Đột nhiên không thấy tăm hơi bóng dáng ba người.
” bọn họ phát giác !” sát thủ tìm chung quanh không thấy người, chỉ có thể tiếp tục đi về trước đi.
Nhưng cánh rừng này không chỉ lạnh lẽo âm u vô cùng, lại còn đặc biệt quỷ dị, bốn người bọn họ bi kẹt ở trong rừng cây không cành không nhánh, như thế nào cũng không ra được.
” tạo một đường đi ra thôi. ” – nhóm sát thủ cầm kiếm hướng cái cây kỳ quái chém tới. Lại vô luận như thế nào chặt cũng không gãy. Bốn người hoảng sợ tuyệt vọng ngồi dưới đất.
Tử cửa hang nhìn cảnh tượng trước mắt, Đàm Tiểu Hâm đắc ý dạo một vòng trong động,
” ta nói rồi, bọn họ đi theo ta, tự tìm đường chết.”
” đây là do ngươi làm ra. ” – nha đầu kia cũng quá thần kỳ, Mộ Vân Phi nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.
Đàm Tiểu Hâm ngẩng đầu, nhìn hắn vẻ mặt ngưỡng mộ, buồn cười đều có .
” ta cũng không có khả năng này, là sư phụ phát hiện, chúng ta gọi nó là Bách Lý Triết, những cây đó đều có sinh mệnh, ban ngày chúng kiên cường lại cứng rắn, vũ khí bình thường căn bản không thể gây thương tổn, đến buổi tối, tất cả đều mềm ra, rơi đầy trên mặt đất . Người bình thường cũng không biết đặc tính này, sẽ chỉ ở bên trong hỗn loạn, đến cuối cùng đạn hết người vong. Còn có người không cẩn thận đi đến Hắc Thủy Đàm, bị đầm lầy nuốt luôn .”
Bảo bối động của nàng cũng không phải là một cái động đơn giản trên núi như vậy, tất cả phía dưới đều là cạm bẫy của thiên nhiên, có khi bản thân không cẩn thận còn có thể bị nguy hiểm, huống chi vài kẻ ngốc này.
” không thấy Vân Thường.” – Mộ Vân Long từ trong động đi ra.
” lão ô công cũng không thấy.” – Đàm Tiểu Hâm căm giận, Mộ Vân Thường chết tiệt, ngay cả rùa của nàng cũng trộm đi , cũng không nhìn xem đây là địa bàn của thần trộm, rất không nể mặt mà.
” khả năng muội ấy sẽ không đi xa, hơn nữa với công phu của nàng, người bình thường không chạm được đến người.” – Mộ Vân Long biết rất rõ bản lĩnh Vân Thường, tuy rằng nàng không thích luyện võ, dù gì cũng có mười hai năm công phu từ nhỏ học cùng Tĩnh Du sư thái. Cho nên không quá lo lắng cho an toàn của nàng.
” trong động này, lại không tường, không cửa sổ, chúng ta hai đại nam nhân cùng một tiểu nha đầu phải ngủ như thế nào.” – Mộ Vân Phi lại nổi lên tâm tình đùa cợt.
” chúng ta ngủ ở bên ngoài, Tiểu, Hâm Nhi ngủ bên trong.” – Mộ Vân Long đột nhiên sửa lại lời.
” cẩn thận nhi ” – Mộ Vân Phi cùng Đàm Tiểu Hâm đồng thời kêu lên.
(小心 : cẩn thận, đồng âm với 小鑫: Tiểu Hâm, Long ca định gọi Tiểu Hâm nhưng sợ bị nhầm nên đổi thành Hâm Nhi)
Mộ Vân Phi không ngừng được cười to, bên trong nụ cười hàm ý dùa cợt, mà Đàm Tiểu Hâm buồn bực vạn phần. Mộ Vân Long càng ngày càng giống một tên ẻo lả, trực tiếp gọi tên nàng không được sao. Hâm Nhi, Hâm Nhi, ác, thực ghê tởm.
” lên đây, bắt lấy,” – ba người nhìn một bóng đen từ cửa động bay vào, ngã rầm trên mặt đất.
Đều vội vàng chạy qua,
” a, đau quá,” – một nam tử ôm lấy đầu của mình , đụng phải một cái bao. Xoay người qua,
” ha!”
Hắn không phải cười, là hoảng sợ, như thế nào đột nhiên xuất hiện ba người nhìn chằm chằm vào mình.
” oh, thối quá!” – Đàm Tiểu Hâm đột nhiên ngửi được một mùi khó chịu, vội vàng né sang một bên che cái mũi.
Chỉ thấy người này một thân thư sinh, nhưng là toàn thân đều là bùn, mặt cũng bẩn, nhìn không rõ tướng mạo.
” ngươi không nghe lời, cẩn thận ngã mất xác. ” – chỉ thấy Mộ Vân Thường trong tay cầm rùa lại từ dưới bay vào, vừa đi vừa tự nói.
Sau khi ngẩng đầu nhìn thấy một đám người, kinh hỉ kéo tay Mộ Vân Phi,
” đệ không có việc gì, trở về như thế nào?”
Nhị tỷ kỳ quái, đẩy nàng ra, ách, tay thật bẩn,
” nhị tỷ, ngươi sao vậy.”
Xưa nay nhị tỷ sạch sẽ như thế nào lại đổi tính . Lạ nhất là nam nhân đang nằm trên mặt đất kia.