” Vân Phi, đệ lập tức sai Thập Chi Quân đi đến nơi các ngươi phát hiện Hâm Nhi điều tra việc này, điều tra bối cảnh cùng mục đích của chủ mưu đằng sau việc này.”
Thập Chi Quân là tổ chức cao thủ được Mộ Vân Long thành lập sau khi xây dựng lại Phong Vân Bảo với mục đích bảo vệ an toàn cho Mộ gia. Gọi là cao thủ, chẳng những là cao thủ võ công, còn là cao thủ mưu lược, là một đội ngũ có thể dùng cho tác chiến quy mô nhỏ. Từ sau lần Phong Vân Bảo bị người ám toán, Mộ Vân Long cảm giác sâu sắc nhân tố an toàn ổn định của Phong Vân Bảo quá thấp nên đến các nơi dùng số tiền lớn để thuê về, trong đó có một số người trước đây là sát thủ, một số là người trong nội cung.
Sắp xếp thỏa đáng, những người khác cũng rời khỏi phòng.
Mộ Vân Long thật sự nghĩ đến việc giãi bày nỗi khổ tương tư, để an ủi bản thân sau nhiều ngày chịu tra tấn.
” Hâm Nhi, ta rất nhớ nàng.”
Những lời này từ miệng Mộ Vân Long nói ra, quả thực còn đáng ngạc nhiên hơn so với việc mặt trời mọc từ hướng tây. Nhưng từ sau khi gặp một Đàm Tiểu Hâm tinh quái, Mộ Vân Long cảm thấy bản thân không có gì là không thể xảy ra. Chỉ sợ thời gian hai người ở chung càng lâu, hắn cũng thành một người khác, về phần là ai, hắn không biết, chỉ biết không phải là Mộ Vân Long trước kia.
“Nhớ ta làm gì.” – không biết Đàm Tiểu Hâm giả vờ không biết, hay là thật sự không biết, vẻ mặt hồn nhiên nghi vấn.
“Nhớ……” – Mộ Vân Long còn ấp úng chưa nói ra. Đã bị Đàm Tiểu Hâm cướp lời.
“Muốn chơi trò hôn môi với ta sao.” – nàng không có chút xấu hổ thốt ra những lời này.
Còn chưa kịp kinh ngạc với những lời nàng vừa nói, đã bị cánh cửa đột nhiên mở ra phân tán sự chú ý.
Chỉ thấy ngoài cửa một đám người ngã vào, Đô Vũ Duyệt bị đè dưới cùng vẻ mặt vô cùng thống khổ. Miệng lại còn đang nói:
“Ta nói phi lễ chớ nhìn, coi chừng bị người ta tóm gáy.”
“Các ngươi đang làm cái gì.” – Mộ Vân Long đứng dậy, đi đến.
Đám người cùng ngã xuống, vội vàng đứng dậy, nhanh chóng chạy trốn ra phòng ngoài, chỉ nghe thấy Mộ Vân Phi xa xa ném cho hắn một câu trả lời.
“Xem các người chơi trò hôn môi nha.” – nói xong, hắn cao giọng cười lớn.
“Đáng ghét!” – Đàm Tiểu Hâm xấu hổ muốn chui xuống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng bị chôn vùi ở trong chăn.
Mộ Vân Long đóng cửa xong, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh người hắn mong nhớ ngày đêm.
Ngồi ở bên giường, nhe nhàng nâng đầu nàng lên.
Nhìn đôi mắt to sáng của nàng, chậm rãi cúi đầu.
Thưởng thức hương vị của đôi môi nhỏ nhắn xinh xắn này.
“Ách” – Đàm Tiểu Hâm chưa kịp phục hồi tinh thần, không rõ hắn đang làm cái gì, để mặc hắn trụ lấy cái miệng nhỏ nhắn mình, trợn to mắt nhìn tất cả việc xảy ra.
Nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên mặt, chậm rãi di chuyển, cuối cùng hôn lên đôi mắt nàng, vì sợ nước miếng của hắn ngập vào hai mắt, đành phải nhắm mắt lại, chờ đợi những việc sẽ xảy ra tiếp theo.
Cảm nhận được hơi thở dịu dàng của hắn thổi trên mặt nàng rất ngứa, không nhịn được cười ra tiếng.
Cô gái nhỏ đang nghĩ cái gì, cười nụ hôn của ta sao.
Mộ Vân Long trừng phạt mở cái miệng nhỏ nhắn của nàng, không cho nàng giãy dụa, chỉ muốn hòa tan cùng nàng. Sát nhập đầu lưỡi của nàng, đắm chìm trong sự ngọt ngào của nàng.
Ngừng lại khi Đàm Tiểu Hâm đã cảm thấy trời đất quay cuồng, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã phiếm đỏ ửng, biểu hiện thẹn thùng, làm cho hắn không nhịn được lại ôm nàng, lại một nụ hôn dài không ngớt.
Trong lòng thầm than, Mộ Vân Long à Mộ Vân Long, sao lại có thể vì một tiểu nha đầu mà biến thành một tên sắc ma.
Khống chế được dục vọng trong lòng, đặt nàng nằm lại giường. Dù sao nàng cũng đang bị trọng thương, cần tĩnh dưỡng tốt.
Gì chứ, chỉ như vậy thôi sao, đã xong rồi sao. Đàm Tiểu Hâm đôi môi khô khốc, có chút tê, có chút đau, cũng có chút không vui vẻ, nhìn thấy trong phòng quả thật không có những người khác, không để ý trên người mình đầy băng gạc, bổ nhào về phía Mộ Vân Long, ôm lấy cổ Mộ Vân Long, nhưng vì kỹ thuật không tốt, hôn vào cằm, suýt nữa xô Mộ Vân Long xuống giường.
Kinh ngạc trong nháy mắt, nàng lại khởi xướng tiến công, đem đầu lưỡi đông cứng của mình nhét vào trong miệng của hắn, khuấy loạn trên dưới trái phải, hoàn toàn không tìm thấy cảm giác thần hồn điên đảo vừa rồi. (chị đập bẹp hết cái lãng mạn rồi còn tìm đc cái gì…)
Kéo cánh tay nàng xuống, nhìn vẻ mặt thất bại của nàng, Mộ Vân Long bật cười. Đây có tính là hắn bị cường hôn không.
“Cười cái gì, cho phép ngươi làm mặt ta đầy nước miếng, lại không cho ta quấy một chút trong miệng ngươi sao.”
Đàm Tiểu Hâm trơ ra không thấy xẩu hổ, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, trong long có chút buồn bực, vì sao không có cảm giác giống Mộ Vân Long hôn nàng trước đó.
Có điều, buồn bực nhỏ đó nhanh chóng qua đi. Bởi vì, hạ nhân mang lên rất nhiều đồ ăn ngon cho nàng tẩm bổ. Ha, thật là vui, đã lâu không được ăn đồ ngon.
Nhìn một bàn đồ ăn ngon, Đàm Tiểu Hâm khó khăn nuốt nước miếng, không biết bắt đầu từ đâu.
Vịt nướng! Mắt sáng ngời, món yêu thích của nàng. Vì thế xé miếng vịt nướng, ăn ngấu nghiến, ăn như sói như hổ, nhìn Mộ Vân Long trợn mắt há hốc mồm.
Trong lòng lại cảm thấy đau lòng, không biết những ngày mất tích vừa qua là những ngày gì với nàng.
Nghĩ đến đây, hắn nghiến răng làm cho gân xanh trên mặt nổi lên.