Lục Lẫm cúi đầu, cô mỉm cười với anh, đôi mắt đào hoa khẽ nháy một cái.
Cơ thể anh căng cứng, anh đổi đề tài: "Tôi đến trả lại hộp đựng thức ăn cho cô."
Khương Nghiên nhận lấy hộp đựng thức ăn màu hồng phấn, mở ra nhìn một chút, trong hộp sạch sẽ, hiển nhiên đã được vệ sinh qua. Khóe miệng cô không thể giấu được nụ cười đang lan ra.
"Bánh crepe xoài nghìn lớp ăn ngon không ạ?"
"Cũng tạm được, hơi ngọt."
"Em cố tình cho nhiều đường hơn đấy." Cô cố ý cường điệu: "Phần của em trai em cũng không ngọt bằng phần của anh đâu."
Lục Lẫm yên lặng một lát, nói: "Cám ơn."
Khương Nghiên cất hộp đựng thức ăn vào trong túi, thản nhiên nói: "Anh khách sáo quá rồi."
Cuộc thi bắn súng, Khương Trọng Thần mạnh mẽ giành được hạng nhất, nhưng sau khi cậu nhận cúp đi ra, cậu gọi Lục Lẫm.
"Lục đại ca, em muốn so tài với anh, được không?"
Lục Lẫm quay đầu lại: "Em muốn đấu cái gì?"
"Em muốn đấu bắn súng ạ."
Lục Lẫm nhìn cúp trong tay cậu, nhướn mày nói: "Cảm thấy mình hơn được thầy rồi à?"
"Sao có thể ạ!" Khương Trọng Thần mỉm cười nói: "So tài vui đùa một chút thôi mà."
Khương Nghiên khoanh tay đứng bên cạnh xem kịch vui.
"Sao thế, Lục đại ca muốn thử sức không?"
"Đến đây đi."
Lục Lẫm vừa mới đồng ý, Khương Trọng Thần lập tức nói: "Lục đại ca, nếu anh thua, có thể đồng ý với em một chuyện hay không?"
Lục Lẫm mà thất bại á, nói đùa gì vậy.
Khương Nghiên nói với Khương Trọng Thần: "Mới cầm được một cái cúp, em không biết quý trọng danh dự à."
Khương Trọng Thần bĩu môi, không để ý tới cô, chỉ hỏi Lục Lẫm: "Lục đại ca, được không ạ?"
"Có thể." Lục Lẫm sảng khoái đồng ý: "Anh thua, sẽ đồng ý một yêu cầu của em, chỉ cần em có bản lĩnh này."
Khóe miệng Khương Trọng Thần nở nụ cười thần bí, đi đến bên cạnh Lục Lẫm, ghé vào bên tai của anh, lặng lẽ nói gì đó.
Lục Lẫm nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía Khương Nghiên.
Mặc dù cuộc thi chính quy đã kết thúc, nhưng trấn đấu bí mật giữa Lục Lẫm và Khương Trọng Thần người vừa vô định cuộc thi bắn súng, lại hấp dẫn không ít bạn học vây xem.
Hoàng hôn bốn phía, rám chiều tỏa sáng huy hoàng, Lục Lẫm đeo mắt kính chuyên dụng của môn bắt súng lên, thấu kính mỏng manh che khuất ánh mắt anh, tạo ra cảm xúc trầm ổn.
Trong khi Khương Trọng Thần khoe khoang kỹ năng nghịch súng của cậu, dẫn tới tiếng thét chói tai của các bạn nữ, thì Lục Lẫm đã lấy súng ra, nạp đạn.
Thoạt nhìn tư thế cầm súng tùy ý mà biếng nhác, nhưng lại vững vàng bắn trúng hồng tâm, không tốn chút sức nào.
Khi Lục Lẫm dùng súng, khí chất trên người bắt đầu chìm xuống, trở nên lạnh lùng mà cẩn thận.
Súng là vũ khí, có thể bảo vệ người, cũng có thể làm thương người.
Một khi anh cầm lấy súng, trên vai sẽ có nhiều hơn một phần gánh nặng và trách nhiệm, cho nên lúc này, ánh mắt Lục Lẫm vô cùng sâu, vô cùng sắc bén.
Khương Nghiên ngồi trên xà đơn, mặt mỉm cười nhìn hai người trên sân bắn.
Khương Trọng Thần nóng lòng muốn thử, tự tin có thể đánh bại người thầy cũ của mình, rất có tư thái của người trò giỏi hơn thầy. Nhưng nhìn bộ dáng vân đạm phong khinh này của Lục Lẫm cũng biết, thắng bại đã định.
Khương Trọng Thần người này, sao có thể là đối thủ của Lục Lẫm được.
Từng liên tiếp giành hạng nhất cuộc thi bắn súng của học viện cảnh sát trong bốn năm, anh là tay súng thần trời sinh.
Trận đấu bắt đầu, Khương Trọng Thần bắn liên tục ba phát, hai phát đầu trúng hồng tâm, chỉ có một phát cuối cùng, hơi chệch ra ngoài một chút, nhưng vẫn nằm trong vòng hai.
Xung quanh tiếng hoan hô trầm trồ khen ngợi vang lên, cậu đắc ý hài lòng, ném một nụ hôn gió về phía Khương Nghiên.
Khương Nghiên cười khẽ, ghét bỏ giơ tay bắt lấy nụ hôn gió của cậu.
Tiếp theo đến lượt Lục Lẫm, anh đứng thẳng người, nhắm trúng hồng tâm. Mi tâm nhíu lại, ánh mắt sắc bén như chim ưng, khóa chặt mục tiêu.
Ba phát súng phân định thắng bại, hai phát đầu tiên, Lục Lẫm bắn trúng mục tiêu, không chệch một li.
Phát thứ ba, tất nhiên không còn gì phải hồi hộp, chỉ cần anh có thể bắn trúng mục tiêu là thắng được Khương Trọng Thần, vì phát cuối cùng của Khương Trọng Thần đã lệch hồng tâm.
Khương Nghiên nhìn em trai của mình, giờ này phút này, cậu hoàn toàn không có cảm xúc của người sắp thua cuộc, ngược lại, cậu tràn đầy tự tin, còn ra khẩu hình yên tâm với cô.
Khương Nghiên hiểu cậu rất rõ, trong lòng có ý nghĩ xấu xa gì đều hiện lên trong đôi mắt giảo hoạt, thế nên cô không khỏi nghi ngờ, chắc chắn thằng nhóc này lại có ý nghĩ xấu xa gì rồi.
Tất cả mọi người đều nín thở nhìn anh, chờ Lục Lẫm bắn phát súng cuối cùng. Song điều làm mọi người khó hiểu chính là, phát súng này của Lục Lẫm vẫn chậm chạp không chịu bắn ra.
Khương Nghiên nhìn anh chăm chú, trong lòng nghi ngờ.
Anh dường như... Chưa quyết định được.
Anh chưa quyết định được, một phát này, cuối cùng có muốn trúng mục tiêu hay không.
Tại sao phải do dự?
Đúng lúc Khương Nghiên đang rầu rì, chỉ nghe thấy "Pằng" một tiếng, Lục Lẫm nổ súng.
Nhưng, điều khiến cho tất cả mọi người không thể tin được chính là, phát súng này lại trúng vạch ranh giới giữa vòng hai và vòng ba, thấp điểm hơn cả Khương Trọng Thần!
Đám đông thất vọng thở dài.
Các đồng đội trong cục cảnh sát càng khó tin, bằng tài nghệ của Lục Lẫm, sao có thể bắn trượt?
Điều này sao có thể!
Bọn họ không tin, Khương Nghiên dĩ nhiên càng không tin, sau khi kết thúc, Khương Nghiên kéo cổ áo Khương Trọng Thần, chất vấn: "Em đã nói gì với Lục Lẫm, để anh ấy cố tình thua em."
"Chị, chị có thể sỉ nhục em, nhưng không thể sỉ nhục thực lực của em, càng không thể sỉ nhục nguyên tắc và ranh giới cuối cùng của Lục đại ca." Khương Trọng Thần đùa cợt kéo tay Khương Nghiên ra: "Lục đại ca tài nghệ không bằng người, thua tâm phục khẩu phục."
Phía sau, Lục Lẫm đến gần. Khương Nghiên đập tay vào lưng Khương Trọng Thần, hai người đứng lại.
Khương Nghiên nói với Lục Lẫm: "Tên nhóc con xấu xa này có nói gì với anh thì anh cũng đừng để ý, người này, bại hoại lắm."
Lục Lẫm đi đến bên cạnh Khương Trọng Thần, đặt tay lên bả vai cậu: "Có thể xuất sư rồi."
Lời này, ngay cả Tiểu Uông bên cạnh cũng cảm thấy giả tạo.
Lục Lẫm, tên đàn ông dối trá.
Khương Trọng Thần mỉm cười: "Lục đại ca, anh thua rồi, phải đồng ý yêu cầu của em đấy."
"Anh dĩ nhiên sẽ không nuốt lời."
Khương Trọng Thần vẫy tay với Lục Lẫm: "Lục đại ca, em nói xong rồi."
Lục Lẫm cũng không quay đầu lại, trong nắng chiều, anh thong thả giơ tay lên vẫy lại.
Sau khi anh đi, Khương Nghiên vội hỏi: "Em bắt anh ấy phải đồng ý chuyện gì thế, khiến anh ấy cố tình thua trong trận đấu?"
"Chị muốn biết không." Khương Trọng Thần cười hì hì: "Gọi anh đây một tiếng anh trai, anh sẽ nói cho cưng biết."
"Con thỏ nhỏ chết tiệt kia, còn dám xưng anh với chị mày à!" Khương Nghiên véo tai Khương Trọng Thần.
"Ối ối ối, em sai rồi, sai rồi, chị là chị, chị là tổ tông."
Trên đường về nhà, cuối cùng cậu cũng thẳng thắn với chị gái.
"Thật ra thì em cũng không nói gì." Khương Trọng Thần thờ ơ: "Em nói với Lục đại ca, chị muốn đi xem bộ phim 《Án mang trên tàu tốc hành Phương Đông 》(1) vào cuối tuần, em bận thi nên không có thời gian, để anh ấy thay em đi xem với chị."
Khương Nghiên dừng chân, trợn to hai mắt, khó tin: "Không thể nào, sao anh ấy có thể đồng ý? Còn cố tình thua em."
Cô không tin, tuyệt đối không tin: "Em nói thể để chị vui đúng không."
"Sao em phải nói thể để chị vui, vừa rồi em chỉ thử một chút thôi, cũng không nghĩ Lục đại ca sẽ đồng ý sảng khoái như thế." Khương Trọng Thần vừa đi vừa nói chuyện: "Sau đó anh ấy lại cố tình thua em, thế thì càng ngoài dự đoán, nhưng qua chuyện này, em cũng hiểu được chút ít rồi."
Khương Nghiên dừng bước, dò hỏi: "Em hiểu được cái gì?"
"Em cảm nhận được tình cảm của Lục đại ca, anh ấy rất thích chị, chẳng qua là thiếu bậc thang để xuống."
"Bậc thang..."
"Dù sao ban đầu, chị là người rời khỏi anh ấy trước, nếu là em, em cũng không thể dễ dàng xuống nước như vậy." Khương Trọng Thần nói thật lòng: "Vừa rồi em đã cho anh ấy một bậc thang, anh ấy dĩ nhiên tình nguyện bước xuống, chị, Lục đại ca thật sự rất thích chị, đừng phụ lòng anh ấy."
Khương Trọng Thần quay đầu lại, nhìn Khương Nghiên đứng trong rám chiều huy hoàng, không biết tại sao, cảm thấy ánh mắt của cô hơi hồng.
"Chị không muốn phụ lòng anh ấy, chị chỉ không biết đối mặt với anh ấy thế nào."
Khương Trọng Thần đến gần, kéo tay Khương Nghiên: "Cứ giống như trước là được, anh ấy không thay đổi, chị cũng không cần thay đổi."
Khương Nghiên xoa xoa khóe mắt, cười một cái với cậu: "Ừ."
Khương Trọng Thần vòng tay ôm lấy bờ vai cô, an ủi, nhẹ nhàng vỗ về: "Có phải mới nhận ra, hôm nay em trai chị rất biết chăm sóc người khác, vô cùng quyến rũ hay không."
"Hình tượng thoáng cái đã trở thành cây cao bóng cả."
"Tất nhiên."
"Cám ơn em." Khương Nghiên nghiêm túc: "Thật sự cảm ơn em, Đoan Nhi."
"Chúng ta là người thân mà, sao em có thể không giúp chị được. Có một lời ca như thế nào nhỉ, tâm tư con người tựa như hạt bụi trần, rơi trong quá khứ bay tới tương lai, đành để chuyện xưa theo gió bay... (2)"
Khương Trọng Thần vừa nói, vừa hát lên.
Khương Nghiên nở nụ cười vui vẻ, ngước mắt, nắng chiều bỗng nhiên rơi xuống vách núi.
Hết chương 18
(1): "Án mang trên tàu tốc hành Phương Đông" là một tiểu thuyết trinh thám nổi tiếng của nhà văn Agatha Christie. Tác phẩm nói về vụ án mạng kỳ lại xảy ra trên chuyến tàu tốc hành Phương Đông chạy từ Istambul về Calais mà thám tử Hercule Poirot tình cờ có mặt. Tiểu thuyết này đã được chuyển thể thành phim.
(2): Đây là ca khúc "Chuyện xưa theo gió" (往事随风), bản cũ nhất là do Tề Tần hát vào năm 1997. Nhưng tớ lại thích bản của Lý Quang trong chương trình "Cuộc chiến thiên lại" ss2 hơn. Bài này thật sự rất hay.