• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bố mẹ phản đối là điều nằm trong dự liệu của cô, dù sao hai người họ dây dưa nhiều năm như vậy, Khương Nghiên vì tổn thương nên mới đến vùng Trung Đông, chịu không ít đau khổ, hai vợ chồng đau lòng con gái, dĩ nhiên hy vọng cô có thể bắt đầu cuộc sống của mình một lần nữa, đừng sa vào quá khứ.

“Con nghe mẹ nói này, trong cuộc đời phụ nữ, điều quan trọng nhất là tìm được người đàn ông biết đau lòng mình, tương lai mới không để con chịu khổ.”

Khương Trọng Thần nói: “Mẹ, quan niệm này của mẹ chỉ phù hợp với vài thập niên trước đây thôi, chuyện yêu đương bây giờ phải tìm đối tượng mình thích mới đúng.”

“Đoan Nhi, đừng ngắt lời mẹ.” Mạnh Như tận tình khuyên bảo Khương Nghiên: “Tương lai còn dài, tìm người đàn ông thương mình, cuộc sống sau này của con mới tốt đẹp.”

Khương Nghiên mất kiên nhẫn xua xua tay: “Ôi mẹ ơi, trong lòng con rõ nhất, trên đời này tìm không ra người thứ hai thương con như anh Lục Lục đâu.”

Mạnh Như xem thường: “Vậy thì tầm nhìn của con quá thiển cận rồi, dựa vào điều kiện của con gái mẹ, nhan sắc này, nhân phẩm này, thiếu gì người thích, chỉ chờ con chậm rãi lựa chọn, mà phải chọn kỹ hơn cả Tam gia, tại sao con cứ phải dính vào tên cảnh sát họ Lục kia thế.”

Khương Trọng Thần cười hì hì: “Mẹ, con gái của mẹ hết năm nay đã hai mươi bảy rồi.”

“Con đi đi, tránh sang một bên!” Mạnh Như đẩy Khương Trọng Thần ra, nói với  Khương Nghiên: “Tên nhóc mà đồng nghiệp mẹ giới thiệu kia, mẹ đã xem qua lý lịch của cậu ta rồi, không kém hơn tên cảnh sát họ Lục kia đâu, hai đứa cùng ăn với nhau một bữa cơm nhé?”

Khương Nghiên cau mày: “Mẹ nghĩ con gái mẹ là loại người gì, một bên nói chuyện yêu đương với người ta, một bên đi tìm đối tượng xem mắt, nói ra thì khó nghe, nhưng để người ta biết rồi không còn chỗ mà dấu mặt mũi đâu mẹ ạ!”

“Ơ hay! Cái con bé này... Tại sao con nhất quyết phải ở bên tên cảnh sát kia, cậu ta có gì tốt, năm xưa còn ép con phải đến nơi nguy hiểm như Trung Đông, cậu ta thì ngược lại, một mình tự do, nếu cậu ta thật sự thích con, tại sao không tìm con về mà còn hại con chịu khổ nhiều như vậy.”

“Chuyện của con với anh ấy, dăm ba câu không thể kể rõ được, thế nên mẹ đừng nhắc đến chuyện trước đây nữa, dù sao con vẫn sẽ ở bên anh ấy, không bao giờ thay đổi.” Thái độ của Khương Nghiên vô cùng kiên quyết.

“Con muốn ở bên cậu ta, gia đình người ta có đồng ý không.” Khương Bình Thanh nói: “Mối làm ăn hơn trăm vạn trước đây, mẹ của cậu ta vừa nghe được là của Khương gia chúng ta, tình nguyện bồi thường gấp bội cũng phải hủy hợp đồng, không muốn dính dáng đến bất cứ thứ gì của Khương gia, mối thâm cừu đại hận này, sao có thể làm thông gia được?”

Những lời này, Khương Nghiên không phản đối.

Khương Bình Thanh chậm rãi mở miệng: “Con người, có đôi khi không thể muốn gì mà được nấy.”

———-

Khương Nghiên tan làm, cùng Vương Hoài Xuân lái xe về đơn vị trả máy quay, vừa mới đi ra đã thấy Hạ Y Y đi đôi giày cao gót bảy tám phân, hùng hổ đi đến như con vịt mẹ: “Khương Nghiên, tôi có việc muốn tìm cô!”

Vân Thái và Vương Hoài Xuân lo lắng liếc cô một cái, Khương Nghiên nói: “Các em đi về trước đi, không cần chờ chị.”

Sau khi hai người đi về, Khương Nghiên chậm rãi nói: “Cô tìm tôi có chuyện gì.”

“Việc tôi bị giáng chức, có phải do tên họ Đoàn nhà cô thổi gió bên tai tổng giám đốc hay không?”

Khương Nghiên nhớ ra hôm trước Đoàn Nam gọi điện cho cô, nói sẽ giúp cô báo thù rửa hận.

