• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng hắn nhẹ như màn sương mỏng phủ lên nhân gian, nhưng ẩn dưới đó là vô số cảm xúc âm thầm lan tỏa.

 

Ngón tay ấm áp, mềm mại của hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ta, rồi bất ngờ kéo ta vào lòng.

 

"Tang Tang, nàng từng nói, nếu năm năm trước vào đông chí nàng gặp ta, nhất định sẽ cứu ta từ dưới hồ lên."

 

Tạ Hành nói: 

 

"Nếu khi đó ta gặp nàng, nhất định sẽ dạy nàng sớm hơn, rằng phản kháng có ý nghĩa như thế nào."

 

Ta còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Tạ Hành lại đưa một ngón tay đặt lên môi ta.

 

Hắn hỏi: "Tang Tang, nàng còn nhớ, ngày xuất cung, nàng đã nói gì với ta không?"

 

"...Ta nói, bây giờ chàng chính là người thân duy nhất của ta."

 

Khóe môi Tạ Hành hơi nhếch lên, chàng đặt một nụ hôn lên má ta.

 

"Với ta cũng vậy."

 

17

 

Trong lòng ta, tảng đá cuối cùng của sự bất an cũng rơi xuống. Đêm hôm ấy, ta nằm trong vòng tay Tạ Hành, ngủ một giấc thật yên bình.

 

Sau đó, vào sinh thần mười sáu tuổi của ta, Tạ Hành chính thức sắc phong ta làm hoàng hậu và cùng ta thành thân.

Hồng Trần Vô Định

 

Đêm trước hôn lễ, Lương Uyển Đồng dẫn Tiêu Thập Nhất vào cung thăm ta, trước khi đi, nàng đưa cho ta một tập tranh dày cộp.

 

Cảnh tượng này, ta như đã từng thấy.

 

Nàng nháy mắt với ta: "Tiểu Phù Tang, ngươi đã mười sáu tuổi, còn Tạ Hành cũng đã hai mươi hai rồi."

 

"Ta…"

 

"À đúng rồi, còn cái này nữa." Nàng nói rồi lấy từ túi ra một chiếc bình nhỏ, đưa vào tay ta: 

 

"Nếu ngươi sợ đau, hãy thả thứ này vào rượu hợp hoan, uống cùng Tạ Hành. Nhưng nhớ, tuyệt đối đừng để hắn biết là ta nói đấy."

 

Ta cầm tập tranh, dốc lòng nghiên cứu, không hay trời đã sáng từ bao giờ.

 

Đại lễ lập hậu long trọng và rườm rà, ta bị bọc trong bộ hồng y lộng lẫy, đầu đội mũ phượng nặng trĩu, cảm giác mình như đang bước đi trong một giấc mơ.

 

Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy Tạ Hành, tất cả nỗi sợ hãi trong lòng đều biến mất.

 

Khi lễ nghi kết thúc, trời đã về chiều.

 

Trước khi Tạ Hành trở lại, ta đã đổ thuốc bột trong chiếc bình nhỏ vào chén rượu. Nhưng vì không yên tâm, ta quyết định tự mình nếm thử trước.

 

Kết quả… khi ngọn lửa trong lòng ta càng lúc càng bùng cháy dữ dội, ta mới dần nhận ra, Lương Uyển Đồng đã đưa cho ta thứ gì.

 

Khi Tạ Hành đẩy cửa bước vào, ta đã tự gỡ khăn voan, nằm úp mặt vào đầu giường, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, khẽ nức nở.

 

Sắc mặt Tạ Hành thay đổi, bước nhanh đến bên bàn, ngửi chén rượu còn sót lại, rồi nghiến răng nói: 

 

"Lương Uyển Đồng!"

 

Trên mái nhà vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, cùng với giọng nói của một nữ tử dần xa:

 

"Tạ Hành, cố gắng lên nhé. Ta và Thập Nhất đi trước đây!"

 

"…Tạ Hành, ta nóng quá…"

 

Ánh mắt trong trẻo và bình tĩnh của Tạ Hành bỗng như có sóng lớn cuộn trào. Hắn bước đến, nhẹ nhàng vén cổ áo ta.

 

Những ngón tay mát lạnh như ngọc rơi trên vai ta, giọng khàn khàn: 

 

"Tang Tang, thế này còn nóng không?"

 

Ta nắm lấy tay hắn, không chịu buông ra.

 

Trong cơn mê loạn, ta nghe thấy giọng nói của Tạ Hành vang bên tai: 

 

"Tiểu Phù Tang, ta thích những đứa trẻ thật thà.

 

"Vậy cảm giác của nàng thế nào, hãy nói thật cho ta nghe."

 

Ta mở miệng, không biết tại sao, lại nhớ đến dòng chữ trong tập tranh: 

 

"…Phu quân.”

 

"Ta rất vui sướng."

 

Lời vừa dứt, liền nghe thấy một tiếng rên trầm thấp của Tạ Hành.

 

Sau đó, những nụ hôn dày đặc và nóng bỏng rơi xuống: 

 

"Tang Tang ngoan lắm."

 

 

Cuối cùng, ta mệt mỏi thiếp đi, và mơ một giấc mộng.

 

Trong mơ, mẫu thân không bán ta vào phủ Thừa tướng, ta cũng không gặp được Tạ Hành.

 

Thay vào đó, khi ta tròn mười sáu, ta bị bán làm thiếp cho một gia đình thương nhân, rồi cuối cùng c.h.ế.t trong tay chính thất phu nhân, t.h.i t.h.ể bị cuốn trong một chiếc chiếu rách, ném ra bãi tha ma.

 

Trước khi chết, ta nghe thấy từ xa vang lên chín hồi chuông tang của hoàng cung.

 

Ta kinh hãi tỉnh giấc, vô thức chui vào lòng Tạ Hành.

 

Bàn tay ấm áp của hắn vuốt qua gò má ta, lòng bàn tay hơi rịn mồ hôi, có vẻ cũng vừa tỉnh khỏi một cơn ác mộng.

 

Ta kể lại những gì đã thấy trong mơ cho hắn nghe.

 

Tạ Hành ôm chặt lấy ta, giọng nói trầm thấp trấn an: 

 

"Tang Tang, đừng sợ, đó chỉ là giấc mơ mà thôi."

 

Ta gật đầu, rồi đột ngột ngẩng lên, hôn nhẹ lên môi hắn.

 

Trong ánh mắt ngạc nhiên của Tạ Hành, ta học theo hắn, dịu dàng nói: 

 

"Tạ Hành, đừng sợ, đó chỉ là mơ mà thôi."

 

Trong mơ, ta và Tạ Hành chia ly đôi ngả, mỗi người một cõi hoàng tuyền.

 

Nhưng trong thực tại, chàng đang nằm bên cạnh ta, lồng n.g.ự.c ấm áp, trái tim vẫn còn nhịp đập.

 

Thật may mắn, đó chỉ là một giấc mơ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK