô hấp của Giang Tuyết Nịnh ngày càng dồn dập, chính mình cũng cầm lòng không đậu mà duỗi tay đi xuống nắm lấy côn th*t cứng rắn vuốt ve lên xuống.
Cố Thần Quang vùi đầu vào bộ ngực đầy đặn của cô, tham lam mà hôn lấy, gặm cắn. Trên bộ ngực lóe sáng một tầng nước bọt, kích thích cô từng trận kiều suyễn, không có tiết tấu mà phập phồng lên xuống.
Lưỡng tình tương duyệt, ở cùng một chỗ càng giống như hai vợ chồng chênh lệch tuổi tác, khó có thể nhìn ra là một cặp bố chồng con dâu vụng trộm.
Ngón tay của Cố Thần Quang thâm nhập u huyệt, bên trong có tinh dịch lúc nãy hắn bắn vào, cũng có dâm dịch của tiểu nữ nhân ướt tới rối tinh rối mù.
“Muốn sao? Chính mình tới.” Người đàn ông xoay người đem cô bế lên trên, sau khi đã chỉnh xong vị trí, Giang Tuyết Nịnh thở hổn hển cong người, dùng bàn tay tinh xảo nắm lấy đại dương v*t của người đàn ông, nhắm ngay âm đ*o ái dịch tràn lan, kêu một tiếng: “Em muốn!”
Trong cổ họng phát ra tiếng hừ nặng nề lại mất hồn, cặp tuyết đồn gấp không chờ nổi mà dùng sức ngồi xuống, đem côn th*t của người đàn ông nuốt hết vào trong cơ thể, hai người cùng lúc phát ra tiếng thở dài thoả mãn.
Cô gái nhỏ phát ra tiếng rên rỉ sung sướng, cặp mông đầy đặn không ngừng lên xuống, chưa tới mười cái, cơ thể liền kịch liệt co rút. Trong tiếng ngân dài của Giang Tuyết Nịnh, một luồng ái dịch “tư tư” rung động từ tiểu huyệt của cô phun ra tới.
côn th*t của người đàn ông quá mức thô tráng, tiểu huyệt cao trào co rút lại không quá rõ ràng, nhưng cúc huyệt phía dưới một chút lại một chút khép mở.
“Tiểu bảo bối, mới mấy cái liền ra rồi a~”
Đôi bàn tay trắng của cô gái nhỏ đấm một cái lên ngực hắn, hờn dỗi nói: ” Tên đànvông xấu, còn không phải tại vì anh….quá lớn.”
Thanh âm nồng đậm xuân ý, ánh mắt cùng biểu tình trên mặt thay vì xấu hổ thì đúng hơn là vui vẻ dâm mị.
“Ha ha…” Tiếng cười Cố Thần Quang lộ ra tia vui vẻ cùng đắc ý, bàn tay to đặt ở trước ngực cô, xoa nắm đôi cự nhũ.
“Tiểu nộn bức thật chặt, anh phải hảo hảo nới lỏng cho em, bằng không về sau sẽ chịu khổ.”
“Xấu xa, ai muốn anh nói.”
Cổ ngọc màu mỡ, mông thịt như tuyết, ở giữa là một đoá hoa đào diễm lệ, mà bên trong đóa hoa ấy lại cắm một cây dương v*t tím đen thô to, không ngừng tới lui ra vào, phía dưới đồng dạng là cặp tinh hoàn dính đầy ái dịch.
“Bang…bạch…bạch…”
Cơ thể hai người đánh vào nhau, âm thanh bạch bạch liên tục quanh quẩn trong phòng, hoà vào âm thanh thở dốc cùng rên rỉ của hai người.
Giang Tuyết Nịnh ngồi trên người Cố Thần Quang như rong ruổi trên lưng ngựa, cả người còn đắm chìm trong tư vị cao trào, thân thể còn không ngừng rung động. côn th*t vẫn cắm trong mật huyệt của cô, còn đôi bàn tay cũng không quên đặt trên cặp mông tuyết trắng chiếm tiện nghi.
“Tiểu bảo bối, dương v*t của ba có lớn hay không, thao em sướng hay không, cùng ba chồng làm tình có phải hay không đặc biệt kích thích?”
Mỗi một lần đều đem dương v*t cắm vào cửa tử cung, tên đàn ông dâm từ lãng ngữ, loại cảm giác này, Giang Tuyết Nịnh cảm giác choáng váng như chính mình đang bay lên.
“A..a…thật sướng…còn muốn…~” Cô gái nhỏ sau khi vô số lần bị đâm tới cửa tử cung đã không khống chế được lí trí của chính mình, không ngừng yêu cầu va chạm mạnh hơn: “Ba…em…thích…anh như vậy..làm em…a~ mau lên..!”
Giamg Tuyết Nịnh cuối cùng không còn hơi sức để nói, chỉ có thể phát ra âm thanh nức nở, đôi mắt trắng dã, khoé miệng nước bọt chảy ra. Nhìn biểu tình này của cô, biết cô không sai biệt lắm đã đến cực hạn, cũng liền không khống chế cảm giác của chính mình, cuối cùng đỉnh đến chỗ sâu nhất, hoàn toàn phóng thích ra.
Cảm giác được Cố Thần Quang bắn ra, khoái cảm mãnh liệt khiến cô vung hai tay vơ loạn, cả người mềm nhũn nằm ở trên giường, mất đi ý thức. Nhìn con dâu nằm dưới thân mình lâm vào hôn mê, Cố Thần Quang nhanh chóng đem cô đặt xuống.
Người đàn ông bất đắc dĩ thở dài, cô gái nhỏ thật không tốt, lại hôn mê, Giang Tuyết Nịnh dần dần thức tỉnh, nhìn ba chồng đang ngồi bên cạnh nhìn mình với ánh mắt yêu thương, trong lòng vừa thẹn vừa bực.
“Cố Thần Quang, anh lại khi dễ người.” Đối mặt với sự lên án của cô gái nhỏ, Cố Thần Quang không thèm để ý, ôm lấy thân thể mềm mại vừa hôn vừa vuốt ve.
“Bảo bối, là em trêu trọc người đàn ông cấm dục mấy năm, em phải phụ trách, bất quá thể lực em quá kém, mới một chút đã chịu không nổi, về sau phải rèn luyện nhiều hơn mới được.” Người đàn ông thanh âm khàn khàn nói ra những lời vô sỉ bên tai nàng.
“Anh…quá xấu rồi”
“Tiểu bảo bối lúc nãy cũng không phải nói như vậy, vừa rồi ai vặn vẹo nói thích anh thao.” Đối mặt với lời vạch trần của Cố Thần Quang, Giang Tuyết Nịnh xấu hổ kéo chăn trùm qua đầu.
“Bảo bối ngoan, mau ra đây, đừng xấu hổ.” Người đàn ông đem cô từ trong chăn kéo ra, ôm vào ngực, nhẹ nhàng trấn an.
“Là anh đói đến lâu năm, anh lại kén ăn, trừ bỏ em thì không ai có thể lọt vào mắt anh, Nịnh Nịnh, anh như vậy chỉ vì bất an, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng anh xác thực là già rồi. So với cô gái mới hơn 20 tuổi như em, em còn trẻ, mỹ lệ lại ưu tú, chỉ có ôm em như vậy, tiến vào thân thể em thì anh mới có cảm giác an toàn.”
Cố Thần Quang đời này còn chưa từng lo được lo mất như vậy, Giang Tuyết Nịnh đau lòng vuốt đôi lông mày đang cau lại, in lên trên đó một nụ hôn: “Em là của anh, suốt đời này chỉ có mình anh, đừng lo lắng.”
Đối diện với ánh mắt kiên định của cô, Cố Thần Quang đem cô ôm chặt: “Anh mang em đi tắm rồi đi ngủ.” Giang Tuyết Nịnh thuận theo rúc vào ngực người đàn ông, giờ khắc này hai người cảm thấy thực yên bình.