“Bất kể anh ấy có thổi gió gì, cô phải đi tìm anh ấy mới đúng, cô đến chỗ tôi nói chuyện làm gì.” Khương Nghiên không muốn nhiều lời với cô ta, xoay người đi.

“Tất nhiên tôi phải tính món nợ này lên đầu cô rồi, cô có dám nói không phải do cô sai anh ta đi làm việc này không.”

Khương Nghiên không nhịn được quay đầu lại: “Hạ tiểu thư, đừng giả vờ đáng thương như Tây Thi, trước đây khi cô đến cơ quan tôi chửi rủa hạ thấp danh dự của tôi, cô có nghĩ đến ngày hôm nay không, làm người đôi khi phải cẩn thận một chút, tôi cũng không phải loại người thiện nam tín nữ gì, cô dám đụng chạm đến tôi, tôi sẽ không để cho cô yên đâu.”

“Cô có biết tôi phải cố gắng thế nào mới được lên chức thư ký Tổng giám đốc không!” Hạ Y Y giận đến run cả người: “Có tiền thì ghê gớm lắm à? Dựa vào đâu mà các người lại bắt nạt tôi như vậy.”

Khương Nghiên mất kiên nhẫn quay đầu liếc cô ta một cái: “Có tiền cũng không có gì ghê gớm, nhưng lại có thể bắt nạt cô, cô chạy đến chỗ tôi ra vẻ đáng thương, tôi sẽ khiến cô sống không yên ổn, cuộc đời là như vậy, hoặc là nhẫn nhịn, hoặc là cút.”

Hạ Y Y bị cô nói đến ngây người, đến khi phục hồi tinh thần, Khương Nghiên đã đi xa.

Nếu muốn giúp mọi người làm điều tốt, tốt nhất không nên xảy ra tranh chấp gì, con người tồn tại cũng không dễ dàng, nhưng có một số người lại cố tình bò lên đầu người khác dẫm đạp.

Lục Lẫm có mệnh đào hoa, anh được phụ nữ yêu thích là chuyện bình thường, Khương Nghiên đã sớm nhìn quen lắm rồi, cô không muốn vì điều này mà tranh chấp với người khác, nhưng Hạ Y Y ỷ vào có Thẩm Chi làm chỗ dựa, ra vẻ vênh váo kiêu ngạo, điều tra quá khứ của cô, ngấm ngầm hại cô, khiến cô thật sự không nhẫn nhịn được nữa.

Cô không sợ cô ta lại chạy đến chỗ Thẩm Chi mách tội, dù sao quan hệ giữa hai người đã rất cứng ngắc, kém thêm nữa thì có sao đâu.

***

Sắp tới sẽ khai mạc đại hội, Tần Lâm ra khỏi phòng, Lục Lẫm phòng bên cạnh vẫn đang thắt cà vạt.

“Cảnh sát Tần, anh nhìn xem cái cà vạt này hợp với bộ quần áo hơn, hay là cái này?” Lục Lẫm giơ lên một cái nâu thẫm, một cái đen hỏi Tần Lâm.

Tần Lâm nhìn cà vạt, lại nhìn anh, nói: “Màu nâu hơn.”

Lục Lẫm gật đầu, ném cà vạt màu nâu sang bên cạnh, thắt cà vạt đen vào.

Tần Lâm ầm ĩ: “Anh đã không nghe ý kiến của tôi, tại sao còn hỏi tôi.”

Lục Lẫm cười nhạt một tiếng: “Tham khảo thẩm mỹ của anh, đại khái sẽ biết được cái nào hợp hơn.”

Tần Lâm ngồi xuống mở ti vi, chuẩn bị từ từ chờ Lục Lẫm chải chuốt, anh ấy chuyển đến đài truyền hình Giang Thành, bây giờ đang phát bản tin buổi sáng.

“Sau khi nhóm phóng viên đi tìm hiểu, chúng tôi biết được Giang Thành đã phát hiện hơn mười ca mắc virus Sars, trong đó có bốn ca đã tử vong, đội ngũ y bác sĩ nhắc nhở người dân trong khoảng thời gian này nếu ra khỏi nhà phải đeo khẩu trang, nếu như có triệu chứng sốt kèm ho khan phải lập tức đến bệnh viện gần nhất để kiểm tra.”

Tần Lâm ngạc nhiên: “Ơ, đây không phải là chị dâu nhỏ à?”

Lục Lẫm đột nhiên xoay người lại, trên màn hình, Khương Nghiên mặc bộ quần áo tiêu độc, đeo khẩu trang rất dày, cầm micro đứng ngoài khu vực cách ly đưa tin tại hiện trường.

“Cô ấy mặc bộ quần áo này làm tôi suýt nữa thì không nhận ra.” Tần Lâm cười ha hả nói: “Chị dâu thật ăn ảnh.”

