Nơi họ đang đứng là dẫy đồi thấp chiếm hết phần cực đông của vùng "Lãnh Thổ Da Ðỏ", chạy dài xuống miền Nam đến tận miền núi Arkansas những đồi sa thạch này chỉ thỉnh thoảng có ngọn cao vài trăm mét, còn lại là những đồi thấp, còn phủ đầy loại cây rừng, nhưng nhiều nhất vẫn là rừng sồi và nhất là loại sồi lùn.
Sang đến bờ bên kia, khi Courtney còn đang rũ chiếc áo váy sũng nước sông thì Chandos đã dặn dò mọi việc rồi đi. Anh hẹn nàng phải sắp xếp dựng trại xong khi anh về . Nàng chưa kịp phản đối anh đã vội phóng ngựa đi. Nàng đành ngồi sụp xuống , tức giận nhìn theo bóng anh mất hút . "Hắn muốn thử mình đây" nàng biết việc phải làm và đã thấy Chandos từng làm nhưng vẫn bực bội. Trước nhất là chăm sóc cho hai con ngựa, con nàng cưởi và con Welly, rồi gom củi, đốt lửa, củi ẩm, khói xong lên mù mịt. Nàng lục túi bên hông ngựa để lấy lon đậu ra nấu.
"Sau chuyến đi này, đến chết mình cũng không thèm ăn món đậu này nửa". Thế là chỉ gần một giờ sau mọi việc đả xong. Nàng thấy hảnh diện về mình và nghĩ đến chuyện ngồi chờ Chandos trở về. Lúc đó Courtney mới giật mình thấy váy áo mình còn ướt trong cuộc vượt sông vừa qua và nàng nghĩ ngay đến việc giặt giũ, ngâm mình trong dòng nước mát. Nàng nhặt vội bánh xà bong, chiếc khăn, một bộ đồ khô để thay và khẩu sung, rồi tiếnra phía bờ sông. Chổ bải có nhiều đá. Có những tảng đá lớn, nặng, có những tảng đá tròn nhẳn với thời gian. Một tảng đá thật lớn nằm ngăn một phần dòng nước chảy, cản bớt dòng nước siết, tạo ra một vũng nước nhỏ êm đềm. Courtney hướng ra chổ này lội xuống.
Nàng giặt quần áo ngòai rồi trải trên mặt đá. Sau đó nàng rũ bím tóc, gội đầu trong dòng nước. Cuối cùng để nguyên quần áo lót, nàng chà xát cùng thân mình, ngâm toàn thân trong dòng nước lạnh. Dòng nước cuốn đi bụi đường, mồ hôi và làm tan đi mọi mỏi mệt của đoạn đường dài trên lưng ngựa. Nàng ngâm mình sâu trong dòng nước, khuất sau mấy tảng đá, cảm thấy mình cách biệt hẳn với thế giới bên ngoài.
Nền trời bắt đầu nhuộm màu tím đỏ. Nàng nhìn lên tảng đá, lượm vội mấy cái quần áo rải trên mặt đá rồi bứoc lên bờ. từ phía hạ lưu, dọc theo bãi sông, bốn con ngựa cùng phi tới, quay thành một vòng trước mặt nàng, chặn ngang con đường về trại.
Bốn người trên lưng ngựa đều là những gã đàn ông, nhưng không phải là ân da đỏ. Bọn họ ngồi yên trên ngựa, dán mắt vào nàng, làm cho nàng sởn gai trên mọi lổ chân lông và đầu nàng như có hồi chuông đổ dồn dập. Nàng thấy ống quần của họ đều hảy còn ướt, như thế là họ cũng từ bờ sông phía bắc vượt sang đây. Trùng hợp hay họ theo nàng và Chandos từ hôm nào? Tại sao khi họ vượt sông nàng không nghe tiếng hay thấy họ trước lúc lên bờ.
Thằng đàn ông của mày đâu rồi?
Gã đưa ra câu hỏi đúng là một bức phát thảo màu nâu, tóc nâu, mắt nâu, áo chẻn nâu, quần áo nâu, chiếc giày, nón, tất cả đều một màu nâu nhàn nhạt. Tất cả bọn họ đều còn trẻ vì"có tay súng nào sống được già đâu?" bốn đứa nhìn nàng chăm chăm như bảo nàng chúng là tên đấu súng, giết thuê, rằng chúng luôn có sung bên mình, rằng chúng có luật riêng, là luật súng mà mọi người phải nghe theo.
- Ta hỏi đây...hắn cố gằn giọng.
Nhưng Courtney thấy chân tay mình cứng ngắc, không sao nhúc nhích được nhưng nàng cố gắn tự chủ.
- Ngừơi bảo vệ tôi sẽ về bất cứ lúc nào!
Hai trong bốn tên cười lớn.
- Nó nói gì lạ nhỉ?
Nhưng bộ phác thảo màu nâu không cười, mặt hắn không hề biến sắc.
- Mày chưa trả lời câu tao hỏi? Nó đâu?
- Đi săn rồi.
- Lâu chưa?
- Khoảng hơn một giờ.
- Vậy mà tao chưa thấy tiếng súngmổ hả Dare? "Phải dò hỏi lâu đó"
Tên nói câu này – trẻ, tóc đỏ.
- Càng hay ta sẽ nghĩ ra cách cùng nhau tiêu khiển.
Thêm một tiếng cừơi, gã bận toàn màu nâu ra lệnh:
- Đem nó về trại. Remero.
Gã này xuống ngựa, đến gần nàng. Cái tên Romero đặc giọng Mễ Tây cơ, quần áo Mễ, trừ đôi mắt một màu xanh biếc. Hắn chỉ cao hơn nàng chút ít. Hắn mặc đồ đen từ đầu đến chân nhứng có gắn nhiều nút bạc, lúc này vẩn còn lấp lánh dưới ánh trời chiều. Mặt hắn hốc hác, có vẻ trầm tư như khuôn mặt của Chandos, nhưng hắn vẩn có vẻ là tên nguy hiểm nhất trong bọn.
Hắn đến gần nàng, đưa tay định nắm lấy tay nàng nhưng nàng giật phắt lại.
- Này, hãy để cho tôi yên.
- Không được, đừng rắc rối, người đẹp?
- Nhưng ta...
- Callate... hắn rít lên và đưa tay dần dần xuống phía mặt đất.
Hình như nhờ bản năng. Courtney hiểu rằng hắn muốn nàng đừng nói lớn. Hắn như muốn bảo vệ nàng. Mấy tên kia đã leo lên đồi trước cả rồi. Nàng bắt đầu thấy nàng run lập cập phần vì gió từ dòng sông thổi lên tấm thân trần của nàng, phần vì đôi mắt xanh lục của người đứng bên nàng.
Hắn lại với tay nàng, nàng lách ra.
- Ít nhất ông phải để tôi lau khô và thay quần áo chứ?
- Mặc quần áo ướt đó à?
- Không, kia kìa...nàng chỉ vào bụi cây trên đó có bộ quần áo khô.
- Được chứ, nhưng nhanh lên.
Courtney quálo lắng nên khi nàng luồn xuống chiếc khăn lông lấy khẩu súng, thì khẩu súng vuột khỏi tay nàng rơi xuống đất. Gã kia hoảng hốt, soài tới giật lấy khẩu súng rồi hắn nhét vào lưng quần hắn. Nàng thấy xấu hổ vì nghĩ đến lúc Chandos sẽ chế riểu nàng vì vụng về, hèn nhát. Nàng cắm cuối bước lên dốc.
Romero theo sau nàng đứng rất gần, làm nàng hoàn toàn lộ liểu, không thể thay được bộ đồ ướt, nên nàng dành choàng chiếc áo khô ra bên ngoài. và thế là chiếc áo dần dần thấm nước.
- Cô cảm lạnh mất, người đẹp.
- Tôi có cách nào khác được?
- Cô vẩn có cách làm được đấy! Rồi hắn nhún vai. Thôi được – Đi thôi
Hắn chỉ tay về phía trước như yêu cầu nàng dẩn đường. Một lát sau, họ đến Khu trảng nàng đả dựng trại.
Ba gã kia ngồi quanh bếp lửa, lấy đậu và bánh của nàng ra ăn và đua nhau uống cà phê...Courtney tức giận nhưng đồng thời nàng thấy lo sợ nhiều hơn. gã to lớn tóc đen,cười lớn.
-Một chút nửa thôi, Johnny Đỏ mày sẻ thấy tài rút súng nhanh của thằng đó, câu xỉ vả như quất vào mặt Courtney. Tên Mễ rít lên.
- Đồ ngu! Nó là con gái.
Gã to lớn lại xì một tiếng, diểu lại.
- Tao i ị....vào cái đồ con gái. Mày lật nó xuống rồi để ngay vào đây này.
Courtney đỏ mặt thấy hắn lấy bàn tay vổ vào giữa hai đùi hắn. Nàng quay ngang, mắt hoảng hốt nhìn tên Mể, nhưng hắn nhún vai.
-Thế là đúng rồi đó.
- Không.
Romero nhún vai đôi vai nhỏ lần nữa, nhưng lần này hướng về gã to lớn.
- Mày thấy không. Hanchette! Nó không cần biết rỏ mày đâu.
- Tao không cần biết con quỷ đó muốn gì. Roemro.
Gã đứng hẳn lên.
Gã người Mễ bước lên trước mặt Courtney nhưng quay lại phân trần với Dare bộ phác màu nâu.
_ Amigo (ông bạn) xin ông nói dùm con đàn bà này là để...Chandos phải bỏ ra? Thằng Chandos có ngựa, nó chỉ quay về đây vì con đàn bà đó! Nếu là tôi, nếu mụ của tôi bị xài xể, tôi cũng chẳng còn ham nửa. Tôi sẻ dông ngựa đi tuốt.
Courtney xanh mặt. Đúng là loại người...? Nàng chờ gã Dare.
Rmero nói đúng đấy Hanchette. Để tao tóm cái thằng chết bầm đó rồi tụi bây làm sao để biết con mồi của nó cũng được.
Courtney thì thào như chỉ nói riêng với tên Mễ.
- Anh biết...biết Chandos hả?
- Không.
- Sao họ biết?
- Không phải thế – Chndos tìm Dare, nhưng không ở lại gặp. Dare ghét cái lối đó lắm. Vậy là anh ta theo tụi tôi hả?
- "si"(đúng) – chúng tôi theo sau một ngày đường, tưởng không gặp được. Không ngờ hắn đi chậm thế.
Courtney biết vì mình mà Chandos phí thời gian và bọn này bắt kịp anh được.
Nàng thăm dò nhẹ nhàng "khi anh ấy về rồi và bạn anh biết câu trả lời... thì sao?
Romero không hề chớp mắt.
- Dare sẽ giết nó.
- Tại sao?
Dare giận lắm vì mất bao nhiêu thời gian theo vết hắn...và còn cái cách hắn đến tìm Dare ở thị trấn Newton nữa, thách thức đó không thể tha thứ được.
Lúc đó tụi tao còn ở Allilene và khi về thì thằng Chandos của em đả đi rồi.
- Hắn không phải là bồ tôi. Hắn đưa tôi đi Texa, thế thôi, tôi chẳng biết hắn nửa là... Nhưng tên Mễ khoa tay cản nàng.
- Cô đi với hắn vì chuyện gì không cần biết, bella.
Nàng vẩn nhấn mạnh.
- Nhưng,các ông... vì sao các ông giết hắn? chỉ vì lý do thế thôi sao?
- Dare là thế đó.
- Sao ông không cản hắn?
- Chẳng ăn thua gì đến tôi. Nhưng cô đừng sợ. Tụi tôi không để cô bơ vơ ở đây. tụi tui về Texas, cho cô đi theo.
- Thế có ích gì, thưa ông?
- Thế thôi, hoặc là cô thích chết cùng hắn.
Cứ suy nghĩ đi, cách nào tụi nó cũng xực cô thôi. Một hay bốn thì cũng thế thôi, chứ gỉ ?
- Bốn? Cả ..ông nữa?
- Cô là một bella (cô gái đẹp) và tôi là một gã đàn ông.
- Nhưng ông vừa ngăn Hanchette.
- Thằng ấy ngốc lắm. Dare sẽ hành cô thôi và ta sẽ vui thôi... để cho Chandos thấy chứ ?
- Bây giờ hắn đang có lợi thế hơn các ông...
Nàng khoa tay chỉ vòng vòng chung quanh hy vọng làm hắn nao núng.
Bốn ở ngoài sáng... còn hắn ở trong bóng tối.
- Si! Si! Nhưng tụi tao có mày.
Nàng thấy mình phải giúp Chandos.
- Tôi làm phiền Chandos lắm. Tôi chắc chắn hắn muốn xử tôi luôn. Các ông giữ lại ích gì?
- "Khéo dử cô nương. Ta chẳng bị lừa đâu" Dare chen vào.
Courtney đăm đăm nhìn ngọn lửa. Chandos Chắc chắn thấy rõ cơ nguy. Chẳng lẽ vì cái gì mà hắn phải đương đầu với bốn tên này? Bốn chọi một? hắn có liều thân vì mình không? Nàng không muốn Chandos phải chết nhưng cũng không chịu nổi cái viển cảnh bị bốn tên kia hành hạ.
-Tụi tao nghe nói nó là thằng lai – Đúng không? Nàng như ngơ ngẩn một lúc rồi nhận ra là gã Hachette hỏi nàng. Nàng phải một lúc lâu mới hiểu hắn định hỏi gì? Tụi nó biết gì về Chandos? Tụi nó biết mình chẳng biết gì về anh ấy không?
Nàng nhìn tên cao lớn cái nhìn coi thường, như chẳng hề xúa động.
- Ông định nói hắn lai da đỏ? Không đâu.
- Thật tình hắn là dân Comanche đến ba phần tư.
- Gọi thế nào nhỉ?
Courtney thích thú vì thấy câu nói của mình làm cho gả to lớn xúc động. Hắn nhìn ra vùng tối chung quanh. Một con ngựa dẩm lên cành khô, gây tiếng gãy khô khan. Tên cao lớn đứng dạy.
- Cô dầy dạn thật, cô nàng, ngủ được với thằng mọi lai đó? Johnny Đỏ trả đủa nàng và nàng như mắc vào tròng.
- Tôi nhắc lại lần nửa thôi, Chandos chẳng phải là bồ tôi. Hắn là tên mang rợ bất kham. Nhưng nhìn cách hắn bắn hạ tên Jim Ward tôi biết hắn là thứ người tôi cần để hộ tống tôi đi Texas, biết chưa?
- Cứt ! Lão Jim đó mà chết? hanchette hỏi lại. Courtney thở dài, chúng biết Jim Ward, một tên sống ngoải luật pháp, chúng cũng là bọn kẻ cướp rồi.
- Phải, Chandos giết hắn...hắn là tên săn cướp chắc vì vậy hắn săn anh? Nàng hất đầu về phía Dare.
Tên này lắc đầu, vẻ như chẳng hề chú ý đến câu chuyện.
-Thưa cô, tôi không phạm luật bao giờ, tôi cũng rất cẩn thận, không để sót một chứng nhận nào cả.
Hanchette và Johnny Đỏ cừơi lớn. Courtney cố vớt vác.
- Đúng các ông cũng bất trị như hắn. Các ông và hắn là một phường với nhau cả. hắn có lần dọa tôi bằng cách hỏi tôi số da đầu người da trắng hắn đả lột được. tôi chẳng thèm tin. Tôi còn không tin nửa là mấy ông? Hắn còn kể chuyện từng theo cái tên tù trưởng Satanta nhưng tôi hỏi các ông có tin là hắn đã giết đến mười bảy tên cướp. Tin được hay không? Hắn chưa già như ông này đâu, chừng tuổi đó mà giết gì được nhiều thế? Tôi bảo hắn: láo toét thế đấy?
- Câm mồm đi, mụ đàn bà. Dare gào lên tức giận. Courtney ngờ nghệch hỏi: "sao thế, ông nghe có tiếng gì ư? Chắc là Chandos đấy! hắn chẳng thò ra đâu!"
- Johnny Đỏ, mày nhét ngay cái gì vào mồm con nhỏ này.
Johnny Đỏ vừa nhào tới phía nàng thì có tiếng súng nổ. Vai hắn bị dội lại , đẩy hắn lùi về phía sau. Tất cả đều nhỏm cả dậy, kể cả Courtney. Johnny Đỏ lăn lộn trên mặt đất, hắn kêu ầm ỉ rằng vai hắn bể hết rồi. Courtney vội hét lớn lên cho Chandos.
- Chúng định giết anh đó Chandos.
Nàng vội ngừng bặt khi Dare quơ bàn tay chộp lấy nàng. Một tiếng súng nữa nổ, khủy tay gã bị trúng đạn, buông thỏng xuống. Hắn buông súng. Hanchette lập tức quay súng đang cầm về phía Courtney. Một viên đạn bay ngay vào bàn tay hắn. Courtney nghe đầu mình như có tiếng chuông nàh thờ đổ, nàng nhìn ra xung quanh.
- Đồ điên! Hắn bảo vệ mụ đàn bà này.
Để yên nó đi! Romero muốn kêu lên như thế, và hắn hướng về Chandos kêu lớn.
- Thưa ngài, xin làm phúc.
- Đừng bắn nửa ngài thấy đấy, tôi kiệng súng đi rồi. Rồi hắn quăng súng ra xa, hai tay quay rộng. Hắn biết rõ ràng Chandos sẽ không bắn vì hắn không còn phỏng thủ nữa.
Bên ngoài vẫn hoàn toàn yên lặng, có hai gã Johnny Đỏ và Hanchette đang ôm tay rên rỉ.
Courtney vẩn còn hoảng hai chân nàng còn run. Chandos đả thắng, anh đả ra tay trước. Sao bây giờ anh không ra lệnh cho bọnhọ cút đi, lên ngựa về nhà. Ronero đến gần đống lửa để giúp Dare.
- Phải biết điều đó. Amigo. Hắn có thễ giết cả bọn ta. Nhưng hắn chỉ bắn bị thương. Ông hỏi hắn đi, rồi ta đi thôi. Ông thất thế rồi.
- Ta vẩn con con nhỏ. Dare rít lên, nhìn về phía Courtney.
Nàng trừng mắt nhìn hắn.
- Đừng có tưởng ngon tên kia. Ta có thể đi ra khỏi đây mà mi không ngăn được. Hắn ở ngoài kia luôn nhắm vào mi đó.
Dare chưa kịp chấp nhận, thử bước tới phía nàng. Một phát súng vang lên, lần này viên đạn xé nát đùi phải của Dare, lập tức hắn khuỵu xuống, miệng kêu la ấm ỉ.
Roemro xốc vai Dare đở hắn lên.
-Thôi mà! Người ta sẽ đắp lổ bây giờ nếu anh chưa chịu từ bỏ đi thôi.
- Khôn ngoan đấy.
- "Chandos". Courtney kêu lên sung sướng và quay về phía có tiếng nói.
Nàng quay ra vùng có bóng tối bên ngoài vòng trảng và chỉ muốn chạy ngay lại phía anh. Nhưng nàng biết mình không được làm vướng anh. Anh đứng ven bìa rừng cây và dất trống, súng lăm lăm nhắm vào mấy tên cướp, vành nón rộmg che sát mắt làm cho chúng không thể biết mắt anh nhắm vào đứa nào. Nhưng rỏ ràng anh tỏ ra kiên quyết, không thỏa hiệp.
- Ngài Chandos – Hắn dứng dậy và dang tay ra khỏi thân mình. Chuyện không đâu mà ngài làm quá. Ngài tìm ông bạn tôi đây, ông đả chiều ngài đuổi theo ông đấy!
- "Nó nói láo đấy" Courtney chỉ ngón tay hăm dọa về phía Dare.
- Hắn định giết anh khi anh đã trả lời. tên này nói vậy, nàng hất đầu về phía Romero.
- Hắn còn nói nếu anh chết rồi tụi nó sẽ..sẽ...
- Cô vẩn còn lôi thôi quá đấy, thưa cô.
- Chúng chiếm tôi!
- À! Tôi biết rất rỏ điều đó, cưng ạ. Mà này, trong lúc cô còn đầy căm hận sao không đi thu súng của bọn chúng lại cho tôi coi? Nàng thấy sợ anh, và muốn tỏ cho bọn kia biết rằng nàng thuộc về anh, rằng anh yêu thương nàng. Nàng cẩn thận không đứng chổ nào giữa anh và bọn họ làm cản trở tầm nhìn của anh.
Romero để nàng thu lại cả khẩu súng của nàng hắn đã dắt trong lưng quần.
- Đừng hận thù nữa bé bella – nên nhớ là tôi đã giúp cô đấy"
- Chắc chắn rồi. Tôi muốn kể cho anh ấy nghe lý do đó, vì sao ông muốn giúp tôi. Để anh ấy xét đoán lấy.
Nàng căm giận con người này, hắn đã đùa rỡn trên sự sợ hải của nàng, hắn đã hăm dọa nàng, hắn đã đưa tay ra hy vọng rồi đập tan niềm hy vọng. Tất cả bọn chúng đều xứng đáng để bị lột da đầu, nhưng hắn là tên độc ác nhất.
Nàng đi theo bìa trảng, tiến về chổ Chandos nàng lấy mấy khẩu súng ra sau lưng Chandos.
- Tôi biết bây giờ anh chưa cần hiểu lòng tôi biết ơn anh dường nào, nhưng tôi thật sự sung sướng vì thấy anh đã quay trở lại, lúc này tôi thật hạnh phúc.
- Cô vẫn còn ướt.
- Tôi ngâm mình trong nước khi bọn chúng đến.
- Trong quần áo này à?
- Tất nhiên là không có quần áo!
- Tự nhiên phải thế thật – anh cười lớn.
Rồi anh làm cho Courtney ngạc nhiên và cả bọn kia đểu ngạc nhiên khi anh nói lớn.
- Nào ai còn đi được thì đi đi...Xin mời lên đường.
"Anh ấy đã để tất cả bọn họ ra đi!"