Chat! Tôi điềm tĩnh nhận lấy cú tát từ Hân dẫu rằng có hơi bất ngờ. Em tát tôi bằng tất cả sự uất hận được dồn nén suốt bao năm qua, bởi tôi có thể cảm nhận được sự rát buốt trên da mặt mình, thậm chí mắt nổ cả đom đóm không thấy được gì. Dẫu sao tôi cũng từng bị Thuận đấm đến chảy cả máu mũi nên cú tát này cũng không phải vấn đề gì lớn lao cho mấy. May mà Hân không để móng tay nếu không tôi cũng chẳng biết gương mặt của mình sẽ đi về đâu. Mọi chuyện diễn ra đúng như dự tính, và sau khi nhận lấy cú tát ấy tôi cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn đi. Không thể nói cú tát này là xóa hết được những tội lỗi tôi đã gây ra cho em, nhưng với Hân thì có lẽ như vậy là đủ rồi.
Tuy vẫn còn hơi choáng váng nhưng tôi vẫn cố mở mắt ngẩng đầu lên, nghĩ rằng Hân đã bỏ đi mất. Nhưng vừa hé mở mắt thì tôi đã hoảng hốt khi thấy em lại giơ cánh tay kia lên, môi mím chặt trong khi ánh mắt đầy tức giận nhìn tôi.
CHATTT!!! Cú tát thứ hai này khiến này tuy không mạnh bằng cú trước nhưng cũng đau thấu trời xanh, do không lường trước được tình huống này nên tôi đã suýt ngã quị xuống đất. Lúc này hai mắt đã không còn thấy rõ được gì nữa cả, lòng luôn tự hỏi: " không lẽ em hận tôi đến thế sao?".
Giọng Hân sụt sịt vang lên:
- Cái đầu tiên là tôi đánh thay cho bé Nhi! Cái thứ hai là của tôi! Vậy là từ nay chúng ta đã không ai còn nợ ai nữa. Nhưng không có nghĩa là tôi sẽ tha thứ cho ông đâu, ông Đông. Con bé Nhi nó có tội tình gì kia chứ, không ngờ ông lại nỡ chà đạp lên trái tim non nớt của con bé như thế. Ông muốn trả thù chị Như, ông đã hả dạ chưa hả? Vậy mà ngần ấy năm ông vẫn có thể sống ung dung tự tại ở đây như thế hay sao?
Tôi đứng thẳng dậy, lấy tay xoa xoa lên mắt, ánh sáng đã bắt đầu trở lại. Tôi thoang thoáng thấy bóng dáng quen thuộc của Hân trước mặt nhưng sao mà xa xôi đến thế.
- Nếu tôi biết ông tiếp tục làm điều gì có lỗi với bé Nhi thì cả quãng đời còn lại tôi sẽ không để cho ông sống yên một ngày nào đâu. Tôi đã là sẽ làm được đấy!
Rồi Hân bước nhanh xuống lề đường, đón lấy một chiếc taxi và đi mất trước khi tôi kịp nói lời nào. Nhìn chiếc xe mất hút trong dòng người qua lại, tôi thẫn thờ ngồi phịch lại xuống ghế, bên tai còn vang mãi câu nói của Hân. "Việc gì có lỗi với Nhi ư?", việc Thùy Quyên đang sống ở nhà tôi có được tính vào hay không nhỉ!? Chợt tôi lại bật cười vì ý nghĩ ấy. Hôm nay lại có một đêm thật dài nữa rồi....
Tôi lững thững bước về nhà một cách chậm rãi. Đoạn đường khoảng hai cây số nhưng tôi cố kéo dài thời gian ra thêm. Có lẽ khi trong lòng đang cảm thấy trống vắng thì con người ta chẳng muốn làm gì nhiều trong khoảng thời gian dài lê thê này. Việc của Hân có thể coi như đã giải quyết xong, ít ra thì từ nay tôi không còn phải nơm nớp lo sợ như trước nữa. Chỉ còn một việc duy nhất là phải tìm ra bé Nhi mà thôi. Hân nói đúng, tôi phải chịu trách nhiệm về việc mình đã gây ra, mà manh mối duy nhất thì lại đang ở ngay trong nhà tôi... Thùy Quyên...
Bước đến ngã tư đường vắng vẻ bởi xung quanh chỉ toàn là những khu biệt thự, tôi dễ dàng trông thấy Quyên, cái dáng nhỏ nhắn đang đứng dựa lưng vào tường trước cổng nhà, ngước mắt nhìn lên ánh trăng nhạt đêm nay. Vừa trông thấy tôi em vội bật người dậy, chẳng biết để làm gì. Nhưng nhìn cái vẻ lúng túng ấy tôi nghĩ là em đang đợi mình về, bởi trước đây cũng nhiều lần Nhi đứng đợi tôi như thế này.
- Em vẫn chưa ngủ sao? Đã khỏe hơn chút nào chưa?
Quyên nở một nụ cười mệt mỏi, có lẽ em vẫn chưa khỏe hoàn toàn mà đã cố xuống đây đợi. Đợi đến khi gương mặt của tôi lộ rõ ra ngoài vùng sáng thì Quyên mới thật sự giật mình:
- Mặt anh bị sao vầy nè?
Tuy không thể thấy được gương mặt của mình nhưng tôi đoán các dấu vết mà Hân để lại hãy còn rất rõ, bởi đến lúc này cái cảm giác đau rát ấy vẫn chưa hoàn toàn biết mất. Nhưng nhìn vẻ sốt sắn của Quyên, đưa tay sờ nhẹ lên chân mày, lên má,...mà tôi lại thấy ấm hẳn trong lòng, đương nhiên các vết đau cũng biến mất theo. Tôi nắm lấy tay Quyên, siết nhẹ...
- Anh vừa đi gặp chị Hân?
Vốn đã nghĩ Quyên có mối quan hệ với Nhi nên tôi không ngạc nhiên lắm khi nghe cô ta hỏi. Nhưng tôi vẫn giả vờ hỏi:
- Ừ. Em biết Hân à?
Quyên khẽ gật đầu nhưng lại quay sang hướng khác, như không muốn nhắc đến chuyện này, khẽ nhắc khéo:
- Thôi vào trong đi. Trời cũng khuya rồi!
Nhìn dáng Quyên bước nhanh vào trong nhà, trong lòng tôi lại dâng nên một niềm khát khao mãnh liệt. Có lẽ Hân nói đúng, tôi đã bắt đầu yêu Thùy Quyên - một người hoàn toàn khác chị Như từ hình dáng đến tính cách...Tôi không biết rồi mọi chuyện sẽ đi về đâu, nhưng cứ để yên như vậy cho đến khi nào tôi tìm ra bé Nhi trước đã. Có thể con bé cũng không tha thứ cho tôi nhưng ít ra chỉ cần gặp con bé một lần tôi cũng đã mãn nguyện lắm rồi. Đã đến lúc phải chấm dứt tất cả mọi chuyện.
Nhưng mọi chuyện thật sự lại rắc rối hơn là tôi tưởng. Ngày hôm sau Fred đã có buổi gặp riêng với tôi, và đương nhiên là phải tránh tầm mắt của Quyên.
Fred đưa bản photo mà cậu ta đã cất công dò tìm cả đêm qua trên mạng.
- Tên thật của cô ấy là Lê Thùy Quyên, hai mươi ba tuổi. Đúng là cô ta chỉ vừa mới tốt nghiệp Đại Học cách đây mấy tháng, hồ sơ cũng chẳng có gì đặc biệt lắm ngoài thành tích học tập thuộc vào loại ưu. Nhưng có một điều đáng chú ý là khi cô ta nhập học được khoảng hai tháng thì đột nhiên xin bảo lưu và nghỉ học mất một năm. Đó là lý do tại sao cô ta mất đến năm năm mới tốt nghiệp được.
Tôi nhíu mày:
- Bận việc gì đó thì bảo lưu một thời gian cũng là bình thường, đáng chú ý chỗ nào chứ?
Fred ngồi hờ lên cạnh bàn làm việc của Quyên (dĩ nhiên là lúc này tôi đang yêu cầu cô ta ra ngoài một lát), tiếp tục bằng vẻ mặt đăm chiêu:
- Cô ta có học bổng và dĩ nhiên có được một chỗ trong kí túc xá của trường, nhưng cô ta lại chọn sống trọ bên ngoài cũng với một người bạn của mình. Tôi được biết là cuộc sống của Quyên bên ấy hoàn toàn là nhờ vào học bổng của trường, vậy thì lấy tiền đâu mà lại có thể sống trọ bên ngoài kia chứ?
Tôi bắt đầu mất bình tĩnh bởi cách nói dài dòng của Fred nên gắt:
- Rốt cuộc là thế nào? Cậu biết chúng ta không có nhiều thời gian rồi kia mà.
- Vâng, xin lỗi giám đốc. Tôi đã gọi trực tiếp tới chỗ cô ta ở trọ trước đây và biết được người bạn cô ta ở trọ cùng tên là Nhi- Nguyễn Hoàng Quỳnh Nhi.
Tôi giật mình đứng bật dậy:
- Cậu có xác định được đó chính là bé Nhi hay không? Mà...người tên Nhi còn ở đó không?
- Ngài cứ bình tĩnh, hãy thật bình tĩnh thì tôi mới dám kể tiếp. Ngài hứa với tôi chứ? Vả lại mọi chuyện cũng chưa chắc đã là như vậy...
Tôi kéo ghế và ngồi xuống trở lại:
- Được rồi. Giờ thì cậu cứ kể đi, nhưng nhớ là phải kể hết tất cả những gì cậu biết, không được giấu tôi bất kì điều gì.
- Vâng, thưa giám đốc. Dù sao tôi cũng rất có cảm tình với bé Nhi mà. - Rồi Fred tiếp tục câu chuyện. - Người chủ ở đó nói với tôi rằng có hai cô gái người Việt cùng đến thuê căn hộ ấy, chính là Quyên và Nhi. Ông ta đoán đó là hai chị em bởi hai người còn rất trẻ mà gương mặt cũng na ná như nhau, chỉ khác ở kiểu tóc mà thôi. Sau khi kí hợp đồng thì mỗi tháng ông ta chỉ đến lấy tiền nhà một lần chứ cũng không tiếp xúc với họ nhiều, nhưng ông ta nói một trong hai người khi ấy đang mang thai. Lúc họ mới thuê thì chưa thấy gì, mãi đến năm sáu tháng sau tình cờ cô gái đó ra giao tiền ông mới biết. Chỉ tiếc là ông ấy không chắc người mang thai ấy là Quyên hay cô gái tên Nhi kia, ông ta cũng không hỏi nhiều làm gì.
Chợt vẻ Fred nhìn tôi ngập ngừng trong giây lát, nhưng rồi cậu vẫn tiếp tục:
- Rồi cách đây khoảng một năm MỘT TRONG HAI CÔ GÁI ẤY ĐÃ QUA ĐỜI. Chính ông chủ nhà cũng đi dự đám tang, và ông ta khẳng định cô gái xấu số ấy là người tên Nhi...
Nghe đến đây đột nhiên tôi cảm thấy choáng váng cả mặt mày, trời đất như muốn tối sầm cả lại. Nhi...bé Nhi của tôi...đã chết rồi sao....!?