Chợt nghe thấy cửa phòng “Rầm” một tiếng, Lục Lẫm đá cửa ra.

Bệnh viện nhân dân Giang Thành, Khương Nghiên và Vương Hoài Xuân vừa mới thu dọn thiết bị quay phim, cất vào xe taxi thì Lục Lẫm gọi điện đến.

Khương Nghiên nhấc máy, cười một tiếng: “Anh Lục Lục.”

“Em muốn chết đúng không!”

Giọng anh to, quát một tiếng khiến trái tim nhỏ của Khương Nghiên run lên, suýt nữa làm rơi điện thoại ra khỏi tay. Khương Nghiên quay đầu lại nhìn Vương Hoài Xuân một cái, cậu khó hiểu nhìn cô, rõ ràng cũng nghe thấy giọng nói trong điện thoại.

Khương Nghiên đi ra xa, hạ giọng nói: “Ôi, hôm nay em mệt mỏi quá, anh Lục Lục đừng nổi nóng với em.”

“Em không cho anh đến nơi đông người, hai ngày nay trừ khi tham dự cuộc họp anh chỉ ở khách sạn, không đi đâu, em thì giỏi lắm, nếu vừa rồi anh không xem bản tin, con mẹ nó em lại chạy lên tuyến trên đưa tin, em có từng nghĩ đến cảm nhận của anh không!” Lục Lẫm đổ ập lửa giận trong lòng lên cô: “Đã chết bốn người rồi! Không phải là nhiễm bệnh, mà là chết!”

“Anh nói nhỏ thôi.” Khương Nghiên mềm giọng: “Vì đã có người chết, cho nên em mới phải đi đưa tin để người dân nâng cao cảnh giác, làm tốt công việc phòng chống.”

“Em nghĩ em là ai, dũng sĩ núi Lang Nha à?”

Cái gì mà dung sĩ núi Lang Nha, Khương Nghiên phì cười, Lục Lẫm tức tối: “Không được cười! Nghiêm túc lại cho anh! Ông đây đang dạy dỗ em đấy!”

“Tuân lệnh, lãnh đạo!” Khương Nghiên nói giọng nghiêm túc: “Xin mời lãnh đạo phát biểu ạ.”

“Em đừng có cợt nhả với ông đây, bây giờ, lập tức về nhà, không được phép ra khỏi cửa, ăn cơm thì gọi đồ bên ngoài, ở yên trong nhà, cách một giờ ông đây sẽ gọi điện thoại kiểm tra em một lần.”

“Anh Lục Lục, làm gì khoa trương thế.”

“Khương Nghiên, anh không nói đùa.”

“Này, Hoài Xuân, bác sĩ Triệu ra rồi, mau mau, theo sau, hỏi anh ta xem chẩn đoán vừa rồi có chính xác không.”

Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng nói gấp gáp của Khương Nghiên: “Anh Lục Lục ca, em cúp máy trước nhé, tối em sẽ gọi lại cho anh.”

“Khương Nghiên, em dám cúp...”

Tút tút tút tút...

Khương Nghiên thật sự cúp điện thoại, đầu Lục Lẫm trống rỗng vài giây, sau đó cầm điện thoại ném mạnh vào tường, pin bắ.n ra khiến người phục vụ phòng sợ đến mức bước vội ra ngoài.

Buổi tối, Khương Nghiên nhanh chóng tắm rửa thơm tho, mặc một bộ đồ ngủ mềm mại, ôm chăn ngồi trên giường Lục Lẫm, lấy điện thoại ra gọi cho Lục Lẫm.

Không nhấc máy.

Năm phút sau, vẫn không nhấc máy

Một giờ sau, tiếp tục không nhấc máy.

Lục Lẫm à, anh có khí phách đấy.

Bắc Kinh, khách sạn.

Trong phòng ngủ, Tần Lâm và Lục Lẫm ngồi trên giường xem ti vi, mỗi người cầm một gói snack khoai tây, rồm rộp rồm rộp.

Trên TV đang chiếu 《 Nếu bạn là người duy nhất 》, bàn luận về sự nghiệp và vấn đề tình cảm của đàn ông.

Tần Lâm nói: “Sau lưng một người đàn ông thành công là một người phụ nữ đảm đang.”

Lục Lẫm sầm mặt không nói lời nào, điện thoại bên cạnh đổ chuông không ngừng.

Tần Lâm đặt gói snack khoai tây trong tay xuống, quay đầu lại nói: “Dĩ nhiên, đằng sau một người phụ nữ thành đạt cần có một người đàn ông thấu tình đạt lý.”

Lục Lẫm nói: “Đệt...”

“Cảnh sát nhân dân không được nói bậy.”

Lục Lẫm mấp máy miệng, nhét chiếc điện thoại vẫn đang đổ chuông xuống gối.

Hôm nay phải quyết tâm, không để ý đến cô.

Buổi tối Khương Nghiên nhận được điện thoại của Tần Lâm, Tần Lâm trốn trong nhà vệ sinh, đè giọng xuống nói với cô: “Chị dâu à, không có việc gì đâu, đội trưởng Lục đang giận dỗi, lát nữa là tốt rồi.”

Khương Nghiên cảm kích nói: “Vâng, cám ơn cảnh sát Tần đã trả lời điện thoại của tôi.”

“Chiều nay có cuộc họp, đội trưởng Lục Lục phải báo cáo lại công việc, nhiều lần quên từ, biểu hiện rất rất không tốt.”

“Liệu có ảnh hưởng gì không.”

“Không đâu, thành tích của anh ấy còn để ở đây, cô khỏi phải quan tâm.” Tần Lâm nói: “Thời gian không còn sớm, chị dâu nghỉ ngơi đi, tôi gọi điện cho cô, thứ nhất để yên tâm, thứ hai là bày tỏ lòng kính nể, thật đấy, biết rõ núi có hổ mà vẫn đi, tình hình dịch bệnh nghiêm trọng như thế còn hết lòng làm việc, tôi phải học tập cô mới được.”

“Cảm ơn cảnh sát Tần đã khen ngợi, đúng rồi, cảnh sát Tần nhớ nói tốt về tôi đấy nhé.”

“Cô yên tâm đi, đấy là điều đương nhiên mà.”

Ngày hôm sau, ngoài nhà ga, Khương Nghiên nói với Vân Thái: “Hôm nay em có muốn thử đưa tin một chút không.”

Vân Thái mở to mắt, thụ sủng nhược kinh: “Ôi! Chị Nghiên, có thật không ạ! Em có thể đưa tin ạ?”

Khương Nghiên nói: “Mọi việc luôn phải có lần đầu tiên, trước thử một chút, nếu hiệu quả tốt, mấy ngày sau chị đều cho em đến hiện trường đưa tin.”

Vân Thái nhanh chóng trang điểm nhẹ nhàng trong xe, Khương Nghiên cởi áo khoác của mình ra cho cô ấy mặc, để cô ấy đến hiện trường đưa tin.

Ban đầu Vân Thái rất căng thẳng, nhưng tố chất của cô ấy khá tốt, làm thêm vài lần là ổn rồi.

Hai ngày nay, hôm nào Lục Lẫm cũng xem bản tin buổi sáng, Giang Thành xác nhận có thêm mười ca mắc bệnh, nhưng không nhìn thấy Khương Nghiên trên màn ảnh lần nữa.

Ngày nào Khương Nghiên cũng kiên nhẫn gọi điện cho anh, rốt cuộc vào buổi tối thứ ba, anh mềm lòng nhận điện thoại.

Cô vui mừng hỏi: “Anh Lục Lục à?”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng hừ lạnh.

“Bao giờ anh Lục Lục về nhà?”

“Anh không về.”

Biết anh đang nói dỗi, Khương Nghiên cười cười, chịu thua làm nũng: “Anh Lục Lục, mấy ngày nay em vẫn ngoan ngoãn nghe lời anh, công việc em đã giao hết cho người khác rồi.”

“Còn lâu anh mới tin em.” Lục Lẫm thở phì phò nói: “Em cho rằng mình không lên TV thì anh không biết sao? Em nghĩ chỉ số thông minh của anh dùng làm cảnh chắc?”

Khương Nghiên cười khanh khách, Lục Lẫm nói: “Nghiêm túc đi!”

“Anh Lục Lục, anh đừng giận nữa mà, em nói thật đấy, mấy ngày nay anh tức giận, không để ý đến em, em thật sự rất đau khổ, ăn không ngon ngủ không yên.”

Khương Nghiên làm nũng với anh, anh mềm lòng rồi, nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Trước khi em đưa ra bất cứ quyết định gì thì phải suy nghĩ cho kỹ, em bây giờ không chỉ có một người, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, ông đây biết sống thế nào...”

“Không nghiêm trọng như vậy mà, em chỉ cần đưa một bản tin ra ngoài, sẽ không tiếp xúc với bệnh nhân, hơn nữa, bác sĩ cũng không cho đâu.”

Lục Lẫm hừ lạnh một tiếng: “Ngày mai anh về.”

“Á!” Khương Nghiên thét chói tai: “Ngày mai! Ngày mai! Sớm thế mà anh không nói cho em biết tin vui lớn như vậy, em muốn tới sân bay đón anh, anh mau gửi thông tin chuyến bay cho em đi!”

“Sự kiện vẫn chưa kết thúc nhưng hết việc của anh rồi nên anh quay về trước.” Anh uy hiếp: “Trở về anh sẽ dạy dỗ em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK