Những buổi tối còn tệ hại hơn nữa. Courtney nằm trong phòng để nghe cha nàng và Ella nói chuyện tầm phào lấy gối áp vào tai rồi mà vẫn còn nghe. Muốn dời đi xa cũng không có chỗ, nhà có ba phòng, thì một phòng nữa dành cho cô Manning ròi. Buổi sáng nàng trông thấy người lại thấy mặt nóng bừng. Đó là lý do nàng đưa ra để ra đi, hay lý do để tự an ủi mình. Nhưng lý do thật sự nữa là nàng thương nhớ Chandos. Nỗi nhớ làm nàng khổ sở. Nàng nói với cha đi tham bà Margaret và tìm cách để vào làm việc ở trại của ông Fletcher Straton. "Một trại cỡ đó, thế nào mà chẳng có việc cho nàng làm được. Và hai cha con lại vẫn thỉnh thoảng có thể gặp nhau, vì con chỉ ở xa bố hơn sau cây số thôi mà"
Ông Fletcher Straton rất vui mừng khi nàng đến vì như thế "đỡ phải cử người thăm dò thằng nhỏ". Bữa cơm tối hôm đó ở nhà Fletcher thật vui vẻ. Ông già tìm đủ mọi cách để cho cô khách cảm thấy thoải mái như ở nhà, bà Margaret và chú Răng Cưa cùng ăn và mọi người đưa ra đề nghị để Courtney có thể làm cho trại này, nao là thống kê những sách trong thư viện của gia đình Fletcher. Nào là nàng có thể trang trí cho ngôi nhà và cũng có thể nàng giữ nhiệm vụ đánh dấu những con bò non mới ra đời
Sau bữa cơm chiều, họ quay về những kỷ niệm, sống lại những ngày xưa. Bà Margaret kể chuyện ông chủ đã gặp bà Galleoton. Nhưng lúc đó bà không muốn đến miền Texas mà ông Fletcher đang cần một bà quản gia làm việc lâu dài. Ông Fletcher liền hứa để bà được điều hành mọi việc theo ý bà. Còn ông Fletcher lại "tố" rằng bà chỉ làm việc với ôn sau khi ông hứa dựng cho bà một căn lều, giống hệt như ngôi nhà của bà ở New England. Và ông đã giữ lời hứa một cách hoàn mỹ. Cả ngôi lêu của bà để lại với tất cả đồ đạc bên rong đã được tháo ra và đóng thùng gởi tàu về đến miền Texas này
Chú Răng Cưa kể chuyện chú và ông chủ đã gặp và làm quen với nhau ra sao. Cách đây mười lăm năm, lúc đó họ ở trên cánh đồng cỏ mênh mông và trời vào ban đêm tối như mực. Mỗi người đều thấy một tên da đỏ đáng ngại. Trời tối quá, tối đến mức không thể nào theo dõi tên da đỏ đó được, nên họ chỉ còn cách nghe theo tiếng động. Thế là cả đêm họ đều mất ngủ, căng thẳng, nằm trên tấm đệm trải giữa trời đêm và trong tư thế sẵn sàng. Buổi sáng hôm sau họ ngủ thiếp đi và tỉnh dậy thấy họ chỉ nằm cách nhau chừng độ hai mươi thước. Họ nhìn nhau, cả cười ...
Courtney thấy mình thoải mái vì được gần gũi với những người hiểu biết nhì6u và Chandos, thân cận với anh. Không, không phải là thân cận, anh có cho ai thân cận đâu. Nhưng tất cả những người này đều lo cho anh và không người nào tự ý không tin rằng anh sẽ quay lại với nàng
Một làn gió nhẹ làm lung lay tấm màn cửa .Trong giấc ngủ, Courtney mơ màng thấy mình trở mình, xoải người nằm dài một cách thoải mái và đưa hai tay định gỡ một bàn tay vừa chụp vào miệng nàng. Một khối nặng đổ xuống giường, đè trên người nàng và ban tay như chiếc kềm cặp chặt lấy hai tay nàng làm cho nàng không giãy giụa được nữa. Khốn nạn! Hôm nay nàng không giấu súng dưới gối vì nàng nghĩ ở đây an toàn nên không đề phòng
- Bố khỉ! Em làm gì ở nhà này?
Giọng anh thô lỗ và giận dữ, nhưng với Courtney là giọng nàng vẫn quen nghe từ mấy tháng nay. Nàng định nói, nhưng anh bịt chặt, nên ú ớ như người câm
- Con ngựa gần như kiệt sức đưa anh về đây để thấy em không ở chỗ anh định tìm. Và suýt chút nữa thì anh đã xâm phạm bà già vì anh nghĩ em nằm chung giường với bà. Và em ở ngay trong căn nhà quỷ này, ngôi nhà anh thề sẽ không bao giờ quay lại nữa. Anh điên mất. Em ở đây làm cái quỷ gì thế? Courtney lắc đầu và lách khỏi bàn tay anh. Tại sao cứ bịt miệng nàng thế? Anh không hiểu rằng nàng sẽ chẳng bao giờ kêu cứu ư? Anh chỉ biết nàng đã bỏ chạy. Anh cố làm cho nàng xa lánh anh và anh đã thành công. Bây giờ phải làm sao đây?
Anh cúi đầu cho trán anh đụng vào người nàng và thở dài:
- Anh chẳng thấy lòng mình thanh thản. Anh cần biết em có được bình yên không, mọi việc có như em mong muốn không. HÌnh như không phải không? Nếu không, em ở trại Bar M làm gì, em phải ở với ba em chứ? anh biết chỗ ông ở. Anh đã vào xem nhà. Thấy ông già, bà vợ nói chuyện. Mèo Con, em giận chỉ vì ông ấy lấy vợ ư? Em lắc đầu không được, anh biết mà, tội nghiệp chưa!
Mình không thể để Chandos đi ra mà không nói được gì. Làm sao chịu nổi. Nàng nhe răng cắn bàn tay anh
- Ối! Chandos giật vội tay ra ...
- Đáng đời anh lắm, Chandos – anh làm cái gì mà dám đè tôi ra rồi chẳng cho tôi trả lời lấy một câu? Nếu anh đến đây chỉ để xem tôi có bình an không, thì xong rồi đấy, anh có thể đi đi
Anh đứng l6n
- Anh dám đi à? Nàng víu và nắm lấy tay anh
Một que diêm bật lên. Anh thắp đèn, nàng ngấu nghiến nhìn anh. Trông anh thật khủng khiếp, mắt đầy những nếp nhăn. Anh lại có hình ảnh của tên đấu súng mà nàng đã say mê từ cái lần đầu tiên gặp gỡ
Anh cúi nhìn xuống người nàng và Courtney thấy khi ánh mắt màu xanh đi đến đâu thì một cảm giác rờn rợn nổi gai theo đến đó. Nàng chỉ mặc chiếc áo choàng ngủ bằng sợi bông vải màu trắng mà bà Ella mới mua cho. Lớp da vàng, bóng sáng lên dưới làn vải mỏng. Mắt nàng như nhạt màu đi, chỉ sẫm hơn màu da một chút. Mớ tóc màu nâu sổ tung và phản chiếu ánh sáng tù mù, lấp lánh
- Kỳ nhỉ, em hình như đẹp ra đấy!
Nàng cố làm sao cho anh đừng thấy mình đỏ mặt vì câu nói đó
- Chắc là vì lâu quá anh không nhìn thấy em
- Chắc vậy
Cả hai người đều không nhớ rằng chỉ mới có mười ngày – anh như từ địa ngục trở về – mười ngày thật là vô tận
- Em nghĩ em chẳng bao giờ còn thấy anh nữa
- Ừ, ừ anh cũng nghĩ thế
Anh ngồi xuống giường làm nàng nhích vào trong, anh định đi Mexico sau khi rời khỏi San Antonio. Cứ thế anh đi một ngày, rồi ngày sau anh cưỡi ngựa quay về
Nàng hy vọng chờ anh nói rõ, nhưng anh kể anh giận mìh vì anh quay lại, anh đã làm ngược lại ý mình. Nàng bực mình, mắt sáng lên:
- Nào, nhắc lại là anh chỉ về đây để xem tôi có bình an không, anh còn nhắc nữa, tôi thề là cho anh biết tay. Hình như anh cố cười nhưng anh muốn sao nào? Mình chia tay như thế anh nói để em tin?
- Anh cứ nghĩ rằng nếu anh biết là em ghét anh thì anh sẽ xa em được. Nhưng không được dù em muốn thế nào, không có cái gì làm anh xa em được. Vậy là, anh không kìm nỗi, nhất định phải gặp em. Anh nhìn nàng hằn học – Anh vậy đó. Thế nên anh bảo là anh điên rồi, nhất là lại đến đây mà tìm em ... anh lấy tay khoa một vòng khu trại Bar M
- Lạy Chúa, anh làm như chỗ này là nhà tù giam anh, chẳng ai bắt anh ở lại đâu. Nhất là cha anh lại không muốn làm thế
Cái nhìn tối sầm lại
- Lạ thật. Em không hiểu sao anh không nói cho em biết. Anh phải nhớ rằng em đã nghe khá nhiều về cậu Kane Straton, con người nổi loạn
- Đừng có xét đoán qua cái ngườ ta mới nghe kể. Em mới chỉ nghe ông ấy nói thôi
- Bây giờ anh kể em nghe đi!
Anh nhún vai. Ông ấy muốn hành hạ tôi chỉ vì giận mẹ tôi. Ông ấy hành hạ tôi vì mẹ tôi thích cuộc sống của người Comanche. Ông ấy dồn tất cả bực tức, thù hận vào tôi rồi ông lại cho là tôi chỉ chống đối ông ấy
- Em biết ông ấy yêu thương anh. Và ông ấy rất ân hận vì những sai lầm đã qua. Ông ấy sẵn sàng từ bỏ mọi thứ để đổi lấy dịp may được gần anh
- Chắc em nói dịp ông muốn biến anh thành thứ gì theo ý ông ấy
- Không đâu, ông ấy rút ra bài học. Ôi, lạy Chúa, Chandos. Đây là gia đình anh. Điều đó không có gì thú vị với anh sao? Đối với em, em cần cuộc sống ở đây. Vì thế em về đây
- Hay đây là chỗ em ẩn náu được, trốn được anh vì anh sợ hiểm nguy không dám tìm em ở đây?
- Không! Nàng òa khóc, hét lên – Vì đây là chỗ anh đã bỏ em, em thấy em giận anh
- Mèo Con
Giọng anh khàn đi, anh đưa tay sờ má nàng, dùng mấy ngón tay lùa vào trong tóc nàng – anh trườn người tới trước. Cặp môi anh giữa lấy môi nàng và lập tức như có cả đập nước tuôn tràn. Đam mê nhấn chìm cả hai người và làm chìm đắm mọi thứ bên ngoài
Rồi y phục họ được tung ra để hai tấm thân gắn vào nhau, cả hai thân xác như đang dịu dặt hấp hối vì chờ đợi. Chandos yêu nàng với ý thức chiếm hữu chưa bao giờ có và Courtney đón nhận anh với cường độ man dại chưa bao giờ nàng biết tới
Họ nói với nhau bằng thân xác, diễn tả thành mọi thứ ngôn ngữ, cả hai dâng hiến cho người tình tất cả tình yêu, ham muốn, nhu cầu chất chứa bao lâu nay. Ngày mai, những ái ân của họ hôm nay sẽ chỉ còn là kỷ niệm. Nhưng đêm ngay Courtney là người phụ nữ của Chandos.