Tạ Hành dường như chẳng hay biết, vẫn nhìn ta, giọng nói trầm ổn:
"Trong tay nàng đang nắm thứ gì mà từ lúc vào cửa đến giờ vẫn chưa buông ra?"
Ta mở tay ra, lộ ra đóa trâm hoa trong đó, khẽ đáp:
"Họ bảo thần thiếp dùng thứ này hạ độc ngài."
Tạ Hành thậm chí không hề d.a.o động ánh mắt, thần sắc điềm tĩnh nhận lấy trâm hoa từ tay ta, xoay xoay trong tay rồi tùy ý ném lên bàn, như thể hắn đã sớm biết bên trong là gì.
"Tiểu Phù Tang của trẫm..."
Hắn chầm chậm tiến lại gần, chóp mũi chạm vào chóp mũi ta, bàn tay lạnh lẽo khẽ giữ lấy cổ tay ta, lực rất nhẹ:
"Đừng sợ, nói trẫm nghe, bọn họ lấy gì uy h.i.ế.p nàng?"
"... Họ nói, nếu thần thiếp không làm, sẽ g.i.ế.c cha mẹ và đệ đệ thần thiếp."
Tạ Hành cười khẽ:
"Vậy nàng nghĩ thế nào?"
Ta nghĩ thế nào ư?
Cha mẹ đối với ta, tất nhiên không tốt bằng đối với đệ đệ, nhưng dù sao họ cũng nuôi dưỡng ta lớn lên.
Mẹ nói, ở trấn này có rất nhiều nữ nhi vừa sinh ra đã bị dìm chết, họ không những không g.i.ế.c ta, còn cho ta cơm ăn áo mặc, ta nên biết ơn mới phải.
Nhưng mà—
"Thật ra, thần thiếp cũng muốn như đệ đệ, không cần làm việc, vẫn được ăn thịt, có quần áo mới để mặc..."
Ta nói nhỏ, "nhưng mẹ bảo thần thiếp là nữ nhi, là thứ lỗ vốn, không nên đòi hỏi quá nhiều..."
Hoàng hôn buông xuống, ánh sáng vàng đỏ ấm áp nhuốm qua khung cửa sổ.
Tạ Hành rất nhẹ nhàng, từng chút một vén áo ta, để lộ vết thương trên vai vẫn đang lành lại.
Cảm giác lạnh lẽo và đau nhè nhẹ kéo ta trở về ký ức.
Hôm đó, đệ đệ giành lấy d.a.o bổ củi của ta, củi vẫn chưa bổ xong, ta vội vàng giành lại, hắn liền bổ một nhát vào vai ta.
Máu chảy ròng ròng.
Ta đau quá hét lên, vừa đẩy hắn một cái, mẹ đã xuất hiện.
Bà giơ tay tát mạnh vào mặt ta, mắng:
"Tiểu Thảo, đó là đệ đệ ngươi! Nó còn nhỏ như vậy, sức đâu mà dùng được bao nhiêu lực? Ngươi đúng là đồ lỗ vốn, sao lại độc ác như vậy chứ!"
Để trừng phạt ta động tay với đệ đệ, tối đó ta không được ăn cơm.
"Nàng phải nhớ cảm giác đau này."
Mơ màng, ta cảm nhận được bàn tay ấm áp nắm lấy tay mình, giọng Tạ Hành trầm thấp vang lên:
"Tang Tang, nếu dùng đức báo oán, vậy lấy gì báo đức?
"Nếu nàng hận họ, muốn g.i.ế.c họ, cũng chẳng có gì sai."
Thật vậy sao?
Ta gần như lạc lối trong đôi mắt sâu thẳm của hắn, hồi lâu không nói gì.
Tạ Hành khẽ thở dài, đưa tay xoa đầu ta:
"Thôi, nàng vẫn chưa hiểu, trẫm sẽ từ từ dạy nàng."
Tạ Hành đỡ ta đứng dậy, nhặt đóa trâm hoa trên bàn, đặt lại vào tay ta:
"Xem như hôm nay chưa từng nói gì với trẫm, cứ theo lời họ, ba ngày bỏ một viên vào trà của trẫm."
Ta nhìn hắn, nghiêm túc lắc đầu từ chối:
"Thần thiếp sẽ không hạ độc ngài."
Ánh mắt Tạ Hành thêm phần bất đắc dĩ:
"Tang Tang, trẫm không ngốc, sẽ không uống đâu."
4
Tạ Hành phê xong hai tấu chương cuối cùng, cùng ta trở về Huyền Linh cung.
Tối hôm đó, hắn vẫn ôm ta ngủ. Hương thơm nhàn nhạt, lạnh lẽo len vào mũi, ta nhịn rồi lại không nhịn được, nhỏ giọng hỏi:
"Sao ngài không g.i.ế.c thần thiếp?"
Tạ Hành mở mắt, hơi cúi đầu nhìn ta:
"Sao trẫm lại phải g.i.ế.c nàng?"
Ta không trả lời được.
Thật ra, Tạ Hành chưa bao giờ nói rằng sẽ g.i.ế.c ta, nhưng ta luôn nhớ, đêm đầu tiên vào cung, bàn tay hắn dừng lại trên cổ ta, lạnh lẽo và nguy hiểm.
Chỉ cần xoay nhẹ, có lẽ cổ ta sẽ gãy trong chớp mắt.
Nhưng hắn không làm thế, ngược lại phong ta làm mỹ nhân, cho ta ở trong cung điện lớn, đối xử với ta rất tốt.
Tốt đến mức, niềm vui của ta trong mười ba năm qua cộng lại cũng không bằng hai ngày này.
Không đợi ta đáp, Tạ Hành lại nhắm mắt, tay ôm ta càng chặt hơn:
"Tang Tang, nàng rất thật thà, trẫm thích những đứa trẻ thật thà, sẽ không g.i.ế.c nàng."
Hắn nói rằng hắn thích ta.
Thật tốt đẹp biết bao.
Ta khẽ nói:
"Tạ Hành, thần thiếp cũng thích ngài."
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Tạ Hành đã ăn vận chỉnh tề, đứng bên giường nhìn ta từ trên cao.
Thấy ta mở mắt, khóe môi hắn cong lên, đột nhiên cúi xuống, đôi môi khẽ lướt qua bên má ta.
Đôi tai ta hơi nóng lên, chưa kịp nói gì, đã thấy thứ hắn đang cầm trên tay.
Một chiếc trâm cài tóc bằng vàng sáng lấp lánh, trông rất đắt đỏ.
"Hoa được chạm khắc bằng ngọc hồng trên chiếc trâm này chính là tên của nàng, Phù Tang."
Tạ Hành đặt trâm cài vào tay ta, đứng thẳng dậy:
"Lát nữa bảo Cúc Hạ chải tóc cho nàng, rồi cài nó lên. Tang Tang còn thích y phục và giày của Đồng phi không? Trẫm sẽ sai người mang đến."
Sau khi Tạ Hành rời đi để lên triều, ta thay y phục, ngồi trước bàn trang điểm, tỉ mỉ vuốt ve chiếc trâm cài.
Nhân lúc Cúc Hạ bận rộn chuẩn bị bữa sáng, cung nữ kia lại xuất hiện.
Trước khi nàng ta kịp mở miệng, ta liền nói ngay:
"Hôm qua, khi ta đến Ngự Thư phòng, đã bỏ viên thuốc đầu tiên vào trà của hoàng thượng."
Nàng ta có vẻ rất hài lòng:
"Mạng sống của cha mẹ và đệ đệ ngươi tạm thời được bảo toàn."
"Điều đó không quan trọng."
Nàng ta nhíu mày:
"Ngươi nói gì?"
Hồng Trần Vô Định
"... Không gì cả, cứ về bẩm báo lại với Đại công tử như thế."
Ta thở ra một hơi dài, ngẩng lên nhìn nàng ta:
"Ta cần Huyền Thảo, ngươi tới Thượng Điển Ty lấy một ít mang về đây."
Ánh mắt nàng ta thoáng qua vẻ khinh thường, định nói gì đó thì đằng sau chợt vang lên tiếng Cúc Hạ:
"Mỹ nhân, bữa sáng đã chuẩn bị xong."
Và thế là, ta được chiêm ngưỡng một màn thay đổi sắc mặt trong tích tắc.
"Vâng, mỹ nhân, nô tỳ sẽ lập tức đến Thượng Điển Ty."