Vùng quê nghèo chẳng có mấy môn hộ sinh sống, nhưng bà con lân cận đến chúc mừng cũng đủ chật kín con ngõ nhỏ. Vài thiếu niên trạc tuổi nhau tay cầm cây trúc dài, một đầu buộc pháo, đốt tưng bừng từ đầu ngõ vào đến trong sân. Lũ trẻ con ngồi chồm hỗm trên bậu cửa, hớn hở che tai.
Dung Nguyên Cẩn vừa bước xuống con bạch tuấn mã buộc tú cầu lụa đỏ, đã nghe đám trẻ trước cửa cao giọng hét lên: “Cẩn nhi ca cưới vợ đi!”
Pháo nổ đinh tai nhức óc không át được thanh âm trong trẻo của chúng, Dung Nguyên Cẩn ngượng ngùng, cúi đầu chắp tay chào hỏi người đến chung vui. Mẹ con Dung gia nơi này không có thân thích, xưa nay vẫn dựa vào người trong thôn rất nhiều. Hôm nay đại hôn, hỉ yến cũng là được đỡ đần gần hết, lòng Dung Nguyên Cẩn cảm kích vô cùng.
“Nghênh kiệu.”
Dung Nguyên Cẩn thở ra một hơi, cất bước đi đến trước kiệu.
Hỉ bà xốc màn kiệu lên, cẩn thận đỡ tân nương từ trong kiệu bước qua yên ngựa sơn son dưới chân.
Lúc đón dâu vô cùng ngượng ngập, không dám nhìn lâu, lúc này Dung Nguyên Cẩn đứng trước kiệu, ánh mắt dán chặt lên vị nương tử sắp vào cửa. Y ngờ ngợ cảm thấy nương tử có chút gì đó không giống như lúc đón dâu tại Du gia, trông nàng dường như cao lớn hẳn lên. Nhưng nếu xét kĩ, ngoài điểm đó ra thì cũng không có gì khác lạ.
Hỉ bà gỡ tú cầu hoa đỏ trên người y, ghé tai thấp giọng cười: “Ây da, tiểu ca cũng không sợ tân nương tử thẹn thùng, đừng nhìn nữa, đêm nay sẽ thấy.”
Dung Nguyên Cẩn luống cuống cụp mắt, đỏ mặt tía tai vội gật đầu, lại ái ngại quay sang nói nhỏ với tân nương bên dưới chiếc khăn: “Thất, thất lễ rồi.”
Người dưới khăn lắc đầu, nhẹ giọng trả lời: “Không sao.”
Giữa âm thanh huyên náo, Dung Nguyên Cẩn không nghe rõ, chỉ cảm thấy nàng tựa hồ như đang cười. Y cúi gằm mặt, hai tai nóng lên.
“Giờ lành đã đến, nhập phủ.”
Hai người cầm dải lụa đỏ hai đầu kết hoa từ tay hỉ bà, mỗi người một đầu hướng về cửa chính Dung gia.
“Bước qua cánh cửa này, nàng là thê tử của Nguyên Cẩn ta suốt đời.” Dung Nguyên Cẩn thấp giọng nói, quay sang nhìn người trùm khăn đứng cạnh y, ánh mắt như muốn xuyên qua lớp vải đơn bạc, “Ta không thể hứa cho nàng vinh hoa phú quý, nhưng sau này nhất định sẽ thương yêu nàng, bảo vệ nàng, dốc hết sức lực cho nàng hạnh phúc cả đời.”
Đối phương đang cất bước, nghe vậy dừng chân ngoái lại.
Cách lần vải đỏ, hai bên ánh mắt khẽ chạm vào nhau, một cơn gió nhẹ lướt tới, vành khăn hất lên, bên dưới thấp thoáng lộ ra khuôn cằm trắng nõn, đôi môi mỏng hơi mím lại, mang theo vài phần yêu dã.
Môi son khẽ nhếch, vành khăn nhẹ buông.
Người bên cạnh nhẹ gật đầu, cầm dải lụa đỏ nhấc chân qua chậu than cháy rừng rực dưới bậc cửa.
