• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(nối tiếp H từ chương trước)

Tốc độ đâm vào rút ra càng lúc càng nhanh hơn, trong miệng Cố Văn Sanh thỉnh thoảng lại bật ra đôi tiếng ngâm khe khẽ, Lưu Triêu bắt vào trong cơ thể cậu, sau đó vòng tay ôm cậu thật chặt.

Sau khi được lau khô người rồi ôm lên giường, Cố Văn Sanh kéo tay Lưu Triêu đặt lên hạ thân của mình, “Xoa xoa đi.”

Lưu Triêu nhẹ nhàng hôn một cái lên mí mắt của cậu, “Không vội, vẫn chưa xong.” Nói rồi hắn đỡ dương v*t nửa cương của mình từ từ tiến vào hậu huyệt đã bị làm đến mềm mại.

Cố Văn Sanh cắn chặt môi dưới, nuốt tiếng rên rỉ trở lại. Lưu Triêu dùng tay cạy hàm răng của cậu ra, chấm chấm lên đầu lưỡi cậu, “Đừng cắn, cứ kêu ra đi.”

“Sờ em, sờ em đi.” Cố Văn Sanh bất mãn ưỡn ẹo cơ thể, ngậm lấy ngón tay của Lưu Triêu không cho hắn rút lại.

Lưu Triêu vừa chầm chậm thúc vào vừa dùng ngón tay kích thích cậu, nước bọt thuận theo khóe miệng Cố Văn Sanh chảy ra, một hồi bình bịch trước đó đã làm ánh mắt cậu ngậm lấy xuân thủy, trông dâm mỹ vô cùng.

Cuối cùng thì Cố Văn Sanh cũng chịu nhả ra, ngón tay Lưu Triêu đã bị nước bọt ngâm ướt nhẹp, hắn nắm lấy dương v*t Cố Văn Sanh, phần thì đâm vào rút ra phần thì dùng tay tuốt lên tuốt xuống cho cậu.

Bàn tay ấm áp của Lưu Triêu bao phủ nơi yếu ớt của cậu, rất nhanh đã làm cậu có cảm giác kích động muốn bắn, nhưng Lưu Triêu đột nhiên dùng ngón tay chắn ngay mã mắt của cậu, “Cùng nhau.”

Lưu Triêu nói xong thì lập tức tăng nhanh tốc độ thúc vào, vừa ác vừa chuẩn công kích vào điểm kia, tay cũng theo đó di chuyển lên xuống nhanh hơn, sau đó cả hai cùng bắn ra.

Khi khoái cảm rút đi thì cũng là lúc mà cảm giác buồn ngủ như thủy triều dâng lên, Cố Văn Sanh mơ mơ màng màng để Lưu Triêu ôm mình vào phòng tắm rửa ráy rồi lại mơ mơ màng màng thiếp đi, lúc tỉnh lại đã là hừng đông rồi.

Lưu Triêu thức từ rất sớm, đang tựa vào đầu giường ngắm Cố Văn Sanh, Cố Văn Sanh vừa mở mắt, hắn đã cúi đầu hôn lên môi cậu, “Chào buổi sáng, tiểu thiếu gia của anh.”

Đã lâu lắm rồi Cố Văn Sanh không được nghe hắn gọi như thế, cậu vòng tay ôm lấy cổ Lưu Triêu, nhích người về phía trước chu môi hôn Lưu Triêu mấy cái: “A Triêu.”

Khóe miệng Lưu Triêu ẩn chứa ý cười: “Ừm.”

Trong đôi mắt trắng đen rõ ràng của Cố Văn Sanh ngập tràn hình ảnh của Lưu Triêu, cậu hỏi: “Anh không tính giải thích chuyện của Hứa Văn Văn với em sao?”

Lưu Triêu sửng sốt, một lát sau hắn mới cười rộ lên, “Anh chưa từng thích cô ta.” Hắn vừa nói vừa đưa tay kéo lấy một chỏm tóc của Cố Văn Sanh, ” “Văn Văn” là gọi em.”

Cố Văn Sanh hồi tưởng lại chuyện tối qua, hình ảnh và câu chữ khiến người ta phải đỏ mặt hiện lên ngay trước mắt cậu, cậu vội vàng kéo chăn che mình lại.

Một lát sau tiểu thiếu gia mới thò đầu ra hỏi: “Sao tối qua anh tìm được em vậy?”

Lưu Triêu mím môi, cúi đầu, chóp mũi cọ cọ lên mặt Cố Văn Sanh: “Anh cài định vị trong điện thoại của em.”

Cố Văn Sanh ngạc nhiên, nhưng cũng không thấy bực bội gì, trái lại còn vui vẻ bật cười, hỏi: “Vậy tức là anh đã để ý em từ lâu rồi đúng không?” Trong lòng tiểu thiếu gia lén nghĩ, nếu như hắn nói không phải, thì tui sẽ coi như không nghe thấy gì.

Lưu Triêu gật đầu, nắm tay Cố Văn Sanh lên hôn một cái, “Từ rất lâu.”

“Tại em biểu hiện không rõ ràng, hay là do anh đang chờ em chủ động bày tỏ với anh?” Con ngươi Cố Văn Sanh trong suốt, tâm tư cậu vẫn luôn rất thấu đáo, có thể đoán ra được cũng là chuyện rất bình thường.

Lưu Triêu im lặng, không trả lời, chỉ gật gật đầu.

“Sớm biết là như thế,” Cố Văn Sanh nhích người sang chỗ Lưu Triêu, vị trí khó nói nào đó mơ hồ nhói lên, “Thì em đã nói với anh từ sớm rồi.”

Lưu Triêu vốn tưởng rằng Cố Văn Sanh sẽ trách hắn, nhưng không ngờ là Cố Văn Sanh sẽ nói như vậy, hắn cúi đầu hôn lên môi Cố Văn Sanh, cuốn lấy đầu lưỡi cậu khuấy đảo qua lại.

Lưu Triêu rời giường đi làm điểm tâm, Cố Văn Sanh gian nan ngồi dậy, xem ra hôm nay không nghỉ không được rồi.

Hai người mới vừa xác định quan hệ, đang là thời điểm dính nhau vô cùng, Lưu Triêu trước khi ra khỏi cửa còn kéo Cố Văn Sanh đang ngồi trên giường đòi hôn.

Cố Văn Sanh nằm trên giường đến giữa trưa, cuối cùng cũng có thể xuống giường cử động, điện thoại của Cố Nhượng cũng đúng lúc gọi đến.

“Anh họ.”

“Ây, Văn Sanh hả, hôm nay anh tới công ty không tìm được em, mọi người nói em xin nghỉ rồi, em… không có sao chứ?” Cố Nhượng ngồi ở đại sảnh, mỉm cười nhìn thang máy đi lên từng tầng từng tầng một.

Cố Văn Sanh không biết Cố Nhượng đang có ý gì, nhưng vẫn lễ phép trả lời: “Không có việc gì, cảm ơn anh họ đã quan tâm.”

“Không cần cảm ơn không cần cảm ơn.” Cố Nhượng đột nhiên cầm điện thoại sát hơn, nhẹ giọng hỏi, “Em và Lưu Triêu thành rồi?”

Cố Văn Sanh: “…”

“Vậy là thành rồi.” Cố Nhượng khẽ cười một tiếng, “Không uổng công anh đây chịu một đấm của Lưu Triêu.”

“Sao cơ?”

“Vừa nhắc đến Lưu Triêu là em giật mình ngay, là anh bị đánh chứ có phải nó bị đánh đâu.”

Cố Văn Sanh suýt nữa đã nói không ra lời, “… quan tâm ngài.”

Cố Nhượng có hơi vui vui, em họ nhà y thật sự đáng yêu quá chừng, thậm chí ngay cả chữ “ngài” cũng xài luôn, không đỡ nổi không đỡ nổi.

“Nói trong điện thoại không tiện lắm, hai anh em mình gặp nhau nói chuyện đi? Yên tâm đi, anh không ăn thịt cưng đâu. Anh đoán là bây giờ chắc cưng đi không nổi đâu, nhân lúc không có Lưu Triêu, anh đến nhà em làm phiền nhá?”

Qua khoảng chừng nửa tiếng sau, Cố Nhượng đã đến, Cố Văn Sanh đi ra mở cửa.

Cố Nhượng nháy mắt mấy cái nói: “Đã lâu không gặp.”

Rõ ràng là hôm trước mới gặp xong. Cố Văn Sanh cũng lười chọc thủng y, nhường đường cho Cố Nhượng vào nhà.

Vừa mới đặt mông ngồi xuống, Cố Nhượng đã nói ngay: “Hôm mà em say đó, anh nói với Lưu Triêu là anh thích em, nó đấm anh một đấm.”

“Không phải hôm qua anh nói với em là hai người không nói gì hay sao?”

Cố Nhượng điểm điểm huyệt trên thái dương: “Em họ… vào những lúc như thế này chẳng phải em nên hỏi là sao anh lại thích em hay sao?”

Lúc này Cố Văn Sanh mới nhận ra: “À, vậy…”

“Anh không có thích em.” Cố Nhượng cười híp mắt nói, “Chọc nó chơi thôi.”

Cố Văn Sanh thầm nghĩ ông anh họ nhà mình đúng là thiếu đánh thật sự.

“Người có mắt nhìn thì ai cũng biết hai đứa có ý với nhau hết thôi.” Cố Nhượng vắt chân lên ngồi, “Anh đây nhìn không lọt mắt, bèn đẩy Lưu Triêu một cái.”

“Vậy sao hôm qua anh lại…”

Cố Nhượng nói lảng sang chuyện khác: “Lúc này không phải em nên cảm ơn anh sao?”

“… cảm, cảm ơn.”

“Không cần khách sáo.”

“…”

Cố Nhượng xì một hơi, co người ngồi trên ghế sa lon, “Nếu đã hẹn hò với nhau rồi, vậy thì nhất định phải tính chuyện sau này đúng không? Em đủ niềm tin là mình giải quyết được hai ông bà nhà em chưa?”

Cố Văn Sanh ngẩng đầu lên.

Cố Nhượng vẫn là cái kiểu cà lơ phất phơ như cũ, nhưng ánh mắt lại nghiêm túc hơn rất nhiều: “Cưng phải hiểu.”

“Em biết rồi.” Cố Văn Sanh đột nhiên có cảm giác mình nhìn không thấu Cố Nhượng, “Anh họ, tại sao anh lại muốn, ừm… tác hợp cho em với A Triêu?”

“Bởi vì…” Cố Nhượng cúi đầu, lúc y ngẩng đầu lên thì trong mắt chứa đầy những cảm xúc ưu tư mà Cố Văn Sanh đọc không hiểu, “Bởi vì anh đây thấy ghét Lưu Triêu từ lâu rồi, lúc đó muốn chọc nó chút thôi, ai ngờ đâu nó đánh anh thật, ha ha ha.”

Cố Văn Sanh: “…” Cậu thế mà thật sự nghĩ là Cố Nhượng sẽ nói ra một câu thoại nào khác.

“Hơn nữa anh có cảm giác là, bác gái cũng đã nhận ra rồi.” Cố Nhượng gõ gõ lên mặt bàn trà, “Hai đứa nhớ để ý đó.”

Cố Văn Sanh không nghĩ là Cố Nhượng lại thận trọng như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cậu quên cả trả lời.

Cố Nhượng liếc nhìn qua đồng hồ rồi đứng lên: “Anh phải đi rồi, một hồi Lưu Triêu mà về có khi lại tặng anh thêm một đấm nữa, nhan sắc của anh cưng sẽ bị nó hủy mất.”

Cố Văn Sanh tiễn Cố Nhượng ra cửa, không lâu sau đó Lưu Triêu cũng về.

Lưu Triêu quét mắt nhìn qua tủ giày hỏi: “Có người đến?”

Cố Văn Sanh liếc nhìn dưới chân mình, dép lê mà Cố Nhượng mang ban nãy vẫn còn để bên ngoài, cậu gật đầu: “Ừm, anh họ mới đến.”

Lưu Triêu cau mày, “Anh ta tới làm gì?”

Cố Văn Sanh kể hết đầu đuôi gốc ngọn những gì mà Cố Nhượng đã nói cho Lưu Triêu nghe, Cố Nhượng trốn về từ sớm hoàn toàn không ngờ là em họ đáng yêu nhà mình đã đào sạch sẽ gốc gác của y lên phơi.

Lưu Triêu đưa nước đã chuẩn bị sẵn cho Cố Văn Sanh, Cố Văn Sanh uống mấy ngụm liền, buông ly nước xuống nói: “A Triêu, em nghĩ là…”

Lưu Triêu đã mở miệng trước: “Em tin anh không?”

“Gì?” Cố Văn Sanh hơi mờ mịt không hiểu, “Đương nhiên là tin.”

“Vậy thì bây giờ đừng làm gì cả.” Lưu Triêu lại nói, “Mẹ anh biết chuyện anh thích em.”

Hai mắt Cố Văn Sanh mở to.

Lưu Triêu bước đến xoa xoa tóc cậu, “Ăn cơm trước đã, rồi anh nói cho em nghe.”

Mấy năm Cố Văn Sanh đi du học đó, Lưu Triêu bởi vì không kiềm nén được tình cảm trong lòng, cuốn album để trong ngăn kéo phòng ngủ của hắn chứa đầy ảnh chụp của Cố Văn Sanh.

Sau đó Lưu Triêu đi làm không thường về nhà, căn nhà không thoáng gió vừa âm u vừa ẩm ướt, Lưu Triêu sợ con trai đi làm về không ở được, bèn đi vào quét dọn.

Ngăn kéo vốn được khóa lại, nhưng chìa khóa lại cắm ngay ổ. Lưu Duyệt mở ra rất dễ dàng, Lưu Triêu viết tên Cố Văn Sanh trên mỗi một tấm hình, tâm tư muốn không bị phát hiện cũng khó.

Lưu Triêu nhận được điện thoại của Lưu Duyệt, Lưu Duyệt ở đầu bên kia điện thoại khá kích động, bảo hắn chạy về ngay lập tức. Lưu Triêu về nhà, Lưu Duyệt cầm album vứt xuống ngay trước mặt hắn hỏi hắn đây là gì, Lưu Triêu nhặt quyển album lên, nhẹ nhàng đặt lên trên ghế sa lon, tất cả không cần nói cũng đbiết.

Lưu Duyệt khóc nức nở đánh Lưu Triêu, hỏi hắn tại sao có thể, đó là Cố Văn Sanh, là thiếu gia của Cố gia, là người đã cứu tế cả nhà họ.

Lưu Duyệt cả đời nhu nhược, đến cuối cùng cũng gom đủ dũng khí để đánh mắng người khác thì lại là con trai của mình.

“Mẹ.”

“Triêu Triêu, mẹ có lỗi với con.”

Cuối cùng Lưu Duyệt lau khô nước mắt, hỏi Lưu Triêu có đói bụng hay không, lặng thinh không đề cập tới chuyện của Cố Văn Sanh.

Lưu Triêu cũng không dám kích thích mẹ mình nữa, bài cứ thế là lật.

Nhưng ai cũng biết, sự tình vẫn luôn âm ỉ tồn đọng.

Về lâu về dài, Lưu Duyệt cũng không biết nên trách ai nữa, là mình hay là Lưu Triêu, nhưng chắc chắn không phải là cậu thiếu niên tươi cười gọi mình “dì ơi”.

Con người vốn là ích kỷ, dù sao thì Lưu Duyệt vẫn hi vọng con trai mình được sống hạnh phúc hơn cả, nên theo thời gian trôi đi, chuyện cũng đã không còn khiến người khó có thể chấp nhận như trước nữa, Lưu Duyệt nói với Lưu Triêu: “Tùy theo con đó, mẹ già rồi không quản con được nữa.”

Lưu Triêu kể lại một cách vắn tắt với Cố Văn Sanh, hắn ôm Cố Văn Sanh nằm trên giường, ghé vào tai cậu nói: “Không gấp, anh và em còn rất nhiều thời gian.”

Cố Văn Sanh biết nếu mình dám phơi chuyện mình và Lưu Triêu hẹn hò ra trước mặt Cố Phong ngay lúc này, thì Cố Phong nhất định sẽ dốc toàn lực chia cắt.

Vậy thì cứ chờ một chút đi.

Cậu thấy có chút thấp thỏm lại có chút an tâm, bởi vì Lưu Triêu nói thứ mà cả hai có chính là thời gian. Như là cậu và hắn sẽ ở bên nhau thật lâu thật lâu, tưởng chừng như cả đời vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK