Mỗi lần đến đều mang theo một chai nhỏ chứa chất lỏng màu đỏ, mùi vị không tốt chút nào, nhưng phu nhân Durand kiên trì bảo André uống hết. Cậu không thích, từng từ chối nếm thứ này nhưng bà bảo đây là một bước không thể bỏ qua khi tham gia nghi thức chiêu ma.
André rất bắt đắc dĩ nhưng không thể làm gì khác hơn là uống chất lỏng màu đỏ kia. Sau khi thấy cơ thể không có hại gì, cậu không kháng cự nữa. Mùi vị không dễ ngửi nhưng uống nhiều lần sẽ dần dần quen.
Trong lòng có hình tượng rõ ràng của nữ chính, linh cảm như chảy ra, André nhanh chóng hoàn thành đoạn đầu của bản thảo, phần sau miêu tả đến ác ma, cậu đến giáo đường đọc Kinh Thánh, xưng tội với cha sứ, thế nhưng vẫn không tìm được cảm giác như trước, cậu đành từ bỏ viết tiếp mà trau chuốt những phần đã viết xong.
Sau lần đến phòng khách của phu nhân Lange Elliott, André không gặp tiểu thư Isabel thêm lần nào nữa. Dinh công tước là không thể vào, mà gần đây các nhà hát ở Paris không có vở kịch thú vị mới nào cả, khoảng thời gian này cũng không phải thời gian tổ chức vũ hội.
Mỗi sáng, André tốn hai franc mua một bó hoa tươi, sau đó thuê một cậu bé bán báo đưa hoa đến dinh công tước. Cũng may tiểu thư Isabel không từ chối hoa tươi, cùng với bức thư kèm theo – Đó là thư tình André viết mỗi đêm dưới ánh đèn trước khi ngủ.
Mỗi ngày một bức, đã đưa mười một bức thư tình, nhưng tiểu thư Isabel không trả lời lần nào.
André lo được lo mất, trước kia cậu tự tin, nhưng bây giờ lại sợ hãi và tự ti. Trước mặt tiểu thư Isabel, cậu hạ tư thái thấp đến bụi rậm, như bất cứ chàng trai nào lâm vào bể tình trên thế giới này, thảm thương mà thâm tình cầu khẩn một ánh mắt từ người thương, dù chỉ là lơ đãng nhìn thoáng qua cũng là cảnh mơ ngọt ngào nhất.
Cậu viết những cảm xúc này vào thư, từ chờ mong, kích động, nhiệt tình đến thấp thỏm bất an, do dự băn khoăn, căng thẳng mất mát, từng việc từng việc đều từ bức thư hiện ra trước mặt công tước Normandie.
Vị công tước được người khác yêu tha thiết, từ lúc bắt đầu hắn thờ ơ, đến lúc này, mỗi ngày hắn đều mong chờ bức thư mới, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không gặp mặt André. Hắn đứng ở nơi cao, dù là thân phận khác xa trong hiện thực hay địa vị trong tình ái, hắn đều cao cao tại thượng, có thể dễ dàng lựa chọn muốn hoặc không.
Hắn có quyền chủ đạo, mà tính cách ác liệt và lạnh lùng khiến hắn quyết định tiếp tục trêu đùa chàng trai đang theo đuổi này.
André nhét lá thư mới vào bó hoa, đưa hoa và tiền cho cậu bé bán báo giao đến dinh công tước. Trên đường về, cậu rẽ sang hướng khác, đi thăm phu nhân Durand.
Lần trước phu nhân Durand nói sẽ thực hiện nghi thức chiêu ma vào đêm trăng tròn trong tháng, hai ngày nay chính là đêm trăng tròn.
Sau khi phu nhân Durand biết ý của cậu thì bày tỏ sự áy náy: “Tôi rất xin lỗi, André. Tôi đã nói rõ thành ý của cậu, cuối cùng tuy họ đã đồng ý nhưng phải đợi đến phiên kế tiếp.”
“Tôi đã đợi quá lâu rồi.” Cậu không có nhiều thời gian tiêu tốn cho nghi thức chiêu ma hoang đường này, đáng lẽ không nên tham dự mới đúng.
Cậu đúng là điên mà, khi không liều lĩnh chạy đến tham gia nghi thức chiêu ma của đám giáo đồ dị giáo?
Phu nhân Durand nhìn ra André muốn từ bỏ, trong lòng lập tức hoảng hốt bèn vội ngăn cản cậu: “Không cần chờ đến đêm trăng tròn tháng sau, đầu tháng là được. Tin tôi đi André, lần này chỉ cần đợi hơn mười ngày nữa thôi.”
André do dự, suy nghĩ một lúc mới thỏa hiệp: “Được rồi, tôi đợi thêm một lần nữa.”
Phu nhân Durand nghe vậy mới yên tâm: “Tôi nghe nói cậu đang theo đuổi tiểu thư Isabel?” Bà vừa nói vừa rót thứ chất lỏng màu đỏ đưa cho André.
Cậu nhận lấy uống một hơi cạn sạch: “Sao phu nhân biết?”
“Tôi nghĩ toàn bộ giới thượng lưu ở đây đều biết cả rồi.” Một gã nhà văn nghèo rớt mồng tơi muốn theo đuổi một tiểu thư cao sang, tất cả mọi người đều đang chế giễu cậu. “Đương nhiên tôi chúc phúc cho cậu, André.”
André mỉm cười: “Cám ơn phu nhân.”
Thoạt nhìn trông cậu rất hạnh phúc, mặc dù vì người thương không trả lời mà thường xuyên buồn rầu, nhưng cậu vẫn hạnh phúc như trước.
…..
André từng nghĩ đến việc leo cây, trèo tường, bất cứ cách gì có thể vào dinh công tước cậu đều mơ tưởng sẽ thử. Nhưng lễ nghi thân sĩ trói buộc cậu. Được rồi, thực tế André ít khi vì tuân thủ lễ nghi thân sĩ mà thiệt thòi bản thân, chẳng qua cậu sợ làm Isabel sợ hãi, càng lo sợ Isabel ghét cậu.
Romeo đã từng vứt bỏ phong độ thân sĩ gặp Juliet vào ban đêm, nhưng họ yêu nhau say đắm, đây là tiền đề cho phép bỏ qua mớ lễ nghi kia. Còn giữa cậu và Isabel, chỉ có cậu là say mê nàng.
André đã thử rất nhiều cách, rốt cuộc cậu nghe được tin tiểu thư Isabel rời khỏi dinh công tước, dự định đến rừng cây ở ngoại ô. Công tước Normandie có một trang viên ở đó, Isabel thường nghỉ ngơi ở đây.
André thuê một chiếc xe ngựa đi theo, dọc đường trời đổ mưa to. Phu xe đưa cậu đến bìa rừng ở ngoại ô thì dừng lại, từ chối đi tiếp.
“Xin lỗi ngài, dù ngài cho tôi hai franc cũng không thể ép tôi đi vào rừng cây. Mưa to sẽ làm nóc xe của tôi bị bẩn, bùn trên đường sẽ khiến xe ngựa bị lún.”
Phu xe coi như tốt bụng cho André mượn cây dù: “Xin nhớ trả lại cho tôi.”
André bất đắc dĩ: “Vâng, cám ơn. Nhưng ông có thể chỉ cho tôi biết đi hướng nào không?”
“Chỉ có một con đường duy nhất, hơn nữa trời đang mưa, vết bánh xe rất rõ. Ngài dựa theo vết bánh xe là đi được thôi, chúc ngài may mắn.”
André cầm dù đi dưới cơn mưa trút nước, nước bùn bắn lên ống quần cậu, nước mưa hắt ướt nửa người dưới của cậu. Đi đến giữa đường, cậu suýt nữa ngã sấp xuống, nước mưa giội ướt cả người cậu.
Khi trời đã hoàn toàn tối đen, rốt cuộc André đến được trang viên của công tước Normandie. Lúc này cả người cậu ướt đẫm, nước mưa lạnh đến thấu xương khiến cậu ôm hai cánh tay lạnh run. André kéo chuông cửa, người gác cửa đi đến.
Hắn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cậu thì vô cùng đồng tình bèn lập tức báo cho quản gia. Ông nghe tin lập tức báo cho tiểu thư Isabel – chính là công tước Normandie.
Công tước vô cùng kinh ngạc, vội bảo người đưa André vào. Hắn đi ra từ phòng ngủ, trông thấy André ướt đẫm đứng ở phòng khách. Mái tóc đỏ vốn được chải cẩn thận và tỉ mỉ của cậu đã ướt nhẹp, rối tung rũ xuống, đuôi tóc còn đang nhỏ nước.
Gương mặt cậu dính bết mấy sợi tóc, đuôi tóc đỏ dính lên cổ, kéo dài xuống áo. Gương mặt cậu cũng đầy bọt nước, từng giọt nước chảy dọc xuống theo làn da trắng nõn, không hiểu sao lại trông rất gợi tình.
Tóc đỏ ướt nước càng tôn lên làn da trắng của André, cùng với ngũ quan tinh xảo, đập vào mắt thật khiến người ta chấn động. Cậu đứng trên thảm, vẻ mặt ngây thơ lại trong sáng, còn mang theo nét gì đó khiến người ta thương cảm, nhưng cậu không hề ý thức được vẻ đẹp và sự mê hoặc của bản thân.
Sạch sẽ, ngây ngô, gợi tình.
Thật xinh đẹp.
Suy nghĩ đó lóe lên trong đầu ngài công tước, hắn đi đến, ra lệnh cho những người khác đi ra ngoài trước, lại căn dặn quản gia chuẩn bị nước nóng và trang phục sạch sẽ.
Sau đó công tước Normandie đứng trước mặt André hỏi: “Sao ngài lại xuất hiện ở đây?”
André vừa thấy “Isabel” lập tức nở nụ cười xán lạn, yêu mến nồng nhiệt và mừng rỡ thuần túy lóe lên trong ánh mắt. Dáng vẻ này vô cùng chói mắt, thế nên ngài công tước bỗng cảm thấy đau mắt.
André vốn khom người đứng tại chỗ, khi nhìn thấy “Isabel”, cậu lập tức đứng thẳng, lộ ra bó hoa tươi được ôm cẩn thận dưới lớp áo khoác frock.
“Hoa của ngày hôm nay, em còn chưa nhận.”