Gia đình bình thường như Dung gia khi kết hôn cũng không rườm rà lễ tiết như những môn hộ giàu có. Chỉ cần đơn giản bái đường, dâng trà xong, đã thành nàng dâu mới vào cửa.
Nghi lễ hoàn thành, hỉ bà đỡ tân nương về phòng trước, tân lang lưu lại tiếp đón khách đến mừng.
Giữa bóng đêm đen đặc, một mảnh trăng khuyết cheo veo rọi ánh sáng lạnh lẽo xuống sân, lại bị ánh nến nhuộm thành sắc màu rực rỡ hân hoan. Hỉ yến bày trên khăn trải đỏ nhạt, vô cùng rộn rã náo nhiệt.
Qua mấy tuần rượu, vài vị nam tử đã thành thân trong thôn lôi kéo Dung Nguyên Cẩn ngồi vào bàn, oang oang kể chuyện chăn gối xác thịt.
Dung Nguyên Cẩn nghe được, hai vành tai nóng hổi, chỉ chực vùi đầu xuống bàn.
Mọi người cười cười, “Cẩn nhi ca không phải ngượng, ngượng ngùng như vậy đêm nay làm sao làm chuyện vợ chồng?”
Dung Nguyên Cẩn mặt sắp đỏ đến mang tai rồi, liên tục khoát tay, thanh âm lí nhí như muỗi kêu, “Các vị huynh trưởng chớ cười Nguyên Cẩn.”
“Sao lại cười?” Người bên cạnh vỗ vỗ bả vai y, thấp giọng cười nói, “Đêm động phòng hoa chúc phải hầu hạ tân nương tử cho tốt, cuộc sống tương lai mới mỹ mãn tốt đẹp.”
“Nhìn dáng vẻ này của Nguyên Cẩn, e là nhiều năm nay chỉ đọc sách thánh hiền, tạp thư dù một quyển cũng chưa từng ngó qua.” Một người khác ghé lại gần cười hỏi, “Cẩn nhi ca hiểu ‘hầu hạ’ là như thế nào không?”
Dung Nguyên Cẩn ngượng chín mặt, không muốn nghe tiếp, mượn cớ tửu lượng kém cỏi định rời đi.
Y còn chưa đứng dậy, tay áo đã bị chụp lấy, đám người kia vẫn chưa chịu buông tha, “Ấy ấy, chớ vội đi…”
Đúng lúc Dung Nguyên Cẩn đang vắt óc nghĩ cách cự tuyệt, vầng trăng vằng vặc trên cao đột nhiên bị một trận mưa đánh úp. Từng hạt nước lộp độp rơi xuống, thoáng chốc đã biến thành mưa lớn dữ dội.
“Sao bỗng nhiên mưa to thế nhỉ?”
“Nguyên Cẩn à, chúng ta về nhé.”
Khách khứa tán loạn rời bàn, Dung Nguyên Cẩn cả người ướt đầm, rảo chân bước vào dưới mái hiên.
Trận mưa xuất hiện thật kỳ quái, phỏng chừng cũng không mang ý nghĩa tốt lành gì – nhưng mà, chính nó cũng giúp y giải vây.
Y lặng lẽ nhìn về phía khung cửa sổ điêu khắc thô mộc dán chữ Hỉ. Ánh nến chập chờn hắt ra ngoài, nhàn nhạt phản chiếu một bên mặt người ngồi trên giường. Dung Nguyên Cẩn ngắm nghía, không kìm được vui vẻ ra mặt.
Khi trong sân không còn bóng người, y cầm ô giấy dầu đi ra khóa cửa, đỡ mẫu thân đi vào buồng ngủ, kiên nhẫn nghe hết thảy dặn dò, lúc này mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Đi ngang qua sảnh, Dung Nguyên Cẩn dừng lại, trù trừ một lát, nhấc chiếc hồ lô bằng đồng trên bàn, một hơi uống cạn sạch chỗ rượu thừa, thở ra mấy ngụm rồi rảo chân bước nhanh về phía hỉ phòng.
Dung Nguyên Cẩn cứng rắn đập tay vào ngực trái, thu hết can đảm, đưa tay đẩy cửa phòng.
Cửa gỗ ‘két’ một tiếng, kẽo kẹt vang lên.
Y ngập ngừng bước vào trong, còn chưa thấy người đã tía tai đỏ mặt, mím môi xoay người đóng chặt cửa.
Người trên giường vận hỉ phục đỏ rực, đầu vẫn trùm khăn, thấp giọng gọi: “Tướng công.”
Hai tiếng này khiến Dung Nguyên Cẩn không còn biết phải bước tiếp ra sao.
Trong lúc sững sờ, y chợt phát giác có gì đó không đúng.
Thanh âm kia nhu hòa lại tràn ngập từ tính, êm tai vô cùng, thế nhưng trầm thấp lạ thường, không mang nhiều vẻ nữ tính.
Dung Nguyên Cẩn bây giờ mới hiểu tại sao bà mối trước kia úp úp mở mở không muốn nhiều lời, xem chừng vị nữ tử Du gia này cổ họng hơi có chút dị tật. Khó trách cả ngày nay chưa hề nghe thấy nàng mở miệng, hẳn là từng chịu không ít chế nhạo bởi giọng nói khác thường.
Dung Nguyên Cẩn nghĩ vậy, trong lòng khôn nguôi trìu mến xót thương, thấp giọng gọi: “Nương tử.”
Người trên giường thấy y vẫn đứng ngây ở cửa, cất tiếng cười: “Tướng công, tới đây.”
Dưới vạt áo, bàn tay Dung Nguyên Cẩn dấp dính mồ hôi. Y siết chặt tay, cúi đầu bước tới.
Dung Nguyên Cẩn ngẩng lên hé mắt nhìn người ngồi thẳng tắp trên giường, lại vội vã liếc xuống. Dè dặt cầm lấy chiếc đòn cân gỗ dài trên đĩa vuông sơn đỏ, y cẩn thận từng chút vén chiếc khăn trên đầu nương tử nhà mình, ánh mắt lúng túng không biết nên đặt chỗ nào.
“Tại sao tướng công không muốn nhìn ta?”
“Đâu, đâu có…”
Dung Nguyên Cẩn vội đáp, khoảnh khắc ánh mắt chạm vào khuôn mặt người trên giường, hô hấp đột nhiên ngưng trệ.
Người dưới khăn không hề xấu xí khó nhìn như lời bà mối từng kể, mà hoàn toàn ngược lại, diễm lệ đến chấn động tâm can.
Suối tóc như lụa buông thả sau đầu, từng sợi đen huyền mềm mại, không có đồ trang sức rườm rà, đuôi tóc dùng dải lụa đỏ đơn giản buộc lên. Gương mặt trắng nõn thoa chút phấn hồng, một chấm chu sa điểm giữa hai chân mày mảnh mai, phấn mỏng màu son phủ lên mí mắt, mắt phượng hẹp dài đầy ắp nhu tình, dịu dàng tựa gió xuân. Môi ngọc đầy đặn đỏ thắm, khóe môi khẽ nhếch ý cười.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, một nụ cười dịu dàng hiện lên, từ khóe miệng kéo đến đuôi mày.
Dung Nguyên Cẩn thoáng chốc ngây ngẩn.
Người trên giường hơi ngẩng khuôn mặt thanh tú, thanh âm như cười, hỏi: “Tướng công nhìn ta như thế làm gì?”
Dung Nguyên Cần vô thức lẩm bẩm: “Trên đời sao lại có người xinh đẹp nhường vậy…”
Một tiếng cười khẽ cắt ngang dòng suy nghĩ của Dung Nguyên Cẩn.
Bất chợt nhận ra là mình thất lễ, y bối rối đưa mắt sang bên: “Nương tử còn, còn chưa ăn đúng không? Ta đi làm chút đồ ăn cho nàng.”
Còn chưa kịp quay đi, người trên giường đã nắm lấy tay áo, lực đạo cánh tay mạnh mẽ kéo y lại dễ dàng.
“Đêm đã khuya, quần áo tướng công cũng ướt hết rồi, chi bằng nghỉ ngơi sớm đi.”
Tay áo đỏ vung lên, ánh nến vụt tắt.