• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

André không chịu vào ở trong dinh công tước, cậu tuyên bố hoàn cảnh ở đó không thích hợp cho cậu tìm cảm hứng sáng tác, chỉ có quán cafe ở tả ngạn sông Seine mới là nơi cậu nên ở.

Công tước Normandie không lay chuyển được André, hơn nữa tình hình chính trị hiện tại bất ổn, thời thế lại bắt đầu rung chuyển, dinh công tước cũng không phải là nơi an toàn. Thế là hắn đành để André trở lại căn phòng thuê ở tả ngạn sông Seine, dù sao dân chúng luôn có vài phần thông cảm đối với các nhà văn, dù quân đội bắt đầu chém giết vào cung điện Versailles cũng không động đến giới văn học.

Công tước Normandie hôn lên trán André – người không quá tình nguyện rồi nói: “Vậy được, em nghe lời, đừng đi đến mấy phòng khách lộn xộn, đừng kết bạn với mấy người như phu nhân Durand, còn nữa…  từ chối gặp mấy tên đàn ông, phụ nữ muốn trả tiền cho em, đừng mặc trang phục phụ nữ đứng trên sân khấu.”

André cau mày, hơi không vui nói: “Quý ngài, anh đang ra lệnh cho tôi sao?”

Công tước Normandie trả lời: “Nếu em muốn hiểu ý anh như thế thì đó là mệnh lệnh. Nhưng André, anh hy vọng em hiểu thành anh đang thỉnh cầu em.”

André nghe nửa câu đầu không khỏi tức giận, nhưng sau khi nghe hết câu, tức giận biến mất.

Dù là Isabel hay là công tước Normandie, trước mặt cậu, đối phương luôn ở vị trí chủ đạo, cường thế, cao cao tại thượng, quen ra lệnh, một khi dịu giọng thỉnh cầu, André không khỏi nhẹ dạ và áy náy.

Cậu ngẩng đầu nhìn công tước Normandie, hai mắt sâu sắc thâm thúy, sóng mũi cao, gương mặt hoàn mỹ, thậm chí so với Isabel còn hấp dẫn hơn. André từng gặp công tước Normandie, khi đó hắn cũng rất anh tuấn, nhưng dường như không để lại ấn tượng sâu sắc.

Nhưng bây giờ công tước đẹp đến quá mức, thường xuyên khiến người ta nhìn đến ngây người, hoặc là không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sâu như biển còn khó lường kia. Có lẽ bản thân ác ma luôn nguy hiểm mà thần bí, làm cho người ta sa đọa.

Có lúc André sẽ cảm thấy tim đập rộn ràng, chẳng qua cậu phủ nhận đây là rung động, hy vọng đó chỉ là thiên tính không thể chống cự đối với người đẹp.

“Được, được rồi, nhưng chuyện này không có nghĩa là tôi nghe theo lệnh của anh mà là do phòng khách và nhà hát quá nhàm chán, cộng thêm tôi vốn ghét kết bạn với những người đó.”

Hắn lên tiếng: “Buổi tối anh đến tìm em.”

André xoa xoa bụng, sau khi nhận ra cậu đổi thành đỡ eo, do dự nói: “Tôi sẽ khóa hết cửa sổ, anh tuyệt đối không vào được.”

Sau đó cậu lại nghĩ, thật ra thì “làm” cũng thoải mái đó, tuy lần nào xong việc công tước cũng ôm cậu đi tắm trước, lúc ngủ cũng ôm chặt đến nỗi cậu khó xoay người, ngoài ra mọi thứ đều hoàn hảo. Nếu khi sau khi xong việc, ngài công tước tự giác rời đi, không quấy rầy cậu ngủ thì càng tốt.

Có điều hai bên nhà tương đối nhiều, hắn xuất hiện không phải là chuyện tốt.

Vì vậy André dịu giọng nói: “Được rồi, tôi sẽ không khóa cửa sổ… A, tôi ở tầng lầu khá cao, có lẽ ngài sẽ khó leo lên… Không, nếu bị người khác nhìn thấy thì rất tệ. Quên đi, tôi sẽ mở hé cửa, chỉ là hé cửa thôi.”

Có lẽ trong thời gian ngắn, cậu đã quên công tước là ác ma nên mới nghĩ một cánh cửa sổ hay một cánh cửa có thể ngăn cẳn hắn.

Công tước Normandie dùng hai tay ôm má cậu, hôn sâu đến khi cậu thở hổn hển mới miễn cưỡng buông ra: “Cám ơn.”

André chóng mặt, trong đầu toàn là gương mặt dễ nhìn và kỹ thuật hôn siêu cấp của hắn, lúc nghe hắn nói cám ơn, cậu xoa xoa bụng nói: “Không, không cần cám ơn.”

Công tước Normandie nín cười, nhìn theo bóng dáng André rời đi, suýt nữa kiềm chế không được mà thất lễ cười lớn, vì thế hắn chỉ có thể che miệng, trầm thấp cười ra tiếng.



André rầu rĩ nhìn cái bụng thịt, thịt càng ngày càng nhiều, bụng càng lúc càng lớn.

Có một hôm khi đi ra ngoài, cậu nhìn thấy một phụ nữ bụng to, cô ta nói với cậu cô đang mang thai, đã bốn tháng. Nhưng bụng của André còn lớn hơn của cô, bụng của cậu lớn hơn một phụ nữ đang mang thai, rốt cuộc André cảm thấy kinh hoàng.

Sau khi về đến căn phòng thuê, cậu cởi quần áo ra, xoa xoa cái bụng bự, buồn rầu nghĩ cách giảm thịt mỡ. Đến tối, sau khi làm xong “vận động thường lệ”, André hỏi công tước có thể giảm bớt thịt mỡ trên bụng cậu không.

Hắn hôn một cái lên cái bụng trắng nõn, sau đó ngắn gọn cự tuyệt: “Không thể.”

Dù André cầu xin thế nào, hắn vẫn không đồng ý.

Xét thấy công tước Normandie là ác ma, phải có năng lực làm được, mà André nóng lòng khôi phục ngoại hình đẹp trai sáng sủa trước kia, dù sao Jenny đã không tặng cậu bánh quy tự làm nữa rồi, thế nên tối đó André cực kỳ nghe lời, làm rất nhiều động tác khó theo yêu cầu của ngài công tước.

Thế nhưng sau khi làm xong vẫn bị cự tuyệt.

André tức đến đỏ mắt, không thèm để ý đang là nửa đêm mà đuổi công tước đi, đồng thời ra lệnh hắn không được phép quay lại.

André tức đến suýt khóc, sau đó ngủ quên mất, sau khi thức dậy cơm nước xong, cậu lại tiếp tục rầu rĩ về cái bụng bự. Bạn bè gửi thư mời, cậu từ chối tất cả.

André luôn gọn gàng xinh đẹp thật sự không muốn xuất hiện trước mặt bạn bè với ngoại hình mập mạp thế này, nếu bị phát hiện, chắc chắn cậu sẽ vĩnh viễn rời xa Paris, trốn về quê nhà nhỏ bé cả đời không trở lại.

André đặt tay lên bụng, rơi vào trầm tư, có lẽ trong những lúc cần thiết, cậu nên cầu xin công tước Normandie, chắc chắn hắn có cách.

Đột nhiên dưới lòng bàn tay truyền đến cử động rất nhỏ, André vô thức cúi đầu nhìn, đương nhiên không thấy động tĩnh gì. Thế nhưng dưới lòng bàn tay có cử động rất kỳ lạ, càng lúc càng rõ, dường như cái bụng đang đạp.

Một, hai, ba… Tổng cộng tám lần.

“???”

André choáng váng không hiểu ra sao, trừng mắt nhìn cái bụng tròn trịa, vẻ mặt đầy khủng hoảng – Bụng cậu cử động! Cử động! Nó tự cử động!!!

Có thứ gì bên trong? Có phải ác ma đang ẩn nấp trong bụng cậu? Hay là cậu mắc phải căn bệnh đáng sợ gì rồi?

André hoảng sợ bất an, cậu nghi ngờ lần trước chiêu ma để lại hậu quả xấu. Hiện tại bệnh đa nghi của cậu vô cùng nặng, lúc thì nghĩ đó là ảnh hưởng của nghi thức chiêu ma, lúc thì nghĩ đồ uống màu đỏ của phu nhân Durand có vấn đề, lúc lại nghĩ đây là hậu quả sau nhiều lần công tước ngủ với cậu.

Buổi tối, công tước Normandie vẫn chưa đến, hắn đang bận rộn xử lý công việc của gia tộc và một vài vấn đề kinh tế. Một con quạ mắt đỏ một cánh có vòng khói đen bao quanh đậu xuống trước cửa sổ phòng André, nói lý do công tước không thể đến cho cậu nghe.

André lo lắng hãi hùng cả đêm, hôm sau hốc hác tiều tụy đi đến dinh công tước.

Công tước Normandie lập tức bước ra khỏi thư phòng, nhìn thấy André nhỏ bé đáng thương, hắn lập tức ôm cậu ngồi lên đầu gối: “André bé bỏng của anh, nhìn em rất không có tinh thần.”

André lên tiếng: “Cái bụng đang động.”

“Cái gì?”

Vẻ mặt André vô cùng tiều tụy nhưng nghiêm túc: “Bụng của tôi đang động, dù không rõ nhưng đúng là cử động tám lần, tôi đếm được rõ ràng. Tôi nghĩ, có phải tôi mắc căn bệnh gì đáng sợ không, hay là do thứ đồ kỳ quái phu nhân Durand bắt tôi uống trước kia, hoặc là, ma quỷ đã bò vào bụng tôi rồi? Nó định xâm chiếm cơ thể tôi sao?”

Công tước Normandie cau mày, đúng là hắn có nhận ra ma khí trên người André, nhưng đó là vì cậu lây dính mùi của hắn. Ma khí và hắn, không khác gì mấy.

Đột nhiên André cứng người: “Động, đang động!”

Công tước Normandie lập tức đặt tay lên bụng cậu, vẻ mặt luôn bình tĩnh chín chắn của hắn đột nhiên vỡ nát. Hắn xác thực cảm nhận được động tĩnh, đồng thời phát hiện một sinh mạng.

Một sinh mạng mới.

André hỏi: “Tôi sẽ chết sao?”

Công tước Normandie im lặng không nói.

André mất hết tinh thần: “Tôi không muốn chết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK