- Nhưng chưa chắc gì cô gái ấy là bé Nhi mà. Sao ngài không đi hỏi Thùy Quyên thử xem?
Tôi ngước mắt lên, cố thều thào như người mất hồn:
- Đứa bé...còn đứa bé...
- À, tôi quên mất. Ông chủ nhà bảo đứa con ấy là của Thùy Quyên. Khi đi dự đám tang ông ta nghe rõ mồn một đứa bé gọi cô ấy là mẹ.
Thùy Quyên, cô ta có một đứa con ư!? Nếu đứa bé ấy là của Nhi thì có thể nó cũng là...Nhưng đằng này là của riêng Thùy Quyên nên chắc chắn là không có quan hệ gì với tôi rồi, chỉ ngạc nhiên một điều là đứa bé ấy đang ở đâu. Tại sao cô ta không cho nó ở cùng với mình.
Tôi đứng dậy xoay lưng ra nhìn về phía đường, hít một hơi thật dài để lấy lại bình tĩnh. Fred nói đúng, chưa chắc gì đó là bé Nhi của tôi. Nhưng dù nói cứng đến thế nào đi nữa thì những biểu hiện của Quyên vừa qua cho thấy rằng cô ta đã biết tôi từ cách đây rất lâu, không chỉ tôi mà cả Hân, cả Như...và có thể là cả bé Nhi nữa. Thùy Quyên, cuối cùng thì cô là ai đây....
Trong lúc này dù tôi cố bình tĩnh thế nào đi nữa thì nỗi lo lắng vẫn đè nặng trong lòng. Hơn lúc nào hết tôi có thể cảm giác đó chính là bé Nhi, tên khai sinh của con bé lấy họ Trần của tôi, nhưng tên họ đầy đủ của mẹ con bé lại là NGUYỄN HOÀNG QUỲNH NHƯ. Và tôi biết đây không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Nhưng ngay bây giờ tôi lại ước gì người ấy không phải là bé Nhi, đứa con gái bé bỏng của tôi ngày nào. Và tôi sợ một ngày nào đó lại phải đối mặt với sự thật ấy. Tôi không dám tin rằng một lúc nào đó bé Nhi lại ra đi như chị Như trước kia, để rồi lại một bi kịch khác sẽ lại sảy ra trong đời tôi....
Fred nhìn vẻ mặt đau khổ của tôi cũng thoáng chút động lòng, nhưng cậu ta biết tôi không bao giờ cần người khác thương hại. Chính nhờ vào sự tự giác và dũng cảm đương đầu với mọi thử thách mà tôi mới vươn lên được vị trí ngày hôm nay. Nhưng cậu ấy không biết rằng đôi lúc một "vì vua" cũng cần có người bạn để chia sẻ như lúc này.
Fred nhìn tôi thật kĩ, lộ vẻ áy náy lo lắng hơn là cảm thông. Cậu ấy định nói thêm điều gì đó nhưng Quyên đột nhiên đẩy cửa bước vào, trên tay là hai cốc cà phê do cô tự pha. Vừa ngước lên nhìn tôi thì cô ta đã hoảng hốt:
- Ơ...Giám đốc, ngài sao thế ạ?
Tôi nhìn thẳng vào Quyên không trốn tránh bởi tôi tin là mình không khóc, cùng lắm là cũng chỉ rơm rớm một ít trong khóe mắt. Như một vị giám đốc khả kính, tôi điềm nhiên ngồi xuống chiếc ghế của mình, đưa tay đón lấy cốc cà phê từ cô ta.
- Hơi mệt trong người một chút. Nhưng không sao đâu, nghỉ một chút là khỏe ngay thôi. Thế mớ tài liệu mà tôi giao cho cô đã xong chưa? Tôi cần chúng gấp vào cuộc họp nội bộ chiều nay.
Quyên nhanh nhẹn bước về phía bàn của mình, thuận tay vỗ mạnh vào vai Fred nhắc cậu ấy không được ngồi lên bàn của mình.
- Em đã làm xong rồi đây ạ! Nhưng cuộc họp chiều này vẫn có thể dời lại kia mà, nếu giám đốc không khỏe thì cứ nghỉ ngơi đi ạ.
Tôi gắt:
- Cô này hay nhỉ, tôi đã bảo không sao là không sao mà! Nếu như ai cũng chỉ hơi mệt một tí đã dòi nghĩ thì cái công ty này đã đi về đâu rồi hả.
Nếu như giờ đang ở nhà thì hẳn cô ta đã sừng sộ lên rồi, nhưng ở công ty thì lại khác, quyền hành của tôi gần như là tuyệt đối một khi cô ta vẫn còn là nhân viên trong đó. Với một thư kí thông minh thì Quyên hiểu rõ điều đó, cô ta nhã nhặn xin lỗi và ngồi vào bàn của mình tiếp tục công việc. Chỉ còn mình Fred đứng lóng ngóng tại chỗ, nửa muốn nói điều gì, nửa muốn bỏ đi.
Tôi vội lên tiếng:
- Cậu cứ về làm việc của mình đi. Mọi chuyện từ bây giờ cứ để tự tôi giải quyết, khi nào cần thì tôi sẽ gọi cho cậu sau. Hiểu chứ?
- Nhưng...thưa giám đốc...thật ra thì...
Tôi nghĩ là cậu ta muốn khuyên nhủ đừng quá lo lắng nên bảo cậu ấy cứ yên tâm mà đi làm việc của mình. Hơi lừng khừng một chút rồi cậu ta đành bước ra ngoài. Nhưng có một chi tiết mà khi ấy có lẽ do đầu óc đang rối tung lên nên tôi chẳng hề để ý rằng Fred bước ra ngoài là do ánh mắt của Quyên đang nhìn cậu trừng trừng qua cặp mắt kính một cách đe dọa...
Fred đã nghe lời tôi không tiếp tục điều tra hay nhắc tới chuyện này nữa. Nhưng tận sâu trong thâm tâm tôi lại muốn được biết sự thật về cô gái xấu số tên Nhi kia, mà người duy nhất có thể giải đáp chính là cô gái đang ngồi bên cạnh tôi trên bộ salon trong phòng khách.
- Giờ còn sớm, hay hôm nay chúng ta đi ăn tối ở tiệm bánh xèo lần trước đi. - Quyên đề nghị. - Dù sao mai cũng là ngày nghỉ mà.
- Tiệm bánh xèo...!? Là chỗ lần đầu chúng ta gặp nhau đó hả?
- Ừ, thứ ăn ở đó ngon mà rẻ nữa.
Ngẫm lại thì từ khi Quyên đến ở trong căn nhà này thì tôi cũng bỏ luôn thói quen đến "ăn vạ" nhà bác Thông những ngày cuối tuần. Có lẽ bác Thông cũng ngóng tôi dữ lắm, dù sao cũng là bạn đối ẩm với nhau suốt mấy năm qua. Tôi gật đầu đồng ý:
- Ừ, cũng được. Lâu rồi chưa được cùng uống với bác Thông ly nào cả.
- Uống gì thì uống, anh cũng không được quá chén rồi lại làm phiền người ta như những lần trước nữa đâu đấy.
Tôi ngạc nhiên:
- Sao em lại biết chuyện đó! Anh nhớ đâu có kể cho em nghe chuyện đó bao giờ?
Quyên nốc cạn cốc sữa tươi trên bàn rồi nhoẻn miệng cười khì.
- Không biết thì hỏi! Em chẳng đã nói với anh rồi, em có đến đó vài lần nên cũng hỏi thăm được vài tin tức. - Cô ta đưa tay lên nghịch nghịch lọn tóc ánh đỏ của mình, e thẹn như một cô bé mới lớn. - Mọi người trong công ty ai cũng nói tốt về anh hết nên em muốn tìm hiểu thêm ở bên ngoài. Em muốn chắc rằng con người anh đúng như những gì "cô ấy" nói...
- Cô ấy...!? - Tôi ngạc nhiên hỏi lại nhưng Quyên đã lẳng lặng mang chiếc cốc xuống bếp.
Ngồi một mình trên phòng khách nghe tiếng nước xả nhẹ nơi bồn rửa mà đầu óc tôi lại rối tung cả lên. "Cô ấy"...."cô ấy" là ai chứ!? Tại sao Quyên cứ tỏ vẻ vừa vô ý vừa cố tình muốn cho tôi biết một sự thật- một sự thật kinh khủng nào đó. Ngay lúc này đây tôi không dám đoán, mà cũng không muốn biết, bởi nếu Quyên thật sự quen biết với bé Nhi của tôi thì người đã chết đó cũng chính là... Không, không bao giờ,... tôi chưa sẵn sàng để phải đối diện với sự thật đó, chưa bao giờ tôi sợ phải biết tung tích về Nhi đến thế này.
Lo lắng, sợ hãi, buồn bã....tất cả gọp lại khiến cho tôi bị stress nặng. Nhưng nhờ ngồi trong không khí quen thuộc của tiệm bánh xèo nhà bác Thông mà tôi đã bình tĩnh hơn được một chút. Ngồi nơi đây một mình nhìn lớp khách lũ lượt kéo vào rồi lại kéo ra vẫn nhộn nhịp như cuộc sống của chốn đô thị này, tôi biết đây chính là khoảng thời gian tốt để nhìn lại khoảng thời gian qua, về những người phụ nữ trong cuộc đời của mình. Người đầu tiên tôi nhớ đến là chị Như, ừ thì...chị là người đầu tiên tôi yêu và phải mất một thời gian quá lâu để tôi không còn bị ám ảnh bởi chị. Nhưng cho đến lúc đó thì đã quá trễ, tôi lại làm tổn thương đến hai người con gái mà tôi yêu quí khác là Hân và Nhi. Với Hân thì mọi việc coi như là đã giải quyết xong, với kết quả tôi là một thằng sở khanh ******** trong mắt em ấy. Với Nhi thì có lẽ cũng chẳng khá hơn, tôi khá sốc khi lần đầu tiên nghe con bé thổ lộ tình cảm với mình, nhưng cũng chính tôi đã thẳng thắn từ chối tình cảm ấy. Không phải tôi không yêu con bé, nhưng cuộc tình này sẽ không bao giờ có kết quả tốt đẹp. Thế mà tôi lại có thể làm chuyện "tồi tệ" đó với con bé... Rồi khi Nhi bỏ đi với câu cuối cùng trong lá thứ: " Con muốn làm vợ ba..." tôi biết rằng con bé đã nghiêm túc đến thế nào.
Tôi đã luôn tự dằn vặt mình trong suốt năm năm qua về chuyện của bé Nhi, cho đến một ngày Thùy Quyên, cô ta bỗng nhiên đặt chân vào trong cuộc đời tôi. Tuy chỉ trong thời gian ngắn nhưng tình cảm mà tôi dành cho cô ta là không thể phủ nhận được, lần đầu tiên ngoài Nhi và Hân ra, một người con gái khác lại hiểu và cảm thông cho tôi đến như vậy. Có lẽ tôi đã rất vui mừng khi có em bên cạnh mình, nhưng lúc này đây tôi lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi, sợ vì cái bí mật mà em đang chôn giấu cho riêng mình đó, nếu sự thật trong đó được mở ra thì... Mà có khi nào Quyên chính là bé Nhi không nhỉ!? Không thể nào có chuyện đó được. Tôi tự bác bỏ cái suy nghĩ ngốc nghếch ấy, bởi chính tay tôi đã nuôi nấng con bé từ khi nó mới lọt lòng, làm sao tôi có thể không nhận ra được kia chứ. Nói thật lòng thì Quyên cũng có chút nét giống bé Nhi về dáng dấp, đôi mắt, đôi môi...nhưng ngoài những thứ ấy ra thì lại hoàn toàn khác con bé một trời một vực. Ở bên Quyên tôi bị cô ta thu hút bởi một tính cách hoàn toàn khác với những người con gái trước kia, một người phụ nữ bí ẩn, đôi lúc nồng cháy như thiêu đốt, lúc thì lạnh lụng đến thấu cả tim gan...
Mà không biết giờ này cô ta đang đi đâu nữa, cái cô Thùy Quyên ấy. Đã mở miệng rũ tôi đến đây thế mà chỉ mới ăn được vài miếng thì lại bỏ đi vì một cuộc gọi gấp nào đó. Nhìn vẻ mặt hốt hoảng của cô ta thì hẳn là có người thân thiết nào đó đang gặp chuyện. Tôi có ý định sẽ đích thân đưa cô ta đi nhưng bị từ chối thẳng thừng, để rồi giờ phải ngồi đây một mình.
Bác Thông ngồi xuống đối diện với tôi, đưa khăn lau mồ hồi rồi cầm ly bia tu một hơi. Dù đã ở tuổi gần bảy mươi mà trông bác vẫn tráng kiện không thua gì ngày xưa, nhất là về tửu lượng thì đám hậu bối như tôi lúc nào cũng phải kính phục. Bác Thông khà một tiếng đầy sảng khoái rồi quay sang nhìn tôi:
- Lâu rồi không thấy cậu đến đây, dạo này bận công việc dữ lắm à? Mà trông cậu lại hồng hào béo tốt hơn lúc trước nhiều rồi đấy.
Tôi cười:
- Bác thấy vậy thật ạ? Cũng nhờ có Thùy Quyên, cô ta bắt cháy ăn uống kĩ lắm đấy ạ!
- Ừm, đó là một cô gái tốt, tuy vẫn còn quá trẻ. Ta có thể hiểu được vì sao cậu lại "bận" đến thế rồi...
Tôi gãi đầu phân trần:
- Không như bác nghĩ đâu ạ! Cháu với cô ấy là hoàn toàn trong sạch,...dù là cháu đôi lúc cũng muốn tiến tới nhưng lại bị cô ấy từ chối. Thật tình là cháu không thể hiểu cô ấy đang nghĩ gì?
Bác đưa cốc bia lên miệng, lầm bầm:
- Phụ nữ vốn khó hiểu như vậy mà. Giống như con bé Hạnh nhà ta vậy, thật là hết cách với nó...
- Bé Hạnh làm sao ạ?
- Nó về Việt Nam hơn tháng nay rồi, cậu không biết sao? Nó về Việt Nam luôn, nhưng lại không chịu ở đây với ta mà lại đi thuê một căn hộ ở đâu đó bên Tân Bình.
- Chắc là con bé không muốn làm phiền bác đấy mà. Cũng có thể ở đấy tiện cho công việc hơn. Nhưng tại sao nó về cả một thời gian dài như thế mà lại không gọi điện cho cháu bao giờ nhỉ.
Bác Thông đặt mạnh ly bia xuống bàn, giọng bất bình:
- Đấy, cậu thấy nó tệ đến thế nào chưa. Năm xưa ba nó mất sớm, vợ chồng tôi với mẹ nó phải nai lưng ra nuôi cho nó đến ngày lớn khôn. Ta thì không nói làm gì, chỉ tội nghiệp cho mẹ nó, thương con là thế...
- Cháu nghĩ...bé Hạnh không tệ đến thế đâu. Chắc nó có lý do nào nên mới thế thôi. Hay bác cho cháu địa chỉ chỗ nó ở đi, chút cháu sẽ đi thăm nó luôn.
Bác Thông ẫm ờ rồi quay đầu vào trong quầy gọi lớn:
- Mẹ con Hạnh đâu rồi! Ghi địa chỉ của nó cho cậu Đông này.
Có tiếng "dạ" của chị Thanh- mẹ bé Hạnh- vọng ra từ trong bếp. Một lúc sau chị hớt hải chạy ra đưa cho tôi mảnh giấy ghi địa chỉ, kèm với một bịch đầy thức ăn.
- Cậu Đông đi thăm nó cho tôi gửi mớ bánh này cho nó nhé.
- Giờ còn sớm, hay là chị đi với em luôn.
- Tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng để khi khác đi cậu à. Giờ thì tiệm vẫn còn đông khách làm sao tôi bỏ đi được chứ.
Bác Thông cũng phụ họa theo:
- Đúng đó. Ở nhà là phải. Nó là con là cháu thì phải có bổn phận đi thăm bọn già này, chứ cái lý nào mà bọn ta lại phải hạ mình đi thăm nó chứ.
Tôi thở dài, biết là bác Thông đang giận bé Hạnh ghê lắm. Có lẽ cũng vì thế mà chị Thanh ngại không dám đi cùng. Tôi đành chào bác và chị bước ra ngoài, đến ngay chỗ của bé Hạnh.
**********************
Tôi dừng xe bên kia đường nhìn sang nhà bé Hạnh.Hóa ra con bé thuê chỗ ở cách nhà tôi không xa là mấy, chỉ mất khoảng mười lăm phút đi bộ. Con bé đúng là tệ thật, ở gần như thế mà cũng không đến thăm tôi lấy một lần, hay chí ít thì cũng phải gọi điện cho "papa" này của nó chứ. Nhưng phải công nhận một điều là con bé khá thật, thuê cả nguyên một căn nhà, tuy không gọi là lớn nhưng khá rộng nếu sơ với một người.
Tôi đjnh tấp xe qua bên kia đường nhưng đột nhiên có bóng người từ bên trong nhà bước ra. Sẽ là điều bình thường nếu như một trong hai người đó không phải là Quyên- cô gái đang sống ở nhà tôi. Nhìn cả hai có vẻ quyến luyến nhau như thế thì không hẳn chỉ là quen biết bình thường. Hơn nữa trên tay Hạnh lại đang bế một đứa bé gái chỉ chừng bốn năm tuổi, ngồi gọn trong vòng tay của Hạnh nhưng ánh mắt thì luôn dõi theo Thùy Quyên.
Đứa bé ấy...là con gái của Thùy Quyên sao...!?