Du Tà thở dài: “Lễ ân công đã nhận, hiệu ân công đã trao, ta đương nhiên phải cứu.”
Trong thùng, nước đã bắt đầu hơi nguội, Du Tà đứng dậy ôm Dung Nguyên Cẩn, lau người cho y xong thì chui vào trong chăn. Dung Nguyên Cẩn xích lại vòng tay ôm eo lưng hắn, truy vấn: “Sau đó thì sao?”
“Một thân người trần mắt thịt ngã xuống từ chỗ cao như vậy, tuy nói là bảo toàn được cái mạng nhỏ, song một khi mầm bệnh đã lưu, dần dà mi tâm sẽ hiện nhiếp hồn ấn. Ta đành nghĩ cách lấy một sợi linh thức che chở cho em.” Du Tà đặt cằm lên đỉnh đầu Dung Nguyên Cẩn, “Vốn định trực tiếp lấy linh thức độ cho em, nhưng lúc đó em thân thể hư nhược, căn bản không có cách tiếp nhận. Bên người ta cũng không có vật gì thích hợp, cuối cùng phải lấy mộc trâm hóa thành hạt châu, dùng sợi tóc xuyên qua thành món đồ nho nhỏ, phong ấn linh thức trong đó.”
Du Tà ve vuốt sợi tơ mỏng trên cổ y, nâng viên mộc châu trên tay ngắm nghía thưởng ngoạn: “Cũng coi như là thứ tín vật.”
“Tín vật?” Dung Nguyên Cẩn kinh động trong lòng, mở to hai mắt ngẩng đầu nhìn hắn, “Từ sớm như vậy huynh đã…”
“Nghĩ đi đâu thế?” Du Tà đưa tay xát nhẹ lên đôi mày nhíu chặt của y, ánh mắt đầy vẻ bất đắc dĩ, “Lúc trước ta đích thực có ý nghĩ muốn lưu em lại, chỉ là không giống như bây giờ… Chẳng qua ngày đó gặp em nhu thuận lanh lợi, ta lại tịch mịch cô đơn, định thu nhận nuôi dưỡng em làm nghĩa tử, ở bên làm ta vui cười cũng tốt. Nào ngờ em một mực chỉ muốn về nhà, quấy rầy ta đến váng đầu đau tai, không quá hai ngày đã bị làm phiền tới mức phải cho em quay về.”
Dung Nguyên Cẩn phì cười: “Ra là nghĩa tử… Vậy vì sao về sau huynh còn chặn kiệu hoa của ta?”
Du Tà ôm y vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi: “Nhiều năm về trước, em từng cứu một con bạch hồ, còn nhớ không?”
“Là… nó bị què chân… Làm sao huynh biết?”
Du Tà vuốt nhẹ mái tóc dài trơn mướt trên tay, ánh mắt càng thêm nhu hòa.
“Ta mượn đôi mắt bạch hồ, không ngừng dõi theo em.”
Đó là thời điểm Dung Nguyên Cẩn vừa theo Trúc Thanh đến ngụ lại hương Lận. Y tính tình khép kín, không giỏi ăn nói, mỗi lần gặp bạn đồng lứa túm năm tụm ba chơi đùa vui vẻ thì trong lòng hâm mộ cực kì, nhưng lại nhút nhát chẳng dám bắt chuyện.
Nếu có người gọi y, y sẽ chạy tới, nếu không ai gọi y, y cũng chỉ đứng từ xa mà đợi, nhìn bọn họ huyên náo vui cười.
Qua một thời gian như thế, mọi người âm thầm chỉ trích sau lưng, nói y không thích hòa đồng. Dần dà, tất cả đều không muốn chơi cùng y nữa.
Hôm nhặt được bạch hồ què chân là lúc Dung Nguyên Cẩn trên đường đi học về.
Đường về phải đi qua miếu thổ địa, chợt thấy mấy tiểu nam hài túm tụm ném đá vào góc tường ngoài miếu, một con bạch hồ cuộn mình thoi thóp trên nền đất gần chân tường rêu phủ. Hồ ly ánh mắt tuyệt vọng, đau đáu nhìn y. Không biết lấy dũng khí từ đâu, Dung Nguyên Cẩn bước lên quát lớn dọa đám trẻ chạy mất, đoạn ôm lấy bạch hồ tội nghiệp đi về phía rừng: “Hồ nhi đáng thương, mau mau, về nhà đi nhé.”
Dung Nguyên Cẩn đặt tiểu hồ ly xuống đất, thấy nó ngã nhào, lúc này mới chú ý tới vết thương trên chân con vật. Suy tư một lát, y quyết định đem nó về nhà trước đã rồi tính tiếp.
Về đến nhà, y cùng mẫu thân cho con vật tắm táp sạch sẽ rồi băng bó kĩ càng. Tiểu hồ bị thương ở chân nên không thể đi đứng bình thường, y lo nó bị người bắt nạt, bèn nuôi ở trong viện.
Dung Nguyên Cẩn ở trường tư thục không có ai cùng đàm thiên luận địa, gặp sự tình phiền muộn cũng không muốn giãi bày với Trúc Thanh, sợ mẫu thân bận tâm lo lắng, chỉ có thể tâm sự cùng bạch hồ mọi chuyện.
Hơn một tháng trôi qua, bạch hồ đã hồi phục đi đứng, thân thể Trúc Thanh lại ngày một kém đi. Dung Nguyên Cẩn không có biện pháp chăm sóc, đành đưa nó về chốn núi rừng.
Từ đó, y và bạch hồ cũng không còn gặp lại.
“Về sau trong đêm còn vụng trộm lau nước mắt mấy lần?” Du Tà cười.
Dung Nguyên Cẩn mặt hơi ửng hồng, hờn dỗi hừ một tiếng: “Dù sao cũng nuôi lâu như vậy, đã có tình cảm rồi, làm sao có thể tùy tiện dứt bỏ.”
Du Tà xoa nắn tấm lưng y gầy gò: “Mới đầu ta cũng là trong lúc rảnh rỗi, thấy em luôn luôn một mình lủi thủi, càng nhìn càng không đành lòng, nên thỉnh thoảng đến chơi với em.”
“Có sao?” Dung Nguyên Cẩn ngẩng đầu mờ mịt, “Tại sao ta chưa bao giờ gặp huynh?”
Du Tà nhướng mày: “Có lẽ vì em không nhận ra ta?”
Dung Nguyên Cẩn sững sờ.
Du Tà ngẫm nghĩ, giản lược điểm ra một vài cái tên: “Người bán rong bên đường, chim sẻ trên cành, thư sinh nhà đối diện… Đúng rồi, có lần còn giả làm đứa nhỏ mập mạp đến xin nghỉ ở thư viện (trường học – cách gọi thời Đường – Thanh).
“Ôi!” Dung Nguyên Cẩn kinh ngạc, “Ta thật sự là trì độn, lại chưa từng để ý…”
Du Tà nhẹ giọng cười.
Cánh tay đột nhiên thấy nhột nhạt, Dung Nguyên Cẩn quờ tay, phút chốc chạm tới một mảng lông tơ mịn màng mát lạnh. Y ngơ ngác chui ra khỏi vòng tay Du Tà, vén chăn qua một bên, thần tình bối rối: “Cái gì…”
Y sam Du Tà mở phanh, lồng ngực tái nhợt phơi bày, dưới lần vải mỏng nhô ra một cái đuôi cáo bồng bềnh trắng muốt, lông tơ mịn mượt như nhung nhẹ nhàng quấn lấy cánh tay y.
Dung Nguyên Cẩn kinh hỉ vô cùng, vươn tay muốn chạm vào, nhưng rồi lại dè dặt không dám: “ Nương tử, đây là…”
Du Tà nằm nghiêng trên giường, cánh tay trắng ngần chống đằng sau đầu, tóc đen như thác đổ tràn lên gối. Trên đỉnh đầu hắn nhú lên một đôi tai nhọn, lông tơ bạch sắc mượt mà, vành tai bên trong lấp ló sắc hồng nhạt.
“Em trước kia rất thích sờ tai bạch hồ, còn cùng nó tâm sự, không nhớ sao?”
“Nhưng mà, nó thực sự là bạch hồ…” Còn trước mắt giờ đây là người sống sờ sờ.
Du Tà bật cười, kéo tay y: “Đừng sợ, là người hay là hồ cũng có gì khác biệt? Xung quanh chỉ có ta, cũng chỉ có em.”
Dung Nguyên Cẩn nghe vậy, vành tai càng thêm nóng hổi, mắt nhìn cặp tai hồ ly ở ngay trong tầm với, bộ dáng vẫn là như trước nhưng tâm cảnh lại khác ngày xưa. Y nhoài người trên giường, rón rén cẩn mật vươn tay chạm vào một bên tai, vành tai mẫn cảm dưới đầu ngón tay lập tức vẫy mạnh một cái.
Du Tà hỏi: “Sờ thích không?”
Dung Nguyên Cẩn mặt nhuộm một tầng đỏ, lúc cười lên đuôi mắt cong cong mang chút vẻ ngây thơ. Y rất mực vui thích, động tác cũng càng thêm bạo dạn: “Trước đây ta từng nghe nói hồ yêu giỏi nhất là trộm tâm. Huynh dù không phải hồ yêu, nhưng mà bộ dáng hiện giờ thực mười phần khả ái, một trái tim này hận không thể trực tiếp cho huynh.”
“Trái tim của em đương nhiên là phải cho ta.” Du Tà rủ đuôi xuống bên hông, nhẹ nhàng vung vẩy, để y mặc sức chơi đùa, “Không chỉ đời này, mà cả về sau nữa, cũng phải cho ta.”
“Làm thế nào…” Dung Nguyên Cẩn ngừng động tác, trầm ngâm nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Nếu huynh muốn, ta tự nhiên dùng hai tay dâng lên.”
Du Tà khóe mắt hàm xuân, nhu tình dào dạt: “Tướng công ngoan, quân tử nhất ngôn, em về sau cũng đừng quên đấy.”
Đêm đã khuya, Dung Nguyên Cẩn cũng chơi mệt rồi, tựa vào vòng tay Du Tà mơ màng, trong ngực còn ôm đuôi cáo trắng như tuyết, mân mê ve vuốt đám lông tơ mịn mượt.
Dung Nguyên Cẩn khép mắt, làn mi đen dài thuận theo rũ xuống, thanh âm rời rạc mà nhẹ nhàng: “Nương tử.”
“Ừ?”
Du Tà trả lời, đợi một lúc lâu cũng không thấy hồi đáp, chỉ nghe bên tai tiếng thở đều đặn. Hắn khẽ giơ tay, lặng lẽ dập tắt nến trong phòng.
Người nằm trong ngực hơi điều chỉnh tư thế, kéo tay hắn đặt lên lưng mình, một hồi sau mới thấp giọng mở miệng: “Sau này đừng bỏ thêm gì vào thuốc nữa.”
.