Năm đầu Cố Văn Sanh và Lưu Triêu chính thức hẹn hò, có lẽ là An Tuệ Nhàn đã đoán biết sơ sơ rồi, nhưng lại không nói gì, thỉnh thoảng còn giúp hai người giấu diếm đôi chút.
Cố Văn Sanh không nắm chắc được ý của mẹ mình cuối cùng là có chịu hay không chịu, nhưng đột nhiên có một ngày An Tuệ Nhàn nói cậu cũng đã đến tuổi kết hôn rồi, hỏi cậu có chấm ai chưa, Cố Văn Sanh trong lúc hoảng hốt bèn kể hết chuyện của mình và Lưu Triêu ra luôn.
Ở trước mặt cha mẹ thì con mình lúc nào cũng chỉ như một đứa trẻ, không biết che giấu gì, bất kể là vui vẻ, đau lòng hay cả oan ức.
An Tuệ Nhàn lẳng lặng ngồi nghe, nét mặt rất bình tĩnh, thậm chí có thể gọi là hiền lành. Trong trí nhớ của Cố Văn Sanh thì mẹ mình trước giờ vẫn luôn là nghiêm khắc, vào giây phút này không biết tại sao cậu lại thấy mẹ mình chợt già đi rất nhiều.
“Mẹ còn đang nghĩ xem không biết chừng nào con mới chịu nói cho mẹ nghe.” An Tuệ Nhàn thong thả nói ra, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay Cố Văn Sanh, bà mấp máy môi định nói gì nữa nhưng lại dừng lại.
Có lẽ bà định hỏi con trai đã nghĩ kỹ chưa, muốn hỏi con thật sự không thích phụ nữ sao, nhưng cuối cùng bà vẫn lựa chọn không nói gì.
Giống như trước kia bà từng nói, chuyện của con trẻ mà người lớn nhúng tay vào thì không hay chút nào.
Yêu nhau thôi đã là một chuyện khó khăn đến nhường nào, huống chi là tình yêu đồng tính, cho nên dù bà sợ sẽ có một ngày phải thấy con mình bị phần tình yêu không được đảm bảo này tổn thương, nhưng ngay lúc này đây bà càng không muốn thấy con bị chính mẹ ruột tổn thương.
Lúc Lưu Triêu về nhà thì An Tuệ Nhàn đã đi rồi, còn Cố Văn Sanh viền mắt ửng hồng đang ngồi trên ghế sa lon, Lưu Triêu không kịp thay quần áo đã vội vàng chạy đến trước sa lon hỏi Cố Văn Sanh làm sao vậy.
Cố Văn Sanh ngẩng đầu lên, lộ ra một biểu tình như đang vừa khóc vừa cười, “Mẹ em sợ anh ăn hiếp em.”
Lưu Triêu sững người.
Nước mắt của Cố Văn Sanh cuối cùng cũng rơi xuống, giọng nói cậu rất nhẹ lại có chút run rẩy: “Mẹ em đồng ý cho anh và em rồi.”
Lưu Triêu bước lên ôm chặt Cố Văn Sanh, hắn vừa mới ở ngoài về nhà, trên người vẫn còn đọng hơi lạnh, Cố Văn Sanh lại không thèm để bụng chút nào, cậu cứ như một mặt trời nhỏ, mang theo ấm áp vô tận tiếp cận Lưu Triêu, sau đó ủ ấm hắn.
Lưu Triêu cởi âu phục, bàn tay ấm áp luồn vào bên trong áo sơ mi Cố Văn Sanh.
Cố Văn Sanh hơi rụt người lại hỏi: “Anh làm gì đó?”
Lưu Triêu hôn một cái lên môi cậu, “Ăn hiếp em.”
Hai người triền miên một hồi trên ghế sa lon, lúc đứng lên trong mắt Cố Văn Sanh long lanh ý cười, Lưu Triêu hôn lên đôi mắt cậu.
Cơm nước xong xuôi hai người ngồi trên giường đắp chăn đơn thuần trò chuyện, lúc Lưu Triêu nghe Cố Văn Sanh kể mẹ cậu đến nhà bảo cậu đi xem mắt, rốt cuộc không nhịn được vươn mình trực tiếp đè trên người Cố Văn Sanh, khá là ngây thơ nói một câu “không cho”.
Cố Văn Sanh dở khóc dở cười, cậu nỗ lực đẩy Lưu Triêu đang trên người mình xuống, nhưng mà Lưu Triêu cứ như bị dính chặt vào người cậu vậy, đẩy kiểu gì cũng không chịu xuống.
“Văn Văn.” Đột nhiên Lưu Triêu nói, “Anh sắp bắt đầu hành động rồi.” Hắn nói rồi hôn một cái lên trán Cố Văn Sanh.
Hai chữ “Văn Văn” đó làm Cố Văn Sanh thấy ngượng ngùng một cách kỳ lạ, cậu thậm chí còn không nghe kĩ được câu kế tiếp của Lưu Triêu mà cứ một mực cố gắng đẩy hắn ra.
Đêm khuya đã đến, hai người trong phòng lại rất tỉnh táo.
Lưu Triêu bôi trơn cho Cố Văn Sanh xong rồi nhưng không tiến vào ngay, hắn để Cố Văn Sanh khép hai chân cậu lại, kẹp lấy dương v*t đã cương cứng của hắn.
dương v*t của Lưu Triêu thúc vào giữa hai chân của Cố Văn Sanh, nơi da thịt non mềm nhất trên chân bị hắn chà đạp như vậy, làm hậu huyệt của Cố Văn Sanh khe khẽ co lại trong không khí man mát.
Hơi thở của Lưu Triêu lảng vảng sau tai cậu, mỗi một động tác của hắn đều kéo cậu theo. Đến khi đùi trong bị dương v*t ma sát đến sưng đỏ lên, thì Lưu Triêu mới chịu dừng lại tách hai chân cậu ra cắm vào, tiểu huyệt trống vắng bị lắp đầy, làm Cố Văn Sanh không nhịn được phát ra một tiếng rên thỏa mãn.
Lưu Triêu lại kêu cậu một tiếng “Văn Văn”, tay nhào nặn đầu v* cậu, khoái cảm tê tê dại dại xuôi theo đầu v* truyền khắp toàn thân.
dương v*t Lưu Triêu nhanh chóng ra vào bên trong hậu huyệt ấm áp mềm mại, không ngừng đâm vào điểm kia, Cố Văn Sanh nghênh đón động tác của Lưu Triêu, thở dốc rên rỉ, khiến cả cơ thể đều dính đầy mồ hôi ướt nhẹp.
Lúc Lưu Triêu rút ra để bắn thì hắn lấy tinh dịch lau đầy trên bụng Cố Văn Sanh, sau đó hắn cúi người ngậm dương v*t của tiểu thiếu gia, qua mấy lần ngậm nuốt sâu trong cổ họng (deep throat =)))) đã làm cho Cố Văn Sanh bắn ra.
Lưu Triêu đem tinh dịch trên đầu lưỡi đút cho Cố Văn Sanh, giọng của Cố Văn Sanh khàn khàn nhưng mềm nhũn, cậu thoáng chống cự, khi nói chuyện như đang làm nũng: “A, không muốn, khó ăn.”
Trong giọng nói của Lưu Triêu ẩn hàm ý cười, “Của em.”
“Không muốn.”
“Của anh mới muốn?”
Cố Văn Sanh miễn cưỡng giương mắt, đầu cậu nhích nhích từng chút một cọ vào cần cổ Lưu Triêu, lè lưỡi liếm láp hầu kết Lưu Triêu, ý tứ dụ dỗ trong này không cần nói cũng biết.
Lưu Triêu lại đặt cậu dưới thân mình, bắt đầu một vòng chinh chiến mới.
Lại qua mấy tháng, đột nhiên Lưu Triêu từ chức, hắn tạm thời chuyển ra khỏi nơi hai người đang sống, một đêm trước khi đi hắn hỏi Cố Văn Sanh: “Tin tưởng anh không?”
Mặc dù không biết Lưu Triêu đang muốn làm gì, nhưng Cố Văn Sanh ngoại trừ kinh ngạc lúc ban đầu ra thì cũng không còn suy nghĩ dư thừa nào.
Lưu Triêu vốn rất ưu tú, muốn từ chức một mình gây dựng cũng không có gì đáng trách.
“Anh tính rời em đến chỗ nào hay ho rồi tìm bồ nhí à?” Cố Văn Sanh nói đùa.
Hình như Lưu Triêu nghĩ đến chuyện gì đó, vẻ mặt tối sầm xuống lầm bầm nói: “Tránh xa cái thằng tên Giang Bắc một chút.”
Cố Văn Sanh: “…”
Sau đó cả hai thường xuyên lén lút hẹn nhau ra, có lần Cố Văn Sanh hỏi Lưu Triêu hai người như thế này có tính là yêu đương vụng trộm không.
Lưu Triêu lại đè cậu xuống bình bịch, bắt cậu gọi mấy tiếng ông xã mới chịu tha cho, cuối cùng hắn còn nói: “Anh là danh chính ngôn thuận.”
Một khi đàn ông đã lên cơn ấu trĩ đúng là hành người ta muốn chết.
Thỉnh thoảng Cố Nhượng sẽ đến tổng công ty tìm Cố Văn Sanh, mỹ danh là: sợ em họ cô quạnh.
Thái độ của Cố Văn Sanh với Cố Nhượng đã có chuyển biến tốt, tuy Cố Nhượng trông có vẻ cà lơ phất phơ đã thế lại còn tiện muốn chết, y thích đùa nhưng biết mức độ, không khiến người ta thấy phiền quá —— đương nhiên cũng không làm người ta thích nổi.
Dù sao thì Cố Văn Sanh cảm thấy ông anh họ nhà mình không quá đơn giản như vẻ bề ngoài của y, có lẽ là…
Cố Văn Sanh nhận điện thoại: “A lô, anh họ…”
“A a a a em họ, cưng mau mau đến hốt Lưu Triêu đi! Nó uống nhiều quá rồi!”
Sao Lưu Triêu lại đi cùng với Cố Nhượng chứ? Cố Văn Sanh vô thức nói xuôi theo: “Uống nhiều rồi?”
“Đúng đúng đúng! Nó, mẹ nó bây giờ nó cứ thấy anh là nhào tới đánh!!!”
Cố Văn Sanh: “…”
Lúc Cố Văn Sanh đến nhà hàng, có một người đàn ông cao lớn đang đứng bên cạnh Cố Nhượng.
Lưu Triêu đúng là đã uống nhiều, dạo này hắn thường xuyên phải đi xã giao nên mấy ngày gần đây đêm nào cũng ngâm mình trong bia với rượu.
“A Triêu?” Tất nhiên là Cố Văn Sanh thấy mà đau lòng vô cùng, đi lên đỡ Lưu Triêu xong là không còn hơi sức nào để quan tâm người khác nữa.
Cố Nhượng kế bên lầm bà lầm bầm: “Thằng nhóc này bị gì thế, đánh anh đây nhiều quá nên ghiền à?” Y vừa dứt lời thì có người vỗ vỗ lên vai y, Cố Nhượng cau mày, giọng nói không tự chủ trở nên lạnh xuống, “Anh đánh tôi làm gì?”
Lúc này Cố Văn Sanh mới ngẩng đầu lên nhìn rõ người đàn ông lạ mặt kia, đó là một gương mặt rất anh tuấn, đường nét mang theo chút vô lại, nhưng ý cười lại dịu dàng.
“Xin chào, tôi là Lục Yến Thành, là đối tác với Lưu Triêu.”
Cố Văn Sanh gật đầu: “Vậy nếu như không chuyện gì…”
“Ối ối em họ à, đừng thế chứ, cưng quăng anh đây đâu rồi?” Cố Nhượng vội vã mở miệng.
Khinh thường trong lòng Cố Văn Sanh đã sắp lật trời đến nơi, bây giờ cậu chỉ một lòng một dạ nghĩ đến A Triêu nhà mình, nào có thời gian quan tâm Cố Nhượng nữa, “Em thấy hình như anh uống cũng không nhiều, tự gọi xe đi.”
Bàn tay đang giơ Cố Nhượng thả xuống, Lục Yến Thành cọ đến bên cạnh y, cầm bàn tay lạnh lẽo của y nắm trong tay mình.
Cố Nhượng muốn rút ra, nhưng khí lực của Lục Yến Thành quá lớn, y không thể làm gì khác hơn ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Lục Yến Thành.
Cái trợn mắt đó làm Lục Yến Thành chợt hoảng hốt như được nhìn thấy bóng hình Cố Nhượng của nhiều năm trước, cậu thiếu niên kiêu ngạo hào hiệp kia tựa như chưa từng rời đi bao giờ… tay Lục Yến Thành không khỏi nắm chặt hơn nữa.
Cố Văn Sanh đỡ Lưu Triêu đón xe về nhà, lúc đứng ở huyền quan đột nhiên Lưu Triêu nói: “Rất nhanh…”
“Hả?” Cố Văn Sanh biết Lưu Triêu đang mơ mơ hồ hồ, vì vậy chỉ qua loa hỏi lại một tiếng, rồi lại chuyên tâm thay dép lê cho hắn.
“Rất nhanh đã có thể danh chính ngôn thuận rồi.”
Đèn vẫn chưa mở, bóng tối bao phủ lấy gian phòng, Cố Văn Sanh ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt chứa đầy men say của Lưu Triêu.
Cậu không khỏi đáp: “Ừm, vốn là danh chính ngôn thuận mà.”
Khi mà Cố Phong phát hiện ra mối quan hệ của hai người, sự nghiệp của Lưu Triêu đã có chút tiếng tăm rồi. Cố Văn Sanh là đứa con trai mà ông thương yêu nhất, tất nhiên là ông không nỡ động đến, còn Lưu Triêu —— hiện tại sự nghiệp của hắn đang trong thời kỳ mấu chốt để thăng tiến, nên đương nhiên Cố Phong sẽ không làm mấy cái chuyện không nguyên tắc như là gây khó dễ cho thanh niên trẻ rồi.
Cố Phong thầm nghĩ phận làm cha sao mà ấm ức hết sức, An Tuệ Nhàn thì thẳng thắn nói: “Anh có dạy dỗ con bao giờ chưa? Chỉ biết chiều nó thôi, lớn lên không xiêu vẹo là may lắm, đốt nén hương tạ lễ đi.”
Cố Phong đoán chừng là An Tuệ Nhàn đã biết chuyện Cố Văn Sanh và Lưu Triêu hẹn hò từ sớm rồi, chất vấn hỏi bà tại sao không nói cho mình biết.
“Nói cho anh biết làm gì? Để thừa cơ lúc Lưu Triêu còn trong công ty thì làm nó thấy thua thiệt nhà mình hay là để ra oai thị uy với nó?” An Tuệ Nhàn liếc Cố Phong một cái, “Nếu con mình vì vậy mà tuyệt thực, đến lúc đó khó chịu không phải là anh à.”
Cố Phong thở dài, cảm thấy trong phút chốc mình chợt già thêm mười tuổi.
Ông xem như là đã chấp nhận cho hai người rồi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không kêu Lưu Triêu đến nhà.
Mãi đến tận năm thứ ba sau khi Cố Văn Sanh và Lưu Triêu chính thức hẹn hò, Cố Phong mới chịu nhả ra bảo Lưu Triêu tới nhà ăn cơm.
Trên bàn cơm ông cũng không quên chọc ngoáy Lưu Triêu, còn Lưu Triêu thì im lặng chịu đựng, dù sao thì cũng do hắn trăm phương ngàn kế cuỗm con trai của sếp mình trước. Trái lại Cố Văn Sanh là người thấy khó chịu, cơm chưa ăn được mấy đũa đã buông xuống.
Lời thoại mà Cố Phong soạn xong từ trước chưa nói được một nửa, An Tuệ Nhàn đã lên tiếng rồi: “Anh đấy, nói ít thôi ăn nhiều vào.”
Sau khi dùng bữa xong tâm trạng của Cố Văn Sanh vẫn luôn rất kém, cậu sợ cha mình không thích Lưu Triêu, tuy rằng trước đó đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng thật ra thì cậu vẫn rất hi vọng được người nhà tán thành.
An Tuệ Nhàn cầm đĩa hoa quả đã cắt xong đặt lên bàn, “Đã bao lớn rồi, còn gục đầu ủ rũ gì nữa? Nếu cha con không thích nó thật, thì đã đá nó bay ra cửa từ đời nào rồi, sao còn chịu để nó ở trong nhà lâu như vậy thậm chí còn ngồi ăn cơm chung?”
Cuối cùng Cố Văn Sanh cũng chịu ngẩng đầu lên, Lưu Triêu trước đó đã bị Cố Phong kêu vào phòng rồi, từ nãy tới giờ cậu cứ thấy thấp thỏm mãi.
An Tuệ Nhàn thở dài, “Yên tâm đi, cha con ổng thưởng thức thằng nhóc Lưu Triêu đó lắm.”
Vừa mới nói xong, Lưu Triêu đã từ trong phòng đi ra, trong tay còn cầm một cái hộp tinh xảo.
Cố Văn Sanh vội hỏi là cái gì, thần sắc của Lưu Triêu có chút phức tạp, “Quà.”
Lại hỏi là gì, nhưng Lưu Triêu không trả lời.
Đến khi hai người nói lời từ biệt với An Tuệ Nhàn (Cố Phong ở trong nhà sống chết không chịu đi ra) rồi đi ra cửa, Cố Văn Sanh lại hỏi: “Cuối cùng thì cha em đưa anh cái gì vậy?”
“Rùa đen.”
“Hả?”
Lưu Triêu bình tĩnh đáp: “Vương bát.” (1)
Sau khi về đến nhà, mở hộp quà ra, bên trong thật sự có cái hồ cá loại nhỏ, trong hồ cá còn có một con rùa to bằng lòng bàn tay.
Cố Văn Sanh: “… cũng lớn phết.”
Một lát sau Cố Văn Sanh lại hỏi: “Anh cầm không thấy nặng sao?”
“Nặng.”
“Cha em làm vậy là có ý gì?”
“Nói là hi vọng hai chúng ta thật dài thật lâu.” Lưu Triêu còn nhớ hình ảnh nghiến răng nghiến lợi của Cố Phong lúc nói mấy lời đó.
Cố Văn Sanh cạn lời: “Tuổi thọ của vương bát đúng là rất dài.”
Lưu Triêu sửa lại: “Là con rùa.”
Năm thứ năm sau khi Cố Văn Sanh và Lưu Triêu hẹn hò, Cố Nhượng và Lục Yến Thành nhận nuôi một đứa trẻ.
Hai người đó quấn vào nhau kiểu gì thì Cố Văn Sanh không rõ lắm, nhưng lúc cậu chú ý đến, thì bên cạnh Cố Nhượng đã có một người là Lục Yến Thành.
Cố Nhượng gọi Lục Yến Thành là “Lục khuyển”, Cố Văn Sanh cảm thấy y như thế hơi đáng khinh, may nhờ có Lục Yến Thành chịu nổi.
Sau đó Cố Văn Sanh hỏi Lưu Triêu có muốn nhận nuôi con hay không, Lưu Triêu hôn một cái lên môi của cậu rồi nói: “Có em là đủ rồi.”
“Anh không thích con nít sao?” Cố Văn Sanh nghĩ thầm Lưu Triêu chăm sóc con nít cũng ra khuôn ra dạng lắm.
Lưu Triêu nhớ lại lần đầu tiên gặp Cố Văn Sanh hồi cấp ba, hình ảnh cậu thiếu niên ngây ngô câu nệ duỗi bàn tay thon dài trắng nõn ra trước mặt hắn, sâu sắc khắc ghi vào cõi lòng.
Vì vậy Lưu Triêu trả lời: “Anh thích em khi em như một đứa trẻ vậy.”
—END—
__
(1) vương bát: nguyên văn 王八, là cách gọi khác của con rùa, ngoài ra thì còn là một câu mắng, có khá nhiều nghĩa. Cái mình tìm thấy nhiều nhất là nói giễu người bị cắm sừng =)))) nhưng ngoài ra thì còn ý chửi là “đồ lưu manh”, “đồ không bằng con rùa”,… trong trường hợp này thì chắc cha Cố Văn Sanh đang mắng Lưu Triêu là đồ vô lại.
__
Thật ra sau chương 19 là ngoại truyện về Cố Nhượng và Lục Yến Thành, nhưng mình muốn xong cặp chính trước nên đẩy xuống, xong chính truyện rồi thì lại đăng sau. Ban đầu định giữ nguyên tiến độ 3 ngày/ chương để đăng ngoại truyện, nhưng mà sau khi biết kết quả thi rồi thì vui quá nên tặng mọi người mỗi ngày một chương extra luôn =))))
Btw thích tư tưởng của cha mẹ Cố Văn Sanh thật sự, thương yêu nhưng vẫn nghiêm khắc và tôn trọng con mình. Điều mà mẹ Văn Văn nghĩ đến không phải là con mình là gay thì sẽ thế nào, mà là con mình có bị tổn thương không, cuối cùng thì chọn để con mình hạnh phúc là quan trọng nhất. Phụ huynh xịn.